ĐẠI ĐẠO TRIÊU THIÊN

Trong Trấn Ma Ngục hắc ám chỉ có một mình lão giả.

Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất định sẽ cảm thấy cực kỳ quái dị.

Lão giả đang đối thoại với bản thân mình, đang cãi nhau với chính bản thân mình. 

Lúc thì phẫn nộ, lúc thì tuyệt vọng, lúc thì sợ hãi, lúc thì oán độc, có lúc lại bình tĩnh đến gần như hờ hững.

Tiếp đó, lão giả bắt đầu thương tổn bản thân mình.

Lão dùng vô số thần thông muốn chém mình ra làm đôi, giống những kẻ vô tri ở nông thôn vậy, muốn đào con quỷ trốn trong người mình ra. 

Thậm chí lão bày ra Thiên Địa Trong Bình lần thứ hai, biến Trấn Ma Ngục thành một căn phòng nhỏ.

Thiên địa biến sắc, sấm chớp lóe ra, động đất rung chuyển, khói bụi vô số, cuối cùng mọi thứ đều trở về tĩnh lặng.

Toàn thân lão giả đầy máu, quỳ trên mặt đất, ôm đầu, vẻ mặt biến hóa liên tục, giống như hai người đang giãy dụa không ngớt sau rèm cửa, kêu lên thê lương. 

- Ngươi không thể giết ta được! Đừng giết ta! Xin ngươi đấy! Ta mới sống mấy vạn năm, còn chưa sống đủ…



Ở nơi không xa bỗng có một giọng nói vang lên. 

- Giết nó.

Giọng nói kia hơi yếu ớt, nhưng lại rất bình tĩnh.

Lại có một giọng nói vang lên. 

- Hãy giết nó đi.

Giọng nói đó rất bình tĩnh, nhưng cũng rất kiên quyết.

Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều giọng nói vang lên xung quanh. 

Những người này đều là tù nhân trong Trấn Ma Ngục.

Trấn Ma Ngục bị thu nhỏ lại rất nhiều, bọn họ đều đi tới gần đó.

Không hổ đã từng là cao thủ tà đạo cùng với yêu tu đáng sợ. Đã trải qua thay đổi lớn lao Thiên Địa Trong Bình mà vẫn có thể sống sót. 

Bọn họ đều đang nói giết nó.

Chỉ có một vị cường giả Minh Bộ nói ra những lời khác.

Hắn chỉ hy vọng Minh Hoàng bệ hạ có thể sống sót. 

Cho dù hắn cũng giống như những tù nhân khác trong Trấn Ma Ngục này, cam nguyện dùng sinh mệnh của mình để đổi lấy cái chết của Thương Long.

- Giết nó!

Tiếng gọi của đám tù nhân tụ cùng một chỗ, cực kỳ có tiết tấu, giống như hành khúc phẫn nộ. 



Thành Triều Ca lại nghênh đón một trận động đất mãnh liệt.

Mặt nước đang hạ xuống trong hang bỗng nhiên dâng lên, vô số thác nước phun ra từ trong những khe nứt. 

Bố Thu Tiêu và Việt Thiên Môn bay lên cao nhìn xuống dưới lòng đất, vẻ mặt ngưng trọng. Những người còn lại đã sớm lùi đến nơi rất xa.

Những khí tức cường đại trong không trung cũng đến gần thành Triều Ca hơn, tất cả mọi người cảm nhận được có chuyện gì đó khiến người ta khiếp sợ đang xảy ra.

Trong đống đổ nát Thái Thường tự, Lưu A Đại vẫn ngồi trên tảng đá kia, đuôi dựng lên thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào hang động chỗ Trấn Ma Ngục. 

Nước bẩn tản ra, mặt đất chỉ còn lại một đống bừa bãi.

Ánh mắt của nó cực kỳ sắc bén, giống như một thanh kiếm vậy, nhìn chằm chằm vào chỗ không thu hút kia, hơi lắc lư đuôi, chuẩn bị phóng ra bất cứ lúc nào.

Trong góc nào đó của đống đổ nát, có một con rắn đen nhỏ đang vặn vẹo giãy dụa, vảy bong ra, tràn đầy vết thương. 

Bất luận là Bố Thu Tiêu với Việt Thiên Môn hay là những đại năng Thông Thiên ở chỗ xa hơn đều không phát hiện điểm này.

Lưu A Đại khẽ nâng chân trước, yên lặng không tiếng động đạp về phía trước một bước, muốn đánh lén đối phương.

Một bàn tay bỗng duỗi ra tóm lấy sau gáy của nó, xách nó lên. 

Mèo trắng trong trạng thái chiến đấu cực kỳ đáng sợ, cho dù là Bạch chân nhân của phái Trung Châu đến đây nó cũng sẽ cào lên mặt đối phương.

Thấy người tới nó lại không ra tay --- Đương nhiên không phải là vì khuôn mặt kia quá mức xinh đẹp.

Lưu A Đại rất là khiếp sợ khó hiểu, nghĩ rằng con rồng ngu xuẩn kia bây giờ đã biến thành một con rắn nhỏ, tại sao ngươi không không cho ta nhanh chóng cắt nó thành mấy đoạn, sau đó ngươi ta chia nhau ăn luôn, mà bây giờ lại còn ngăn cản ta? 

Tỉnh Cửu không nói gì cả, ôm nó vào lòng, đi xuống dưới lòng đất tràn đầy mưa và khói bụi.

Dưới lòng đất quanh Trấn Ma Ngục đều có trận pháp, hơn nữa còn cực kỳ cứng rắn, không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà lại không kích thích trận pháp, đi vào trong đó.

Trước khi biến mất dưới lòng đất, hắn quay đầu nhìn thoáng qua con rắn nhỏ còn đang giãy dụa trong bùn lầy kia. 



Con rắn đen nhỏ kia nhảy lên khỏi mặt đất, đi đến trên không trung cao mấy trăm trượng, vặn vẹo giãy dụa, ngược gió lắc lư phình ra.

Hơn mười tức sau, con rắn nhỏ biến trở lại thành bản thể Thương Long. 

Trên bầu trời thành Triều Ca bỗng xuất hiện một sự vật khổng lồ như vậy, dẫn tới vô số gió mạnh, không biết thổi bay bao nhiêu nóc nhà, cuốn lên bao nhiêu khói bụi.

Cự long màu đen vắt ngang trong không trung, dài tầm hơn mười dặm, giống như hình chiếu của núi sông màu đen ở phương xa, hoặc là giống như một đám mây đen cực kỳ u tối.

Thương Long tiếp tục giãy dụa lăn lộn, có vẻ cực kỳ đau đớn, ngẫu nhiên có vảy tróc ra, rơi xuống thành Triều Ca đập ra hố sâu, phá hủy nhà cửa. 

Bố Thu Tiêu bay lên trên trời cao, nhìn con cự long bên dưới này, vẻ mặt ngưng trọng.

Việt Thiên Môn cũng tránh tới nơi xa, khóe mắt như muốn nứt, muốn đi lên giúp đỡ lão tổ Long Tổ, nhưng không thể đến gần được.

Thương Long vẫn còn đau khổ giãy dụa lên tục, giãy dụa cùng với đau đớn trong ánh mắt lại dần dần biến mất, trở nên hơi ngơ ngác. 

Bỗng nhiên, đuôi rồng lắc lư đánh tan một đám mây ở gần nam thành, thân hình xoay chuyển, dường như muốn bay đến phía bắc.

- Chư vị đạo hữu, ra tay đi.

Giọng nói bình thản lại kiên định của chưởng môn Thanh Sơn Liễu Từ vang lên trong không trung. 

Rất nhiều đại nhân vật trong đó có hắn đều thấy được, thần hồn của Thương Long đã bị Minh Hoàng khống chế, không còn lý trí nữa.

Nếu mặc cho Thương Long ròi khởi thành Triều Ca thì nói không chừng Minh Hoàng thật sự có bí pháp để chạy trốn.

Đây là chuyện mà Nhân tộc trên Triều Thiên đại lục không thể cho phép được. Để tránh cho Minh Hoàng chạy trốn, cho dù phải trấn sát của Thương Long thì cũng là chuyện bất đắc dĩ. 

Sâu trong liên vân, Thiền Tử tuyên một tiếng phật hiệu.

Trong kiệu nhỏ rèm xanh, thái thượng trưởng lão của Thủy Nguyệt am vẫn giữ im lặng.

Bố Thu Tiêu vẫn giữ im lặng. 

Đàm chân nhân của phái Trung Châu cũng vẫn giữ im lặng.

Im lặng không có nghĩa là có cái nhìn giống nhau. Thủy Nguyệt am im lặng là đồng ý, Bố Thu Tiêu im lặng là khó xử, chưởng môn chân nhân của phái Trung Châu im lặng đương nhiên là phản đối.

Thương Long chính là thần thú trấn sơn của Trung Châu, được đệ tử phái Trung Châu coi là lão tổ, sao hắn có thể trơ mắt nhìn nó xảy ra chuyện trước mắt mình được? 

Bỗng có một giọng nói lạnh lẽo chậm rãi vang lên:

- Lúc trước có người chạy trốn khỏi lòng đất, đó là chuyện gì vậy?

Nghe thấy giọng nói này, Liễu Từ hơi nhướn mày, không lại nói chuyện. 

Thiền Tử trong liên vân cũng im lặng.

Bố Thu Tiêu cười hơi tự giễu, không nói thêm lời nào, thầm nghĩ hóa ra Bạch chân nhân cũng đến, thế thì thái độ của những người như mình còn quan trọng nữa sao?

Cảnh giới và thần thông của Bạch chân nhân là có một không hai, là người mạnh nhất đại lục nổi tiếng cùng với những người như chưởng môn Thanh Sơn. 

Nàng còn có một thân phận khác, chính là đạo lữ của chưởng môn phái Trung Châu.

Cả tòa thành Triều Ca đều nín lặng vì sự xuất hiện bất ngờ của Bạch chân nhân.

Bởi vì thân phận và tính cách của nàng, cũng vì nàng nói có người mới chạy ra khỏi lòng đất. 

Mặt đất bỗng truyền đến một giọng nói tràn đầy uy nghiêm.

- Chẳng lẽ ý của chân nhân là Minh Hoàng bỏ chạy khỏi lòng đất hay sao?

Một đạo kim quang từ hoàng cung bay lên bầu trời. 

Kim quang chói mắt, trong đó lại hàm chứa mấy phần thiền ý từ bi.

Ánh sáng dần thu lại, lộ ra thân ảnh của Thần Hoàng.

Đám người chưởng môn phái Trung Châu hành lễ với hắn. 

Dù thế nào đi nữa thì Thần Hoàng cũng là người thống trị Triều Thiên đại lục trên danh nghĩa, hơn nữa cảnh giới của hắn cũng không yếu hơn những đại năng tu đạo có mặt ở đây.

Liễu Từ mỉm cười, dường như cảm thấy thời cơ Thần Hoàng bệ hạ xuất hiện rất thú vị.

Thần Hoàng nhìn về nơi nào đó ở phía tây, nói với Bạch chân nhân vẫn che giấu không xuất hiện: 

- Nếu Minh Hoàng vẫn chưa chạy trốn thì vẫn còn ở trong thân thể Thương Long. Thần hồn của Thương Long bị mê hoặc, nếu để nó trốn thoát khỏi thành Triều Ca thì muôn dân trong thiên hạ này sẽ gặp nạn.

Bạch chân nhân không hiện thân, cũng không đáp lại lời Thần Hoàng, rõ ràng là cực kỳ không hài lòng.

Thương Long trên thành Triều Ca đã từ từ thay đổi phương hướng. 

Các đại năng trên trời cao vẫn chưa thống nhất ý kiến.

Không khí rất trầm lặng, có chút căng thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi