ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Động tĩnh trên phố đã đánh thức Đỗ Hà và Lý Thế Dân đang đánh cờ. Khi Đỗ Hà nhìn xuống vừa vặn nhìn thấy thiết quyền của Ba Vũ Hưng đánh lên mặt Triệu Ba, hủy hoại dung mạo của Triệu Ba. Ngụy Vĩ chính là do Ba Vũ Hưng giả trang.

Ban đầu khi lập kế hoạch, vì chọn lựa người giả trang mà Đỗ Hà tốn một phen công phu, về sau phát hiện chỗ Ngụy Vĩ mai phục là hẻm nhỏ bên cạnh Nghênh Tân lâu, có thể rất dễ diễn trò “Ly miêu hoán thái tử”, vì vậy đã chọn lựa hắn.

Trong hai kẻ tâm phúc mà Đỗ Hà tín nhiệm nhất, Hoàng Phủ Hạo Hoa là người linh động, ăn nói khéo léo, còn Ba Vũ Hưng là người phương bắc, tính cách phóng khoáng là người thẳng tính, thành thật. So về cơ linh Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng càng có thể lấy được tín nhiệm của người khác. Vì vậy phái hắn mới giao hảo với Ngụy Vĩ, mục đích chính là học khẩu âm của Ngụy Vĩ.

Thuật thay đổi âm thanh là thứ rất công dụng, nhất là khi làm mật thám, loại kỹ xảo này thường có thể lấy được kỳ hiệu.

Đạp Nguyệt Lưu Hương chính là bộ đội đặc chủng, là những người từ trước đến giờ chưa bao giờ lộ mặt, cũng không có người nào biết sự hiện hữu của bọn hắn. Là sát thủ trên chiến trường, khi tất yếu phải ngăn cơn sóng dữ, thậm chí là hy sinh vì nước, để đổi lấy thắng lợi mang tính quyết định.

Bọn họ chính diện có thể trở thành một đội kỳ binh sở trường chém giết, bên cạnh lại có thể bí mật thâm nhập vào thế lực đối địch, phá hoại hành động của địch hoặc là đánh cắp cơ mật, có được tài năng thông thiên, cho nên Đỗ Hà mới đặc biệt giao môn tuyệt chiêu đặc biệt này cho mỗi người trong Đạp nguyệt Lưu Hương. Ba Vũ Hưng là tiểu đội trưởng của Lưu Hương, đương nhiên cũng học tuyệt chiêu này, chỉ có điều luyện chưa quen.

Còn Lý Tuyết Nhạn cải trang thành một nam tử, trong hai ngày liên tục từ một nơi bí mật gần đó quan sát Ngụy Vĩ, ghi nhớ tùng chút diện mạo của hắn, từ đó làm ra một chiếc mặt nạ giống như người thật.

Từ khi Lý Tuyết Nhạn biết rõ môn kỹ thuật mình mới học có thể giúp đỡ cho Đỗ Hà, cũng bắt đầu toàn tâm toàn ý học tập, không thể không nói, động lực tình yêu của nữ nhân rất khủng bố.

Lý Tuyết Nhạn vốn đã khéo tay, có năng khiếu học thuật dịch dung, hiện tại nàng lại dụng tâm học tập, chỉ hơn một tháng, kỹ nghệ của nàng đã tiến bộ rất nhanh, mặt nạ do nàng làm ra, đừng nói là người khác không phân biệt được, cho dù là Ngụy Vĩ, thậm chí là mẹ ruột của Ngụy Vĩ cũng không nhận ra.

Thấy đám người phục kích bị đánh trở tay không kịp, trên mặt Đỗ Hà lộ ra vẻ vui mừng.

Lý Thế Dân kinh ngạc nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, hồi tưởng lại thái độ dị thường của Đỗ Hà và Trưởng Tôn Vô Kỵ, mơ hồ hiểu được bí mật bên trong, tức giận nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không dám tin vào mắt mình. Luật pháp Đại Đường quy định, quan viên không được buôn bán, kinh doanh, không chỉ có người làm quan trong triều mà ngay cả người nhà họ hàng thân thích cũng không cho phép, mục đích chính là vì phòng ngừa quan viên trong triều dùng quyền hành âm mưu việc tư.

Trưởng Tôn Vô Kỵ có dã tâm rất lớn, một lòng muốn trở thành quyền thần, cho nên cần các loại nhân tài, nhưng chiêu mộ nhân tài cần vốn liếng rất lớn, chỉ dựa vào bổng lộc của hắn, thu thuế lãnh địa, căn bản không đủ để duy trì tiêu phí của hắn, cho âm thầm dùng một số sản nghiệp kinh doanh thu lời, trùng hợp thế nào Bách Túy Hiên lại là một trong những sản nghiệp của Trưởng Tôn Vô Kỵ ở Trường An, số người biết chuyện này rất ít, ngay cả Trưởng Tôn Thuận Đức cũng không biết.

Trưởng Tôn Vô Kỵ liên tục bị Đỗ Hà lấn lướt, sớm đã không dám đánh giá thấp nhân vật trẻ tuổi này, trong lòng biết Đỗ Hà nhất định không cho mình truyền tin ra ngoài, cố ý giả bộ thất thố, ký thác hy vọng vào tên tiểu nhị chỉ là diễn trò, để người âm thầm giám sát nhìn thấy. Sau khi ủy thác cho tên tiểu nhị, hắn đã âm thầm nháy mắt với chưởng quầy, trong nhà vệ sinh kêu chưởng quầy phái người truyền tin cho Trưởng Tôn Thuận Đức.

Tất cả mọi việc hắn đã sắp xếp vô cùng kín kẽ, vì sao Trưởng Tôn Thuận Đức không dừng tay?

Trưởng Tôn Vô Kỵ nghĩ mãi mà không rõ, nhưng lúc này hắn cũng không tâm trí mà nghĩ nữa, mặt như tro tàn, đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của Lý Thế Dân, thân hình không khỏi run rẩy.

Long uy phẫn nộ của Lý Thế Dân như đè áp hắn, mặc cho hắn cố gắng trấn định như thế nào, lúc này cũng chỉ có thể cúi đầu, không dám đối mặt.

Lý Thế Dân giận quá thành cười:

- Được, đường đường là một quốc cữu lại có thủ đoạn quá độc ác. Hôm nay cuối cùng trẫm cũng đã được nhận thức.

Kỳ thật Lý Thế Dân cũng không biết rõ tình hình bên trong, nhưng cũng biết Trưởng Tôn Vô Kỵ ra tay độc ác với La Thông và Phòng Di Ái Bất kể là nguyên do gì, La Thông, Phòng Di Ái một người là nhi tử của danh tướng, một người là nhi tử của Tể tướng, há có thể cho phép bị đối đãi như vậy?

Trưởng Tôn Vô Kỵ sợ tới mức quỳ rạp trên đất, không dám nhiều lời.

Lý Thế Dân trong cơn giận dữ, dứng dậy, đang muốn hỏi rõ nguyên do.

Lại nghe Đỗ Hà khẽ quát:

- Không hay rồi!

Theo ánh mắt của hắn, thế cục trên đường đã có biến cố mới. La Thông, Phòng Di Ái vốn chiếm hết thượng phong đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Trong số những kẻ phục kích, La Thông đánh ngất xỉu một tên, một tên bị Ba Vũ Hưng cải trang, cũng bị Ba Vũ Hưng áp đảo, tràng diện hiện giờ là ba đấu ba. Luận về thực lực La Thông, Phòng Di Ái, Ba Vũ Hưng chống lại Ưng Chính Văn, Pháo Thành, Triệu Ngọc, hoàn toàn có thể chiếm cứ thượng phong, nhưng người phục kích có bảy người, còn có một người võ nghệ cao nhất, hơn nữa sở trường sử dụng ám khí.

Trên đường, La Thông đối chiến Ưng Chính Văn, Phòng Di Ái theo dõi Pháo Thành, Ba Vũ Hưng tìm Triệu Ngọc, võ nghệ của ba người bọn họ đều cao hơn đối phương một bậc, thế nhưng hiện giờ có thêm Lý Thụy, tình thế liền thay đổi. Lý Thụy đứng bên, nhìn đúng cơ hội vụng trộm bắn lén. Hắn bắn phi tiêu, vừa nhanh lại vừa hung ác hơn nữa không có khúc nhạc dạo, khiến ba người của Đỗ Hà tay chân luống cuống, hoàn toàn ở thế hạ phong.

Vì mục đích an toàn, Đỗ Hà còn an bài Hoàng Phủ Hạo Hoa ở một bên tiếp ứng, nhưng hắn hiển nhiên không phải địch thủ của Lý Thụy, còn chưa tới gần, đã bị phi tiêu giống như trường châm bắn trúng, núp trong hẻm nhỏ bên cạnh. Nếu không phải động tác của hắn nhanh nhẹn, sợ là đã bị Lý Thụy bắn trúng chỗ hiểm, đi đời nhà ma rồi.

Lý Thụy hoàn toàn trở thành nhân vật chính trên trận, gọi quát:

- Pháo Thành, ngươi đi giúp Ưng Chính Văn, Phòng Di Ái giao cho ta!

Ban đầu có Bảo Thành ngăn cản trước người Phòng Di Ái, khiến cho hắn không cách nào phát huy sở trường, lúc này Pháo Thành rời đi, trường châm như mũi tên rời dây cung, bắn thẳng đến chỗ Phòng Di Ái.

Đỗ Hà khẩn trương, mặc dù Phòng Di Ái có sức lực rất lớn, nhưng thân thủ lại cồng kềnh, không đủ linh hoạt, làm sao có thể kịp né tránh, Đỗ Hà hoàn toàn không ngờ Trưởng Tôn Vô Kỵ lại có thể chiêu mộ được một nhân vật như vậy.

Quả nhiên, đối mặt với Lý Thụy, Phòng Di Ái một hồi luống cuống, tức giận kêu to.

La Thông nóng vội, nhưng đang bị Ưng Chính Văn, Pháo Thành giáp công, nhất thời cũng không thể trợ giúp, về phần Ba Vũ Hưng bớt đi tập kích của Lý Thụy đã dần dần chiếm lại thế thượng phong, nhưng muốn viện thủ lại hữu tâm vô lực.

Lý Thụy lấy từ trong túi ra ba cây trường châm, dùng thủ pháp độc môn bắn về phía Phòng Di Ái.

Đây chính là tuyệt kỹ của hắn, cây trường châm thứ nhất bắn về phía mặt Phòng Di Ái, cây thứ hai và thứ ba bắn về phía đầu hắn.

Đối mắt với ba cây châm này, Phòng Di Ái tránh né thế nào cũng không thoát.

Lý Thụy lạnh lùng mỉm cười, nắm chắc thắng lợi trong tay, chiêu này của hắn không biết đã giết chết bao nhiêu hảo thủ nổi tiếng, Phòng Di Ái thân thủ cồng kềnh làm sao có thể ngăn cản?

Đối mặt với kích này, Phòng Di Ái sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng, không chỗ né tránh, trong đầu chỉ có một ý niệm:

- Không ngờ Phòng Di Ái lại chết sớm như vậy, ta còn chưa vui chơi thỏa thích ở Túy Hương viện, Yến Xuân lâu.

Khi trường châm sắp bắn trúng, một đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, bạch quang này cũng không nhanh lắm, đánh rơi trường châm giữa không trung.

Lý Thụy định thần nhìn lại, đã thấy một cây phi đao cắm trên mặt đất.

Phòng Di Ái thấy phi đao, vui mừng cười nói:

- Lão đại.

Lý Thụy nhìn về phương hướng phi đao phóng tới, nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn há hốc mồm ngạc nhiên.

Một người từ trên lầu ba nhảy xuống, giống như thần tiên, lăng không mà đi, từ từ hạ xuống mặt đất.

Người tới chính là Đỗ Hà.

Hắn thấy Phòng Di Ái gặp nạn, không chần chừ, lập tức lấy phi đao mang theo bắn rơi phi châm của Lý Thụy. Hắn ở trên lầu cao nhìn xuống, phát hiện ra rằng nếu không đánh bại chuyên gia ám khí này thì khó lòng giành được thắng lợi, vì vậy lập tức thả người bay xuống.

Hiện giờ khinh công của Đỗ Hà đã đạt đến độ thượng thừa, từ trên lầu ba nhảy xuống cũng không tốn nhiều sức lực, nhẹ nhàng như một chiếc lá cây rơi xuống.

Khi Lý Thế Dân lần đầu gặp mặt Đỗ Hà, từng thấy hắn từ lầu bốn nhảy xuống, lần này mới chỉ lầu ba, cũng không ngạc nhiên, nhưng những người khác nhìn thấy thì đều ngây người, chỉ còn thiếu quỳ lạy hắn như thần tiên.

Trong mắt Lý Thụy lộ ra vẻ kiêng kỵ, cùng là chuyên gia ám khí, chỉ có hắn biết chiêu vừa rồi kinh thế hãi tục như thế nào, trong giới lục lâm hắn có một cái tên là “Thần Tiễn Thủ”, kỳ thực hắn không biết bắn tên, nhưng vì hắn phi châm như tên bắn nên mới có cái tên như vậy.

Nhưng phi đao của Đỗ Hà phi sau mà đến trước, đánh bay phi châm của hắn, điều này cần sức lực như thế nào chứ?

Đỗ Hà từng bước đi đến trước người Phòng Di Ái, đây là lần đầu tiên hắn gặp một chuyên gia ám khí, cho nên cố tình tới ganh đua, xem xem phi đao của mình lợi hại, hay là phi châm của hắn lợi hại hơn.

Lý Thụy biết tâm ý của Đỗ Hà, trong lòng càng kiêng kỵ, nếu không phải người to gan lớn mật làm sao dám như vậy?

Hắn cười xảo quyệt, không nói nhiều liên tục lôi phi châm bắn về phía Đỗ Hà, toàn thân Đỗ Hà bỗng chốc như bị hơn 30 cây phi châm bao phủ.

Đỗ Hà thoáng hiện tức giận, với khinh công của hắn muốn né tránh số phi châm phóng tới đầy trời này cũng không có gì khó khăn. Nhưng lúc này Phòng Di Ái đang đứng sau lưng hắn, nếu hắn né tránh, Phòng Di Ái lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ, nhưng nếu không tránh, hắn làm sao có đến ba đầu sáu tay bắt hết số phi châm này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi