Nhìn thấy Tiết Tùng kêu gào lên câu “ai dám đánh ta”, ngay lập tức trong lòng Đỗ Hà liền nảy sinh ý nghĩ, đúng là có dạng người gì liền mang
theo dạng binh lính gì, thái độ hung hăng càn quấy cuồng vọng thật sự là giống nhau.
Vừa nghĩ như vậy còn chưa kịp trả lời, thanh âm càn rỡ của Hầu Quân Tập liền rơi vào trong tai Đỗ Hà.
- Nói rất hay! Lão tử cũng đang muốn nhìn xem, ai dám đánh binh của Hầu Quân Tập này!
Đám người tách ra hai bên, Hầu Quân Tập dẫn theo trăm người hùng hổ đi ra.
Hắn là đại tướng lẫn danh tướng thống soái thiên quân, từng cử động đều có
khí thế thiên quân lui tránh, mỗi khi tiến một bước khí thế như ngọn núi cao đánh thẳng tới trước mặt.
Đỗ Hà thấy rốt cục Hầu Quân Tập cũng đã tới, đối với khí thế đang đập vào mặt tràn đến, hắn hoàn toàn không hề để trong lòng.
Uy nghiêm của một vương giả như Lý Thế Dân mà Đỗ Hà còn chưa để trong lòng, huống chi là chút khí thế của Hầu Quân Tập.
- Đại soái!
Thấy Hầu Quân Tập đã đến, Tiết Tùng cùng đám binh sĩ bị bắt đều lộ ra thần
sắc mừng như điên, vừa định nhổm người đứng dậy chạy về phía hắn!
Đỗ Hà ra dấu bằng mắt cho nhóm người La Thông.
La Thông vốn là người rất có tinh thần trọng nghĩa, đối với hành vi khi dễ kẻ yếu của Tiết Tùng rất khinh thường lẫn căm ghét, thấy Đỗ Hà ám chỉ,
liền trực tiếp đá ra một cước thẳng lên chân bị thương của Tiết Tùng.
Tiết Tùng làm sao dự đoán được La Thông dám ở trước mặt Hầu Quân Tập động
thủ, đá hắn một cước ngã lăn bổ nhào, lăn lộn ôm chân trên mặt đất,
thống khổ kêu rên, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn xuống.
Những quân tốt còn lại đều là binh sĩ của Đỗ Hà, hơn nữa cả đám đều là lão binh,
có mệnh lệnh của hắn họ hoàn toàn mặc kệ Hầu Quân Tập là ai, trực tiếp
ném cả đám binh sĩ làm bậy xuống mặt đất.
Nhìn Hầu Quân Tập đang đi tới, Đỗ Hà không chút úy kỵ tiến lên một bước, như đinh đóng cột cao giọng nói:
- Ta dám!
Hầu Quân Tập có thể trở thành tướng quân tối thiện chiến những trận đánh ác liệt nhất Đại Đường cũng không chỉ là hư danh mà thôi, trong việc trị
quân hắn cũng rất có thủ đoạn, nhưng thái độ làm người cực kỳ bao che
khuyết điểm, nhất là đối với quân tốt dưới trướng, quan tâm đầy đủ, xem
như người thân của mình, cho nên cơ hồ mỗi một binh sĩ đều nguyện ý theo hắn tử chiến đến cùng. Dù cho địch nhân nhiều hơn họ gấp mười lần, gấp
hai mươi lần chỉ cần hắn ra lệnh toàn bộ binh sĩ cũng sẽ không chút nhíu mày tiến tới.
Nhìn thấy binh sĩ của mình chịu tội trên tay Đỗ Hà, ánh mắt của hắn nhất thời như sung huyết.
Còn chưa mở miệng nói chuyện liền nghe Đỗ Hà gay gắt trả lời lại một câu,
tính tình Hầu Quân Tập vốn nóng nảy, càng thêm tức giận, làm cho hắn cơ
hồ mất đi lý trí, phẫn nộ quát:
- Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ai cấp cho ngươi lá gan? Người đâu, trong mắt Đỗ Hà không có bổn
soái, lạm dụng chấp pháp, tội thật khó tha, áp hắn xuống dưới trừng phạt quân côn! Đánh cho ta, hung hăng mà đánh!
Hắn tức khí đến sùi bọt mép, nghĩ không ra đánh bao nhiêu quân côn mới có thể trút giận nên trực tiếp ra một con số “vô hạn”.
- Hừ!
Nguyên lai Đỗ Hà chính là lo lắng điều này, làm thống soái tam quân muốn kiếm
cớ xử phạt một tiểu tướng thật sự rất dễ dàng, thế nhưng hiện tại…
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Bổn đô hộ thật muốn nhìn xem, Hầu đại tổng quản ngươi bằng vào cái gì đòi đánh ta!
Ba chữ “bổn đô hộ” trong lời nói của Đỗ Hà làm đáy lòng Hầu Quân Tập thất
kinh. Địa vị đô hộ tại Đường triều thật sự không tầm thường, bởi vì địa
phương xây dựng đô hộ đều cách xa Trường An, nằm tận phía bắc Trường
Thành xa xôi. Những địa phương kia rất dễ phát sinh biến cố, thậm chí
còn thình lình nảy sinh chiến sự. Mà do địa phương của bọn họ ở cách
trung ương quá xa, muốn đợi được mệnh lệnh đều phải chờ suốt mấy tháng.
Vì tránh việc dây dưa làm lỡ thời cơ chiến đấu, lâm vào tình trạng bị
động, đô hộ đều có được quyền lực phát động chiến tranh, là trưởng quan
quân sự cùng chính trị cao nhất tại địa phương, địa vị rất quan trọng.
Đỗ Hà dám tự xưng là “bổn đô hộ”, chẳng lẽ… Vẻ mặt Hầu Quân Tập thật khó thể tin!
Đỗ Hà ngạo nghễ nói:
- Bệ hạ đã hạ chỉ đem thành Cao Xương thành lập An Tây Đô Hộ Phủ, hơn nữa đã nhâm mệnh ta làm quyền An Tây đô hộ, thành Cao Xương cũng chính thức được xưng là thành Tây
Châu.
Toàn bộ dân chúng trong thành hiện giờ đã là cư dân của Đại Đường, binh sĩ dưới trướng đại tổng quản ở trong thành làm ra việc ác,
đây là việc thuộc bổn phận của bổn đô hộ, xin hỏi đại tổng quản vì sao
ta không được trừng phạt?
Hắn lấy ra thánh chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn Hầu Quân Tập.
Trên mặt Hầu Quân Tập lúc trắng lúc xanh, khí thế suy giảm. Hiện tại hắn đã
không làm gì được Đỗ Hà, nhưng Đỗ Hà lại hoàn toàn có thể lấy binh sĩ
của hắn ra trừng phạt.
Đỗ Hà xoay người lại, nhìn đám binh sĩ phạm tội, quát:
- Hành hình!
- Chậm đã!
Hầu Quân Tập tiến lên một bước, ngữ khí cũng đã mềm xuống, buồn bực muốn
chết, không thể tưởng được có một ngày mình phải ăn nói khép nép nói
chuyện với Đỗ Hà:
- Bọn họ là binh sĩ của ta, cho dù cần phạt cũng nên để ta trừng phạt!
Đỗ Hà nói:
- Sau khi lĩnh họ trở về, muốn phạt thế nào là chuyện của ngươi, nhưng
bọn hắn làm việc ác tổn thương dân chúng nơi này, ta phải cho dân chúng
một lời công đạo. Dụng hình!
Lời của hắn không hề có bất kỳ chần
chờ do dự, căn bản không để ý tới biểu tình ăn thịt người của Hầu Quân
Tập, cũng không thèm quản tới.
Tính tình của hắn rất hẹp hòi, chỉ lo đắc lợi cho mình, đắc lợi cho thủ hạ, không hề để ý tới tương lai
Đại Đường vì cách làm của hắn mà bị ảnh hưởng thế nào, ở việc này giữa
hai bên không hề có khả năng nói chuyện được thống nhất với nhau.
Trong không khí lặng ngắt như tờ, hơn tám mươi người bị treo lên hành hình
bằng trượng ngay trước mắt công chúng, chỉ nghe một tiếng “Đánh” vang
lên, lập tức là những tiếng rên ầm ĩ xen lẫn vào nhau.
Hầu Quân
Tập thối lui ra sau một bước, thân hình lảo đảo, trong mắt tràn ngập lửa giận vô tận, hai mắt nhìn Đỗ Hà đã tràn ngập sát ý lạnh lùng, phất tay
áo bỏ đi.
- Đợi một chút!
Đỗ Hà gọi hắn trở lại.
- Còn có chuyện gì? Quyền An Tây đô hộ?
Hầu Quân Tập cũng không quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói, đem chữ
“quyền” nhấn mạnh, nhắc nhở Đỗ Hà chỉ là tạm thời mà thôi.
Trong
lòng Đỗ Hà biết rõ nhưng cũng không thèm để ý. Quân tốt cũng sẽ không
thông báo, nhất định phải buộc Hầu Quân Tập phun ra ba kiện bảo bối đã
tham ô, hắn trầm giọng nói:
- Không có gì, chỉ hy vọng đại tổng
quản có thể lấy mình làm gương, trả lại Tượng Nha đao, phỉ thúy ngọc
phật cùng ti kim nhuyễn nháp. Y theo luật pháp của Đại Đường ta, công
tác thống kê chiến lợi phẩm phải nhập vào quốc khố, đợi sau khi xét lập
công lao mới được bệ hạ đứng ra ban thưởng. Trước đó không một ai có tư
cách lấy riêng cho mình!
Hầu Quân Tập nghẹn họng, rút mạnh bội kiếm chỉ vào Đỗ Hà:
- Giỏi, giỏi cho Đỗ Hà đại nhân, thật nghĩ ngươi đang ở trên lãnh địa của mình mà hoành hành đi. Có thể đạp lên đầu lão tử mà đi tiểu, có đúng
thế không? Hôm nay ta muốn xem tên tiểu tử ngươi dựa vào cái gì dám
giương oai trên đầu của ta!
- Ta dựa vào cái gì? A!
Đỗ Hà cười cười, lập tức lạnh lùng nói:
- Nói cho ngươi biết, ta dựa vào chính là Đại Đường quân quy, Đại Đường
quân pháp! Nếu hôm nay Hầu Quân Tập ngươi dám nói một câu, Đại Đường
quân pháp trong mắt ngươi cả cái rắm cũng không phải, Đỗ Hà ta từ nay về sau không quản tới việc này!
Sắc mặt Hầu Quân Tập biến đổi, đem kiếm cắm ngay trước người Đỗ Hà, không nói được một lời bỏ đi về phía sau.
Đỗ Hà cũng không quản tới Hầu Quân Tập mà nhìn tới đám quân tốt càng tụ
tập càng nhiều, nhìn ánh mắt bọn hắn vì thấy mình làm khó dễ chủ soái
bọn họ mà lòng đầy căm phẫn, thần tình căm tức, Đỗ Hà cao giọng nói:
- Các ngươi có biết ta vì cái gì mà nhập ngũ? Đỗ Hà ta sinh ra trong văn
nhân thế gia, phụ thân ta là đương triều tể tướng, mà văn hóa học thức
của ta cũng không tệ, nếu trở thành văn thần, chẳng những thật dễ dàng
nhận được trọng dụng, mà còn có thể rời xa chiến trường, rời xa nguy
hiểm. Nhưng ta vẫn xin tòng quân. Vì cái gì? Ta nói cho các ngươi biết,
bởi vì ta ngưỡng mộ các ngươi, bởi vì ta kính ngưỡng các ngươi. Không
sai, các ngươi có lẽ là những vị chiến sĩ vô danh, cả đời của các ngươi
đều khó có cơ hội được lưu danh trong sử sách. Nhưng các ngươi lại dùng
chính máu tươi của mình, dùng tính mạng của các ngươi đến bảo vệ Đại
Đường, bảo vệ cho quốc gia của chúng ta. Nếu không có các ngươi trả giá, căn bản không có Đại Đường của hiện tại, cũng không thể có được những
vị danh tướng, những vị đại tướng uy danh hiển hách. Các ngươi đều là
những vị anh hùng vô danh!
Lời nói của hắn thật dõng dạc, làm cho người ta có cảm giác sôi trào nhiệt huyết, nhưng ngay lập tức ngữ khí
của hắn chợt biến thành trầm thấp:
- Nhưng hôm nay, ta thật sự vô cùng thất vọng, cũng thật khó sống. Có lẽ sau khi đánh thắng trận,
chuyện mượn gió bẻ măng lấy chút đồ vật đã sớm trở thành lệ thường,
không tính là phạm tội gì đó. Ta không biết khi các ngươi động thủ làm
như vậy trong lòng đang nghĩ điều gì, không biết các ngươi hướng những
dân chúng tay không tấc sắt xuống tay cướp đoạt, đáy lòng lại nghĩ cái
gì. Nhưng ta lại biết một điều, các ngươi đã tự biến mình thành những kẻ yếu đuối nhu nhược, nếu đã có dũng khí đi tìm địch nhân chém giết, thì
dùng năng lực của mình đi kiếm lấy công huân, mà không phải dựa vào trộm cắp, dựa vào cướp đoạt!
Đương nhiên, mặc dù là ai cũng không
cách nào hủy diệt được chiến công của các ngươi, các ngươi vĩnh viễn đều là anh hùng, nhưng hiện giờ các ngươi vừa làm anh hùng đồng thời còn
làm kẻ cướp đoạt, làm đạo tặc, làm loại đạo tặc người người phỉ nhổ!
Thanh âm của Đỗ Hà càng ngày càng cao vút, nhưng những quân tốt trên quảng
trưởng đều cúi gầm đầu, ngay cả thân hình Hầu Quân Tập đi phía xa xa
cũng không tự chủ được thoáng rung động, Đỗ Hà nhìn quanh quảng trường,
những quân tốt kia đều chột dạ dời đi ánh mắt.
- Chết cóng không
phá nhà, đói chết không cướp của! Đây là một khẩu hiệu, cũng là một mục
tiêu. Ta không có quyền mệnh lệnh các ngươi tuân thủ, nhưng binh mã dưới trướng Đỗ Hà này nhất định phải tuân theo. Binh sĩ của ta vị tất mỗi
người đều là anh hùng, nhưng tuyệt đối không phải là đạo tặc chỉ biết
lăng nhục dân chúng!
Đỗ Hà cao giọng nói tiếp:
- Từ hôm
nay trở đi, nếu lại có người dám can đảm ăn cắp một vật của dân chúng,
xử thành trọng tội, bất luận là ai, tuyệt không ngoại lệ. Mặt khác ta
biết được trước đó trong các ngươi cũng đã có người làm việc cướp đoạt
này. Nơi này ta không truy cứu, nhưng hy vọng các ngươi tự vấn lòng
mình, những gì đã lấy tới tay, các ngươi có mặt mũi lấy hay không. Ba
ngày, ta cho các ngươi ba ngày đem đồ tới tay trả lại cho người ta. Ta
không truy cứu lỗi lầm, chỉ hy vọng các ngươi lấy đó mà làm răn bản
thân. Nhưng nếu có ai tâm tồn may mắn, để cho ta phát hiện được, nhất
định xử theo tội trộm đạo!
Cuối cùng hắn đem ánh mắt chuyển qua dân chúng càng tụ tập càng nhiều, cao giọng nói:
- Về phần các ngươi, mấy ngày nay những gì phải chịu đựng, ta thay mặt
bọn hắn hướng các ngươi bồi tội. Các ngươi yên tâm, bệ hạ đã hạ chỉ, các ngươi hiện tại đã là con dân của Đại Đường, là dân chúng Đại Đường. Đại Đường tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi, ba ngày sau nếu còn người
nào bị mất đồ vật chưa lấy được về, cùng nhau đến gặp Trương Hùng Trương tiên sinh, ta sẽ cho hắn đến xử lý việc này, cho dù không lấy được trở
lại, cũng sẽ theo giá mà bồi thường.
Các ngươi có thể yên tâm trở về canh tác đất vườn, sẽ không còn người nào đến gây rối các ngươi!
Nghe được lời này của Đỗ Hà, tiếng vỗ tay rung trời vang lên, xuyên thẳng tận trời.
Dân chúng Cao Xương vui mừng rời đi, đem tin tức này báo lại cho láng
giềng, binh sĩ của Hầu Quân Tập ánh mắt đều trở nên phức tạp lén lút rời xa quảng trường.