ĐẠI ĐẠO TRIÊU THIÊN

Trấn Ma Ngục chính là Thương Long.

Ở đây đương nhiên là không thấy mặt trời.

Dưới lòng đất sâu hơn mười dặm cũng là một vùng tối tăm, đằng trước lại thấp thoáng một tia sáng. 

Tia sáng ở bên kia vực sâu, ở hạ giới cực kỳ xa xôi, không biết là ngọn lửa sông âm phủ hay là núi lửa phun trào.

Gió mạnh phất qua quần áo Minh Hoàng hơi phập phồng.

Không biết từ khi nào quần áo từng sặc sỡ nhiều màu đã biến thành màu đen. 

Thân hình của hắn hơi thấp bé, nhưng khí độ trang nghiêm, như là vua chúa trời sinh.

Minh Hoàng lẳng lặng nhìn vực sâu. Bên kia là quê hương, là nước sông thơ ấu, là thần dân trung thành.

Hắn nhìn thâm tình như thế. 

Thâm tình là một loại lực lượng.

Lực lượng này vô hình, ngăn cách gió mạnh thương tổn, kết nối chặt chẽ giữa hắn và hạ giới bên kia vực sâu.

Dưới sự tăng thêm của lực lượng này, Minh Hoàng biến thành một con mèo sắt, để thuyền lớn lặng lẽ bỏ neo trong biển rộng dữ dội, biến thành một cái đinh đóng chặt phần đuôi Thương Long ở dưới lòng đất sâu. 

Không biết qua bao lâu, mặt đất chấn động truyền tới nơi này, đá vụn ào ào rơi xuống từ vách đá xung quanh.

Minh Hoàng lưu luyến nhìn bờ bên kia vực sâu, quay người lại nhìn về phía đường hầm tối tăm.

Gió mạnh trở nên điên cuồng, thần hồn của Thương Long ngưng tụ thành một lão giả, bay đến theo gió, đi đến trước mặt Minh Hoàng. 

Lúc này toàn thân lão giả đầy máu, quần áo rách nát, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.

Biểu cảm của lão giả hơi quái dị nhìn Minh Hoàng nói:

- Thì ra ngươi thật sự ra ngoài. 

Minh Hoàng mỉm cười đáp:

- Đúng rồi.

Lão giả che trán còn đang chảy máu, im lặng rất lâu. 

Sau đó lão ta bỗng bật cười nói:

- Thế thì đã sao nào? Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể chạy trốn được ư?

Minh Hoàng nghiêm túc nói: 

- Ta không ra được, ngươi cũng không ra được.

- Ngươi ở trong bụng ta sáu trăm năm, ngăn cách với thiên địa, hồn hỏa bị hút ngày đêm, thời gian ba năm ngắn ngủi không đủ để khiến ngươi phục tới tới mức có thể chống lại ta.

Lão giả nhìn chằm chằm vào mắt hắn, lạnh lẽo nói. 

Minh Hoàng vẫn khẽ mỉm cười, bởi vì không có lông mày nhìn có vẻ đáng yêu hơn.

- Đúng là cảnh giới của ngươi rất cao, cũng sống lâu hơn, thần hồn có thể ngưng tụ thành thực thể. Nhưng muốn giết chết ta bằng trạng thái thần hồn thì vẫn hơi khó đấy. Nếu không thì người đã giết chết người trẻ tuổi kia từ lâu rồi, đâu đến mức dùng cách ngu xuẩn mà lại độc ác như thế? Vậy thì chỉ cần ta ở lại trong thân thể của ngươi đã là an toàn rồi.

Lão giả thở dài nói: 

- Bây giờ ngẫm lại, biểu hiện hôm nay của ta đúng là quá ngu xuẩn. Không chỉ mất mặt mà còn bị thương nặng, nói không chừng còn phải ăn thêm mấy trăm tên tội phạm mới khôi phục lại được. Nhưng mà... Các ngươi làm vậy thì có ích gì chứ? Cuối cùng các ngươi vẫn không giết chết ta được. Họ đã đến đây, ngươi vẫn chỉ còn đường chết.

Chỉ cần Minh Hoàng ở lại trong thân thể Thương Long thì Thương Long rất khó giết chết hắn. Nhưng Thương Long có thể cho cường giả Nhân tộc đi vào thân thể nó để giết hắn.

Vẻ mặt Minh Hoàng vẫn không có ý sợ hãi, cười nói: 

- Ngươi chắc là có thể chống chọi được tới lúc đó ư?

Lão giả không hiểu lời hắn, thầm nghĩ với cảnh giới hiện nay của ngươi thì chẳng lẽ còn có thể thẳng tay giết rồng hay sao?

Lúc nói chuyện, Minh Hoàng vẫn chắp hai tay sau lưng, mãi cho tới lúc này cũng không thay đổi. 

Bỗng vô số đốm hồn hỏa cực kỳ nhỏ bé, thoạt nhìn mỏng manh xông ra từ trong thân thể hắn.

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được những hồn hỏa đó đều là hình người, thân thể hơi tối, ngọn lửa hơi sáng, ngũ quan khá giống Minh Hoàng, hơn nữa không có lông mày.

Mỗi đốm hồn hỏa đều giống một Minh Hoàng nhỏ mặc đồ đen. 

Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lão giả khẽ biến, nói:

- Ngươi định làm gì?

Minh Hoàng mỉm cười, tay phải duỗi ra từ sau lưng, nhẹ nhàng vung lên trước, như một vị thống soát phát ra mệnh lệnh tổng tiến công cho thiên quân vạn mã. 

Vô số đốm hồn hỏa hóa thân thành vô số Minh Hoàng nhỏ, bay ngược chiều gió xông về phía đầu bên kia đường hầm, nhanh chóng biến mất tăm.

Không bao lâu sau, những hồn hỏa đó đã đi tới Trấn Ma Ngục ---- Cũng chính là từng ngõ ngách trong bụng Thương Long.

Những ngõ ngách đó có vết kiếm chém hay là vách đá sập đổ, đều là vết thương do thiết kiếm của Tỉnh Cửu để lại. 

Đầm nước kịch độc còn đang không ngừng xâm phệ vết thương.

Những Minh Hoàng nhỏ kia không do dự chút nào chui vào trong miệng vết thương.

Tiếng xèo xèo vang lên khắp Trấn Ma Ngục, vết thương bị hồn hỏa đốt toát ra ánh sáng u tối, như là ma trơi trong bãi tha ma. 

Bóng đêm bị chiếu sáng, bọn tù phạm trong Trấn Ma Ngục tỉnh lại, chen chúc đến trước cửa phòng giam, nhìn lửa cháy từng đốm, trong mắt để lộ vẻ khát vọng.

Nơi sâu nhất Trấn Ma Ngục, Minh Hoàng lẳng lặng nhìn lão giả, không nói một lời.

Hắn đứng ở đây, nhưng cũng đã đi nơi khác bắt đầu tấn công. 

Đây chính là chân chính khống chế hồn hỏa cấp cao nhất.

Sắc mặt lão giả trở nên tái nhợt dị thường, cực kỳ thống khổ, run giọng nói:

- Ngươi dám đối xử với ta như thế! 

Minh Hoàng nói:

- Người khác đối xử với ngươi như thế nào thì ngươi phải đáp lại đối phương như thế, đây là lễ phép.

Tỉnh Cửu cũng từng nói như thế. 

Đây là đạo lý tập quán, nguyên tắc làm việc của những người như họ.

Năm đó Minh Hoàng đi đến nhân gian, chuẩn bị cùng mưu cầu thái bình chân chính với Nhân tộc, nhưng không ngờ rằng đúng lúc sắp ký tên vào hiệp nghị thì Nhân tộc lại phát động phản bội vô sỉ, nhốt hắn vào trong Trấn Ma Ngục.

Nhốt suốt sáu trăm năm. 

Khe núi xanh tươi kia là giả, ngục tối mới là thật.

Trong sáu trăm năm không có lạnh cắt da cắt thịt, nhưng mỗi ngày hắn đều phải thừa nhận chuyện càng thống khổ hơn.

--- Đó là bị lũ muỗi đốt, cùng với cảm giác tội lỗi với Minh Bộ. 

Đến nay Minh Hoàng đã sắp chấm dứt một phần trong những thống khổ đó, đồng thời cũng phải trả những phần còn lại cho đối phương.

Đối với Thương Long mà nói, Tiên Kiếm U Minh của Tỉnh Cửu là muỗi.

Còn khống chế hồn hỏa của Minh Hoàng thì là muỗi càng lợi hại hơn. 

Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt lão giả đã trắng bệch như tuyết, mồ hôi rơi xuống như hạt đậu.

Những vết thương nhỏ xíu kia vừa đau lại vừa ngứa, lúc này còn bị hồn hỏa đốt cháy, không cần phải nói lão, cho dù là Thiền Tử đến đây cũng chưa chắc có thể chịu được.

Lúc này lão giả mới hiểu được ý câu nói kia của Minh Hoàng. 

---- Ngươi chắc là mình có thể chống chọi được đến lúc đó?

Cường giả Nhân tộc sắp tới thành Triều Ca.

Thương Long có thể nghênh đón họ vào trong bụng mình bất cứ lúc nào. 

Đến lúc đó Minh Hoàng chắc chắn phải chết.

Nhưng nó có thể chịu đựng bị hồn hỏa đốt cháy cho tới lúc đó không?

- Ta nghĩ chúng ta có thể bàn luận. 

Lão giả nhìn Minh Hoàng, ánh mắt cực kỳ chân thành.

...

Bụi bặm đã lặng, gió bão lại dấy lên. 

Đạo pháp cường đại của phái Trung Châu đều xuất hiện.

Khe nứt trên mặt đất dần sâu hơn, hồ nước chảy ngược lại.

Mực nước trong hang lớn kia dần dần trở nên thấp, có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng đen ở sâu bên trong. 

Việt Thiên Môn thu đạo pháp về, lại bay tới bên cửa hang, cảm nhận được khí tức của Long Thần có hơi suy yếu, may mà sinh cơ vẫn tràn đầy như trước.

Hắn nhìn vị thư sinh áo xanh đằng sau, hỏi:

- Trai chủ đến chưa? 

Thư sinh áo xanh họ Hứa, là cường giả của Nhất Mao trai, cũng là khách khanh của phủ hoàng tử như hắn, hoặc có thể nói là cung phụng.

Hứa thư sinh cảm nhận một chút rồi đáp:

- Mười bảy tức. 

Nghe vậy, Việt Thiên Môn rốt cục yên lòng.

Bởi lẽ hắn biết chưởng môn chân nhân đã đến.

...

Mặt trời mọc từ hướng đông, hướng tây được chiếu sáng trước, nơi đó bỗng xuất hiện một tia sáng, nổi bật mà không chói mắt, tự nhiên trở thành một phần trong không trung.

Người đến từ thiên địa thì có thể kết hợp với thiên địa. Đó là cảnh giới cao nhất của Thiên Địa Độn Pháp.

Ở đó đương nhiên là chưởng môn phái Trung Châu, Đàm chân nhân. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi