ĐẠI CHU TIÊN LẠI

Nhận mệnh hồn của La Sát Vương, Lý Mộ tốt bụng mang Tiểu La Sát tu vi
ngã xuống đến cảnh giới thứ tư thả ra, để bọn họ cha con đoàn tụ.
Tiểu La Sát khi nhìn thấy La Sát Vương, ngẩn ra một hồi lâu mới hồi phục
tinh thần.
Giờ phút này, trong lòng hắn một bầu ủy khuất cùng phẫn uất tất cả đều tìm
được nơi phát tiết, lớn tiếng khóc kể: “Phụ thân, hai người này đoạt kho báu của
ngài, chiếm lấy Phong Đô thành, còn ép con dò đường cho bọn họ. Ngài mau
giết bọn họ, báo thù cho con!”
La Sát Vương túm lấy hắn, chấn động nói: “Cái gì, cái gì!”
Tiểu La Sát lại chỉ Thượng Quan Ly, nói: “Cô ta chính là nữ nhân kia phụ
thân cướp về...”
La Sát Vương đứng ngây ra hồi lâu, rốt cuộc hiểu, vì sao hai người này vừa
thấy mặt liền động thủ đối với hắn, thì ra là sớm có thù hận, lấy thân phận địa vị
cùng với thực lực của hắn, ở Quỷ Vực có thể muốn làm gì thì làm, chưa từng
nghĩ tới, hắn lại sẽ bởi vì nhất thời nảy lòng tham, rơi vào kết cục bây giờ.
Có lẽ đây là nhân quả tuần hoàn, trong lòng La Sát Vương cảm xúc lẫn lộn,
hối hận đan xen, nhất thời không biết tư vị thế nào.
Lúc này, Lý Mộ nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Tu vi của ngươi tốt xấu gì cũng là
cảnh giới thứ bảy, sao có thể rơi vào hoàn cảnh như thế?”
Nên nói vẫn phải nói, nếu không phải La Sát Vương bị thương nặng, ở dưới
tình huống không dùng Xạ Nhật cung, Lý Mộ không dễ dàng như vậy bắt giữ
gã. Thần Vẫn Chi Địa bây giờ, là lúc nguy hiểm ít nhất, lấy tu vi của gã, không
nên bị thương nặng như vậy mới phải.
Nói đến việc này, trên mặt La Sát Vương liền hiện ra một tia e ngại. Hắn vẫn
còn có chút nghĩ mà sợ nói: “Thiên thư đã bị người ta cầm đi, nữ nhân kia thực
lực rất khủng bố, ta không phải đối thủ của ả, thật không dễ gì mới từ dưới tay ả
chạy thoát...”
Ánh mắt Lý Mộ hơi co lại, thấp giọng nói: “Nói kỹ chút.”
La Sát Vương lòng còn sợ hãi miêu tả một lần nữa quá trình từ dưới tay nữ tử
áo trắng kia chạy thoát, vẻ mặt Lý Mộ cũng so với trước đó nghiêm túc hơn một
chút, thiên thư La Sát Vương nói, hẳn là không phải quỷ đạo thiên thư, mà là
một đạo khác Lý Mộ cảm ứng được.
Từ trong lời nói của gã, Lý Mộ gián tiếp tìm hiểu được thực lực chủ nhân
thiên thư kia.
La Sát Vương không phải nàng đối thủ, thậm chí không địch nổi nàng một
hiệp, điều này nói lên người này tu vi ít nhất cũng là cảnh giới thứ bảy đỉnh
phong, so với nữ hoàng còn mạnh hơn một chút, Lý Mộ gặp được, tỷ lệ đại khái
cũng không phải đối thủ.
Lý Mộ sau khi lấy ra thiên thư, hiển nhiên cũng thành mục tiêu của người nọ,
cách làm an toàn nhất, đương nhiên là rời khỏi nơi này. Ở trước khi biết được
tung tích của Tô Hòa, Lý Mộ có lẽ sẽ tránh đi mũi nhọn, nhưng bây giờ, hắn đã
không còn đường lui.
Hắn từng bỏ lỡ một lần cơ hội, không thể mất đi lần thứ hai.
Lý Mộ nhìn chỗ sâu trong sương mù chưa biết phía trước, ánh mắt vô cùng
kiên định, trầm giọng nói: “Đi thôi...”
Thần Vẫn Chi Địa.
Ở cùng lúc đám người Lý Mộ hướng về trung tâm yên lặng tiến lên, đại bộ
phận thế lực tiến vào nơi đây, đều như là ruồi bọ không đầu, ở trong sương mù
chạy đi hoàn toàn không có mục tiêu, thường thường có người mất mạng trong
miệng vết nứt không gian cùng du hồn.
Nhưng trong đó, cũng có không ít người giống với Lý Mộ, mục tiêu rõ ràng
hướng về nơi trung tâm xuất phát.
Minh Nhất dẫn thế lực Hồn Điện, rất cung kính đi theo phía sau nữ tử áo
trắng, trước mặt nữ tử áo trắng lơ lửng một tờ thiên thư, thiên thư lấy lấy một
loại tốc độ không nhanh không chậm, chậm rãi hướng về phía trước bay đi.
Nơi nào đó của Thần Vẫn Chi Địa, Diêm La Vương một thân long bào màu
đen, đầu đội châu ngọc mũ miện, mang một cây bút lông đặt ở lòng bàn tay.
Hắn một tay bấm tay niệm thần chú, cây bút này chậm rãi chuyển động, cũng
chỉ về phía trung tâm Thần Vẫn Chi Địa.
Một chỗ khác, hai bóng người sóng vai mà đi, một lão giả hỏi quỷ tu bộ dáng
trung niên bên cạnh: “Ngươi thật sự biết thiên thư ở nơi nào?”
Quỷ tu trung niên thản nhiên nói: “Yên tâm đi, thủ hạ bổn vương từng giao
thủ với quỷ tu đó, bổn vương tuy tính không ra thiên thư, nhưng có thể tính ra vị
trí của ả, tìm được ả, không phải có thể tìm được thiên thư?”
Lão giả hỏi: “Ngươi xác định lấy tu vi của ả, có thể xâm nhập trung tâm Thần
Vẫn Chi Địa?”
Quỷ tu trung niên nói: “Nơi này là Quỷ Vực, thiên thư trong người, ả không
dễ dàng ngã xuống như vậy. Đi thôi, đừng cho người khác đoạt trước...”
...
Trung tâm Thần Vẫn Chi Địa, một trận lốc xoáy thật lớn đang nhanh chóng
xoay tròn.
Sương mù phạm vi mấy ngàn dặm chịu nó hấp dẫn, gắt gao quay quanh Thần
Vẫn Chi Địa.
Cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện đây không phải luồng khí hình thành, mà là
cơn bão không gian, nơi này lực lượng không gian cuồng bạo hỗn loạn đến cực
điểm, không cẩn thận bị cuốn vào, cho dù là cường giả cảnh giới thứ sáu cảnh
giới thứ bảy, cũng quả quyết không có khả năng sống sót.
Một khắc nào đó, trong sương mù tới gần bên cạnh cơn bão bỗng nhiên đi ra
vô số bóng người.
Minh Nhất nhìn bão không gian phía trước, trong lòng cũng không khỏi sinh
ra vài phần sợ hãi, cung kính hỏi nữ tử áo trắng bên cạnh: “Ngũ Tổ đại nhân,
chẳng lẽ thiên thư này ở ngay bên trong, chúng ta nên đi vào như thế nào?”
Nữ tử áo trắng không nói thêm gì, chỉ thản nhiên nói: “Chờ.”
Sau khi đạt được mệnh lệnh, Minh Nhất lệnh người Hồn Điện khoanh chân
ngồi, lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu, từ trong sương mù đi ra một bóng người.
Đó là một nam tử đầu đội mũ miện châu ngọc, chính là Diêm La Vương một
trong bốn đại Quỷ Vương của Quỷ Vực, sau khi nhìn thấy người của Hồn Điện,
trên mặt hắn hiện ra một tia cảnh giác, giữa khoảng cách với bọn họ, nhìn cơn
bão trung tâm Quỷ Vực, vẻ mặt như có chút suy nghĩ.
Qua hồi lâu nữa, từ trong sương mù phương hướng nào đó lại xuất hiện hai
bóng người.
Diêm La Vương nhìn thoáng qua, phát hiện là Tu La Vương và Dạ Xoa
Vương, như vậy, năm thế lực lớn của Hồn Vực, cũng chỉ có La Sát Vương chưa
tới.
Lão giả kia đi tới đây nhìn quanh, mở miệng nói: “Diêm La Vương, Hồn
Điện cũng đến rồi, La Sát Vương hẳn là cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này,
nhưng cơn bão không gian này, cũng không dễ đi vào...”
Mấy thế lực sau khi đến nơi đây, chưa có một ai có động tĩnh lạ, yên lặng chờ
đợi ở chỗ này.
Cơn bão không gian này đối với bọn họ các cường giả cảnh giới thứ bảy này
mà nói, cũng có nguy hiểm trí mạng, ở trước khi nghĩ xong biện pháp tiến vào,
không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thẳng đến mấy canh giờ sau, sương mù phương hướng nào đó lại truyền đến
động tĩnh, mơ hồ có mấy bóng người từ trong đó đi ra.
“La Sát Vương, hắn quả nhiên đến rồi.”
“Khí tức của hắn có chút kỳ quái... Hắn bị thương rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi