ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

- Cộc cộc cộc!

Đỗ Hà đang nhập định thì vang lên tiếng gõ cửa!

- Đỗ huynh có ở trong?

Bên ngoài truyền vào giọng của Vân Trác, tuy hắn đã bố trí nhưng lại lo Đỗ Hà không đến, thất bại trong gang tấc nên tự mình đến mời.

Đỗ Hà mở hai mắt, thần quang thoáng hiện, thở ra một hơi, biết ý đồ của Vân Trác đến đây nên mỉm cười lên tiếng mở cửa.

Vân Trác cố tình ganh đua với Đỗ Hà nên mặc một bộ y phục văn sĩ hình dáng như ve sầu mới, trong tay cầm một cây quạt xếp, trên mặt còn tỉa tót qua, tóc tai bóng mượt, Đỗ Hà nhìn cũng không khỏi thầm khen một tiếng, quả nhiên là một nhân vật phong lưu.

Đỗ Hà so ra nghèo khó, y phục tuy sạch sẽ nhưng lại có chỗ vá, trên người chỉ có một thứ đáng tiền là thanh Đường đao, coi như đồ xa xỉ trong Đường triều.

Tuy nhiên từ Đỗ Hà lại toát ra một khí chất phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, nhất là cặp mắt sáng ngời, nụ cười tự tin khiến người nhìn vào cảm thấy ngày khác chắc chắn không phải là vật trong ao.

Không hề ăn mặc y phục đặc biệt, Đỗ Hà vẫn không hề kém Vân Trác nửa phần.

Đỗ Hà nhìn Vân Trác, thản nhiên hỏi:

- Vân huynh, bộ y phục này của ngươi thoạt nhìn rất giống cánh ve sầu, cảm giác kỳ lạ? May bằng vải gì, có cơ hội để ta mua cho em dâu một chút.

Hắn đã nhập vai Đỗ Tường, em dâu vừa nhắc chính là

vợ của em trai Đỗ Phi.

Vân Trác tự đắc cười nói:

- Ánh mắt Đỗ huynh thật sự là không kém, đây là vải dệt từ đặc sản Bát tàm ti của Giang Nam, người Giang Nam chúng ta thích nhất loại vật liệu may thành quần áo và trang sức, nhưng sản lượng cực thấp, chỉ có Tô gia nắm giữ nguồn cung cấp, không có phân điếm. Hàng đẹp nhất cũng chỉ có thể mua được ở Giang Nam, giá cả xa xỉ! Đỗ huynh nếu thật sự ưa thích, Vân mỗ có thể giới thiệu cho ngươi một nhà, đảm bảo giá cả phù hợp!

Đỗ Hà cười ha hả:

- Vậy thì làm phiền Vân huynh rồi!

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới tầng hai của boong tàu, đứng ở đây càng có thể nhìn ra xa hơn.

Bọn họ đã ra tới hạ du Trường Giang, ở trên biển, từ trên cao nhìn ra đã không thấy đất liền.

Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, cảm giác thê lương của hoàng hôn trên biển cực kỳ mãnh liệt.

Boong thuyền đã tụ tập nhiều nhân vật, cả đám đều ăn mặc chải chuốt. Đỗ Hà không biết ai nhưng thấy trong hai mươi mấy người trên boong có năm người ăn mặc y phục chế từ Bát tàm ti, cộng thêm Vân Trác là sáu, thầm nghĩ:

- Xem ra Vân Trác nói không sai, người Giang Nam rất yêu thích tơ lụa, Bát tàm ti tuy trân quý nhưng cũng không phải là vật báu vô giá, kẻ có tiền vẫn có thể mua nổi. Xem ra muốn ra tay với Tô gia còn cần tốn một phen công phu mới được Từ Tuệ cùng Vũ Mị Nương tựa hồ cũng chưa tới, trên thuyền ngoại trừ thị nữ tới tới lui lui chuẩn bị rượu và thức ăn thì còn lại đều là thư sinh, Đỗ Hà là ngoại lệ rồi.

Đối với chuyện này, Đỗ Hà cảm giác thích thú, cũng không để ý tới ánh mắt khác thường của người bên cạnh.

Vân Trác kéo Đỗ Hà giới thiệu một vài người nổi danh trên thuyền.

Đỗ Hà ở một bên quan sát, có thể nhận ra, Vân Trác giao hữu rất rộng, tất cả những kẻ ăn mặc kiểu thư sinh trên boong đều biết, hơn nữa quan hệ không giống bình thường, đối với mỗi người đều có thể nhiệt tình nói chuyện với nhau, bản thân dường như ăn theo, mỗi người đối với người do Vân Trác tự mình giới thiệu tỏ vẻ thập phần hoan nghênh.

Đỗ Hà cười đến đau miệng, trong mắt cũng lóe lên thần thái không hiểu, Vân Trác thật đúng là không đơn giản, đối mặt với nhiệt tình của hắn, đổi lại là người bình thường chỉ sợ đã ngăn cản không nổi, trở thành tù binh, bị bán đi cũng không biết.

Lúc này boong tàu đột nhiên yên tĩnh trở lại, rèm vải nhấc lên, hai vị tuyệt sắc giai nhân sóng vai mà đến.

Một người chính là Vũ Mị Nương, lúc này nàng ăn mặc rất tinh tế. Chỉ thấy nàng cười hàm tiếu, tóc phượng búi xõa, cố ý rủ xuống ba sợi ở một bên, tăng thêm một phần vũ mị, cũng chỉ có thể dùng từ nhan sắc chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn để hình dung.

Bên cạnh nàng là một nữ tử mặc y phục bằng lụa trắng, cặp mày mỏng dài, búi tóc kiểu chim yến, khuôn mặt đẹp kiểu cổ điển, lộ ra khí chất cổ xưa.

Dù Đỗ Hà nhìn quen những tuyệt đại mỹ nhân như Lý Tuyết Nhạn, Dao Trì công chúa lúc này cũng không khỏi khuynh đảo vì dung nhan hai nàng.

Các nàng chưa tới, hương khí cũng đã truyền đến để cho người say mê.

Hào quang hai nữ tán phát so với mặt trời còn rực rỡ hơn. Vũ Mị Nương kiều diễm vũ mị, Từ Tuệ huệ chất lan tâm, đều khiến người trông vào hoa mắt.

Lúc này hai nữ nhẹ nhàng bước vào trong đại sảnh, Từ Tuệ hé mở môi son nói:

- Tiểu muội có việc tới chậm, mệt mỏi các vị đợi lâu.

Mọi người phần lớn còn chìm đắm trong phong thái tuyệt thế của Từ Tuệ, Vũ Mị Nương, lúc này nghe Từ Tuệ nói vậy vội nói:

- Không phiền lụy, không phiền lụy.

Đỗ Hà cũng ngây người, trong lòng nhiều lần lẩm bẩm:

- Thế nào lại là nàng, xong rồi. Lúc này hắn mới phát hiện, nguyên lai Từ Tuệ là người hôm qua trên đường bị hắn hủy xe ngựa, lại suýt nữa đâm vào. Nếu để cho nàng phát hiện, người chết đuối ở chỗ này chẳng phải là mình.

Nghĩ vậy hắn vội vàng lui nửa bước muốn nấp sau lưng Vân Trác, khẩn cầu ông trời hy vọng nàng không thấy.

Bất quá đã chậm một bước, địa vị Vân Trác ở đây rất cao, Đỗ Hà ngay tại bên cạnh hắn, ánh mắt của Từ Tuệ xéo qua liền thấy hắn liền vui vẻ đi đến:

- Vị này chắc hẳn là Đỗ Tường, Đỗ công tử a!

Mọi người trong sảnh lần đầu tiên nhìn thấy Từ Tuệ chủ động tìm người bắt chuyện, không khỏi một mảnh xôn xao, ánh mắt nhìn vào càng lạnh lẽo, Vân Trác cũng lộ ra thần sắc tò mò, Vũ Mị Nương càng kiêng kỵ, thầm nghĩ:

- Sao lại thêm một đối thủ thế này?

Đỗ Hà thấy không cách nào tránh thoát, đành phải kiên trì nói:

- Đúng là Đỗ mỗ, một kẻ vũ phu, mạo muội đi vào thuyền hoa, đã quấy rầy mong được tha thứ!

Từ Tuệ liếc qua Đỗ Hà, khẽ mĩm cười nói:

- Lên thuyền là khách, vậy sao còn phân cao thấp. Đỗ công tử sao lại trốn tránh Từ Tuệ, hẳn là còn vì chuyện hôm qua mà giận ta.

Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người càng dâng lên sóng dữ ngập trời, suy đoán giữa hai người có chuyện gì xảy ra, Vũ Mị Nương càng ngẩn người nhìn xem hai người, ngầm sinh hờn dỗi.

Đỗ Hà nghe Từ Tuệ nhắc đến chuyện hôm qua chỉ e nàng nói tiếp sẽ lộ ra thân phận, vội hỏi:

- Từ cô nương đã hiểu lầm......

Nghe Đỗ Hà nói vậy, Từ Tuệ cũng gật đầu:

- Vậy cũng tốt. Từ Tuệ không biết chuyện giang hồ, nhưng hết sức bội phục Đỗ công tử, chẳng những trượng nghĩa tương trợ, không cầu báo ân, vãn hồi tổn thất thật lớn cho Từ gia, ngày hôm qua còn không để ý an nguy xả thân nghĩ cách cứu tiểu hài tử, hôm nay lại một lần nữa cứu được Vũ cô nương, đủ loại nghĩa cử khiến ta nhớ tới “Du hiệp liệt truyện” trong Sử ký Tư Mã Thiên: Nghĩa cử dù thành hay không nhưng danh lưu đời sau! Hiệp khách trọng nghĩa, không cầu hồi báo, Từ Tuệ thật sự bội phục! Nguyện kính Đỗ công tử ba chén, một tạ đại ân Đỗ công tử đối với Từ gia, hai tạ Đỗ công tử để cho ta lĩnh ngộ chân ý của chữ ‘Hiệp’, ba cho ta tạ lỗi hôm qua.

Thị nữ đã dâng rượu ngon, Đỗ Hà không thể không uống, chỉ có thể kiên trì đối kính ba chén.

Ba chén rượu này vừa uống xong, hắn chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Rượu còn chưa vào trong bụng, Vũ Mị Nương đã tươi cười dịu dàng đi tới:

- Đỗ công tử hôm nay cứu mạng Mị Nương vậy Mị Nương cũng nên kính công tử ba chén mới được!

Đỗ Hà ngây người tại chỗ, không ngừng kêu khổ, thầm nghĩ:

- Bà cô của ta ơi, lúc nào rồi mà cũng tới đây góp náo nhiệt!

Đỗ Hà rõ ràng phát giác sau lưng càng lạnh thêm mấy phần, nhất là vị Vân Trác bên cạnh cho hắn cảm giác càng lớn.

Vũ Mị Nương bỏ qua ánh mắt của Đỗ Hà, thất lạc nói:

- Chẳng lẽ Đỗ công tử cảm thấy Mị Nương không có tư cách cùng ngươi đối ẩm sao?

Đỗ Hà chỉ có thể lại lần nữa kiên trì cùng Vũ Mị Nương đối ẩm ba chén, đáy lòng cười khổ, chỉ cảm thấy bốn phía hàn khí đủ để cứng lại thành băng rồi.

Toàn bộ thuyền hoa dương thịnh âm suy, chỉ có Vũ Mị Nương, Từ Tuệ có được dung mạo thiên tiên. Từ xưa văn nhân vốn là người ganh đua nhất, hôm nay hai nhân vật chính Vũ Mị Nương, Từ Tuệ đều tới lại xem trọng Đỗ Hà khiến tất cả mọi người ngoài mở rộng tầm mắt cũng sinh ra địch ý thật sâu.

Nguyên một đám lạnh lùng nhìn qua Đỗ Hà, trong ánh mắt phóng tới một mảnh hàn quang. Ánh mắt kia tựa hồ muốn ăn sống nuốt tươi hắn.

Trên mặt Vũ Mị Nương thoáng qua một nụ cười kín đáo, quay người đi đến chỗ ngồi của mình.

Từ Tuệ rót đầy chung rượu, nói với chúng nhân:

- Lúc trước là việc tư, chư vị chớ trách! Hội thi thơ hiện giờ chính thức bắt đầu. Bất quá...... Trước đó, xin thứ cho tiểu muội muốn kính trước một người!

Một câu của nàng lại khiến boong thuyền náo động, nhao nhao hỏi người nàng muốn kính ở đâu. Lúc trước là vì việc tư, đối tượng lúc này mời rượu nhất định sẽ trở thành nhân vật chính của hội thi tơ, do đó đại xuất danh tiếng.

Từ Tuệ cũng không có đối diện với người trên boong thuyền mà hướng về phía Trường An tây bắc nói:

- Người tiểu muội muốn kính chính là Đỗ Hà -- Đỗ tướng quân đại danh đỉnh đỉnh văn võ toàn tài, thư pháp danh chấn Trường An của Đại Đường! Tiểu muội cả đời này chưa bao giờ phục người, nhưng đối với Đỗ tướng quân hôm nay lại tâm phục khẩu phục!

Nàng nói ra nguyên do:

- Lúc trước tiểu muội cùng Vũ cô nương nói chuyện tâm tình, trò chuyện thi văn. Vũ cô nương nói luận điền từ làm thơ, thiên hạ to lớn nhưng không người có thể hơn Đỗ tướng quân. Tiểu muội không phục biện luận! Nhưng Vũ cô nương chỉ tùy ý đọc vài câu thi từ quen thuộc đã khiến tiểu muội bội phục, cho nên một chén này tiểu muội muốn kính Đỗ tướng quân, là hắn để cho ta biết rõ cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi