ĐẠI ĐẠO TRIÊU THIÊN

Ân Thanh Mạch ba người chấn động vô cùng, ngự pháp khí mau chóng lướt đi.

Bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ kia, Tỉnh Cửu đã có mặt ngay nơi đó.

Đại Dần nằm trên mặt tuyết, sinh cơ đã mất, trên mặt bị một đồ vật sắc bén nào đó cắt ra mấy vết rách, máu thịt be bét, nhìn cực kì thê thảm.

Cây thanh tác kia gãy thành mấy chục đoạn, rải rác tại bốn phía thân thể của hắn, ở giữa có một cái lỗ đen cực nhỏ, sâu không biết mấy phần.

Bóng đen nhỏ kia hẳn là thuận theo lỗ đen này chui vào trong lòng đất, tốc độ cực nhanh, ngay cả kiếm thức của Tỉnh Cửu đều không thể nhằm vào.

Hàn phong gào thét, xen lẫn hạt tuyết đập vào trên mặt mọi người, rét lạnh đến cực điểm, chung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.

Trước khi tham gia đạo chiến, bọn hắn đều tìm hiểu tri thức tương quan, xác nhận chỉ cần không tiến vào trung tâm cánh đồng tuyết hẳn là sẽ không gặp phải quái vật quá mạnh, vật nhỏ từ trong giáp xác của tuyết túc thú bay ra ngoài thấy thế nào chính là thính nhĩ, vì sao lại đáng sợ như thế, pháp bảo của Côn Lôn đều không thể kích thương nó, ngược lại bị chấn đoạn thành mấy chục đoạn?

Trong lòng ba người Ân Thanh Mạch sinh ra rất nhiều bất an cùng sợ hãi, trong vô thức nhìn về phía Tỉnh Cửu.

Tỉnh Cửu trầm mặc nhìn thi thể trên mặt tuyết, lần nữa xác nhận vì sao người kia muốn để mình đến cánh đồng tuyết tham gia đạo chiến.

Tựa như hắn cùng Triệu Tịch Nguyệt đã từng nói, nơi này sinh tử nhiều nhất.

Đây ít nhất là một nguyên nhân.

......

......

Triều Ca Thành vào hạ dần dần trở nên oi bức, người tu hành trong Tây Sơn Cư lại không cần lo lắng tới vấn đề này.

Tại trong gió mát nhè nhẹ trận pháp gọi đến, thưởng thức hàn mai trên bức họa, làm sao có thể cảm thấy nóng?

Theo thời gian trôi đi, hoa mai trong bức họa càng ngày càng nhiều, dẫn tới rất nhiều tán thưởng.

Mỗi bức họa đại biểu cho mấy người tu hành tham gia đạo chiến, bởi vì phong cách hành sự khác biệt, bày biện ra hình tượng tự nhiên cũng không giống nhau.

Lạc Hoài Nam bức họa, hoa mai nở rực rỡ nhất, Đồng Lư bức họa hoa mai lại dày đặc nhất.

Cho dù là những cành chỉ nở hai ba đóa hoa mai, hơi có vẻ keo kiệt, cũng có cỗ ý vị quật cường bất khuất.

Chỉ có bức họa kia y nguyên trống rỗng.

Có tiếng chuông vang lên, người tu hành giật mình, chợt minh bạch ý tứ, hướng hành lang đi ra ngoài, thối lui đến đình nghỉ mát rải rác trên núi.

Có đại nhân vật đến đây thưởng họa, cần bọn hắn tạm thời né tránh.

Đứng trong núi rừng, nhìn mấy đạo thân ảnh dưới hiên phía xa như ẩn như hiện, đám người tu hành nghị luận ầm ĩ, rất hiếu kì những đại nhân vật kia sẽ nói điều gì.

Rất nhanh đánh giá của những đại nhân vật kia đối với mai họa đã truyền đến nơi đây, được coi trọng nhất tự nhiên là đánh giá của Thiền Tử.

Thiền Tử đánh giá đối với Bạch Tảo tối cao, khen: "Bức họa này cân xứng mà có cốt cách, đẹp nhất."

Đám người tu hành có chút giật mình, nghĩ thầm rõ ràng Lạc Hoài Nam biểu hiện tốt nhất, vì sao Thiền Tử ngược lại cho rằng hắn không bằng sư muội của mình?

Tĩnh tư một lát, nghĩ đến hai chữ cân xứng trong câu nói kia, mọi người mới mơ hồ minh bạch ý tứ của Thiền Tử.

Lạc Hoài Nam xác thực cực mạnh, một cây hàn mai nở ra hơn mười đóa hoa mai to lớn, nhưng hoa mai của đồng bạn còn lại lại không nhiều, cả bức họa nhìn xem có chút đậm nhạt không đều.

Tương phản, Bạch Tảo bức họa bên trong hoa mai phân bố phi thường đều đều, điều này đại biểu lấy nàng đối với năng lực của các đồng bạn phi thường rõ ràng, có thể phát huy đầy đủ thực lực của bọn hắn.

Lấy lãnh tụ chính đạo tương lai tới làm tiêu chuẩn bình phán, nàng xác thực hơn một bậc so với Lạc Hoài Nam.

"Thiền Tử đánh giá Tỉnh Cửu thế nào?"

Một người tu đạo nói ra vấn đề tò mò nhất trong long của mọi người.

......

......

Thiếu niên tăng nhân hai tay chắp sau lưng đi lại dưới mái hiên, hai chân trần rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm bộp bộp, tựa như ngoan đồng đến đạp thanh.

Nhưng vô luận Côn Lôn Phái chưởng môn hay là Hòa Quốc Công, các đại nhân vật tu đạo giới đều thành thành thật thật đi theo phía sau của hắn, không dám tùy ý lên tiếng.

Thiếu niên tăng nhân đi đến trước một bức họa, dừng bước lại, nhìn trên đó vẽ lên mấy nhánh cây cùng mảng lớn trống không, trên mặt lộ ra một vầng tiếu dung như có như không.

Nam Vong mặt không biểu tình xoay người sang chỗ khác.

Còn lại mấy vị đại nhân vật không tiện lợi trước mặt nàng nói cái gì, thần sắc lại giống như cười mà không phải cười, ý tứ rất rõ ràng.

Mai Hội đạo chiến, Thanh Sơn Tông biểu hiện từ trước đến nay cực mạnh, nhưng lần này chủ lực thường ngày —— những đệ tử thiên tài Lưỡng Vong Phong kia, đều bởi vì Tỉnh Cửu mà không thể báo danh. Triệu Tịch Nguyệt nói sẽ tham gia đạo chiến, lại bởi vì chuyện kia bị ép rời khỏi.

Tỉnh Cửu đã xuất chiến, đương nhiên không hề nghi ngờ chính là đại biểu cho Thanh Sơn.

Chỉ là biểu hiện như bây giờ của hắn, không nói khiến Thanh Sơn hổ thẹn, cũng thật sự khiến người ta không nói được lời nào.

Bởi vì một ít sự tình năm đó, Côn Lôn chưởng môn thật sự không thích Tỉnh Cửu, nhìn bức họa trống không kia liền cảm giác thống khoái, cười lạnh hai tiếng.

Nam Vong nhìn hắn một cái, không nói gì.

Hòa Quốc Công tranh thủ thời gian hoà giải, nói: "Cũng không biết là gặp sự tình gì, hoặc là đồng bạn đã xảy ra chuyện gì."

"Không giải quyết được vấn đề trong đội ngũ, ngược lại bị đồng bạn liên lụy, đồng dạng cũng là vấn đề."

Côn Lôn chưởng môn cười lạnh nói: "Tựa như Thiền Tử nói như vậy, năng lực lãnh đạo không đủ, coi như kiếm đạo thiên phú có cao, cũng khó mang lại tác dụng gì."

Nam Vong có chút nhíu mày, chuẩn bị nói cái gì.

Đúng lúc này, thiếu niên tăng nhân bỗng nhiên thở dài, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

"Đều nói vị hậu đại của cố nhân ta rất lười."

Thiếu niên tăng nhân nhìn bức họa kia cảm khái nói: "Hiện tại xem ra thật sự rất lười a."

......

......

Thiền Tử rời Tây Sơn Cư, trở về Tịnh Giác Tự.

Đánh giá của hắn đối với Tỉnh Cửu còn đang vang vọng Tây Sơn Cư.

Đám người tu hành nhìn nhau im lặng, nghĩ thầm lý do hoặc là nói cái cớ này thật sự là mới lạ, chỉ là làm sao luôn cảm thấy có chút ý tứ vô lại?

Nhưng Thiền Tử mở kim khẩu, ai dám chất vấn? Cứ xem tiếp là được, nhìn xem Tỉnh Cửu một khi không còn lười nhác, đến tột cùng sẽ vẽ ra một đóa hoa mai như thế nào.

Lúc này có họa sĩ từ sâu trong Tây Sơn Cư vội vàng đi ra.

Đám người tu hành biết thân phận của vị họa sĩ này, nhìn trên mặt vị họa sĩ kia thần sắc ngưng trọng, không khỏi có chút giật mình, nghĩ thầm hẳn là có biến cố gì?

Vị họa sĩ kia trực tiếp đi tới trước bức họa nào đó đã được chú ý rất nhiều ngày, nhấc bút lên, tại chỗ trống không tùy ý vẽ lên một đóa hoa mai.

Mọi người rất giật mình, vội vàng tiến đến.

Đóa hoa mai kia rất nhỏ, mà dọc theo nhánh cây nhìn xuống, nhìn thấy chính là không nhận ra danh tự nào, đám người thấp giọng nghị luận.

Tuy nói hoa mai rất nhỏ, mà tiểu quái Tuyết Quốc đê giai kia cũng không phải là Tỉnh Cửu tự tay giết chết, dù sao xem như có bắt đầu.

Chân chính khiến người chấn kinh lại ở phía sau.

Vị họa sĩ kia vẽ xong hoa mai, cũng không hề rời đi, mà đổi nhánh bút mới, chấm mực nước, cực kỳ nghiêm túc tại bên trên danh tự kia vẽ lên một đạo hắc tuyến.

Dưới hiên hoàn toàn yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

Đạo chiến rốt cục đã có người chết.

Đại Dần là ai?

Vì sao hết lần này tới lần khác lại là đội ngũ của Tỉnh Cửu?

......

......

Tây Sơn Cư chỗ cao nhất có một tòa lăng vân kỳ phong, bên ngoài lan can đều là mây bay, nhưng che không được phong cảnh Triều Ca Thành.

Côn Lôn chưởng môn đứng cạnh cột đá, híp mắt, sắc mặt rét lạnh đến cực điểm.

Đại Dần là đệ tử mà Côn Lôn trọng điểm bồi dưỡng, kết quả thế cứ thế mà chết đi, trong này tuyệt đối có vấn đề.

Hắn nhất định phải để Thanh Sơn Tông cho mình một cái công đạo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi