Dụng ý của Từ Tuệ nói sang chuyện khác rất rõ ràng, tình huống trên
boong thuyền vì Cố Chi Minh tự rước lấy nhục trở nên cực kỳ xấu hổ, lời
này vừa ra khỏi miệng, hiển nhiên là không muốn tràng diện này tiếp tục. Vân Trác cũng cười nói:
- Đỗ tướng quân ở Trường An xa xôi, hắn
làm gì không quan hệ tới hội thi thơ của chúng ta, cần gì phải tranh
cãi! Các ngươi xem......
Hắn chỉ về chân trời:
- Hoàng hôn đẹp như vậy, chúng ta lại cãi nhau vì chuyện của Đỗ tướng quân, bỏ qua cơ hội lần này.
Người liên can cũng biết Đỗ Hà cùng Vũ Mị Nương là chính xác, nhưng Cố Chi
Minh dù sao cũng là hậu nhân của Giang Nam Cố gia, hơn nữa bọn họ cùng
là thành viên trong thi xã bên nên cũng không tiện nói, đều đồng ý
chuyển chủ đề.
- Đã như vậy, ta sẽ mở đầu!
Cố Chi Minh bởi vì Đỗ Hà, Vũ Mị Nương mà cực kỳ mất mặt, nóng lòng gỡ gạc, lời này của Vân Trác vừa xong thì lập tức lên tiếng.
Cũng không có ai tranh giành với hắn.
Cố Chi Minh vênh váo, xếp quạt, đi hai vòng, cười nói:
- Đã có!
Nói xong liền đọc một bài thơ ngũ ngôn. Thời Sơ Đường văn học nở rộ, văn
phong tự do không đòi hỏi niêm luật khe khắt, Hán Phú, thơ, từ đều có
thể.
Cố Chi Minh lòng dạ nhỏ mọn, nhưng vì truy cầu đệ nhất tài
nữ Từ Tuệ nên về phương diện làm thơ cũng hạ công phu nhất định, một bài ngũ ngôn nghe cũng xuôi tai.
Cố Chi Minh vừa đọc xong, trong lúc nhất thời cũng khiến mọi người hưởng ứng, dù sao cũng là Đường triều
dùng thơ làm chủ, phần lớn mọi người ứng tình làm ra các thể thơ bất
đồng, có dài có ngắn nhưng bài hay cũng không nhiều lắm.
Ngay cả Vũ Mị Nương cũng nhịn không được, làm một bài phú ngắn tả tình, Vân Trác theo sát phía sau đọc lên bài mỹ văn.
Bài tiểu phú của Vũ Mị Nương thanh lệ tự nhiên, cảm tình bộc trực, ***g vào hoàng hôn tình cảm cá nhân, khiến người cảm khái.
Vân Trác đã có tài văn chương, văn biền ngẫu là một thể văn thay thế Hán
phú thịnh hành tại thời triều Nam Bắc, đặc điểm là dùng câu bốn chín làm chủ, chú ý đối trận, bởi vì hai câu một như hai ngựa sánh vai nên được
gọi là biền thể. Đoạn mỹ văn của Vân Trác miêu tả cảnh hoàng hôn vô cùng tinh tế, lực áp quần hùng.
Đỗ Hà cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Vân Trác, không thể tưởng được tu dưỡng văn học của gia hỏa này khá tốt.
Những người khác cũng liên tục tán thưởng.
Trong mắt Từ Tuệ cũng lộ ra một tia dị sắc, khen:
- Đoạn văn biền ngẫu này của Vân công tử quả thật ưu mỹ, tiểu muội có một bài thơ, mong rằng công tử chỉ điểm!
Nói xong nàng cũng ngâm tụng một bài ứng cảnh để sáng tác.
Vốn tài văn của nàng ở trên Vân Trác nhưng lần này Vân Trác xuất thần nên hai người ngoài ý muốn thành ngang tay.
Văn biền ngẫu của Vân Trác từ ngữ trau chuốt ưu mỹ, thi từ của Từ Tuệ cũng có một phong cách riêng.
Ngoại trừ Đỗ Hà, người trên boong lần lượt trổ tài.
Lúc này một thanh niên đi tới nói:
- Lúc trước thấy Đỗ huynh ngôn từ sắc bén, biết Đỗ huynh là văn võ toàn
tài, không bằng cũng gia nhập chúng ta, để cho chúng ta biết một chút?
Đỗ Hà vội vàng trì hoãn, nói:
- Tài văn của tại hạ thật sự rất có hạn, không muốn bêu xấu!
Vũ Mị Nương nghe xong không khỏi lộ ra thất vọng. Bất quá Từ Tuệ bên cạnh
lại không như vậy, trực giác của nữ nhân từ trước đến nay rất chuẩn,
nàng không muốn để Đỗ Hà xấu mặt, cảm giác khi hắn cãi lại Cố Chi Minh
có chút tư tàng, thực sự không phải mãng phu.
Những người khác
còn nhớ trước khi hội thi thơ bắt đầu, Từ Tuệ, Vũ Mị Nương kính hắn ba
chén rượu nên giờ đều muốn thấy hắn xấu mặt.
Vân Trác càng như
vậy, đây vốn là một trong những mục đích của hắn, chỉ có để cho Vũ Mị
Nương thấy chênh lệch giữa bọn họ mới có thể triệt để an tâm.
Cố Chi Minh thấy Đỗ Hà thoái thác như thế, mừng rỡ trong lòng, nhịn không được mỉa mai nói:
- Ngâm thơ cũng không khó khăn, chỉ cần ứng tình hợp với tình là được,
chẳng lẽ Đỗ huynh ngay cả chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được?
Hay căn bản chưa học làm thơ, hay vì tập võ mà không biết chữ?
Ở
thời cổ đại, số người không biết chữ không kể xiết, cũng không phải cái
gì mất mặt, nhưng trong đám người này thì đó là một chuyện rất đáng
khinh bỉ.
Đỗ Hà nghe Vân Trác giới thiệu, biết thành viên của Lộc Minh thi xã phần lớn đều là thế gia đệ tử Giang Nam. Vốn hắn đang muốn
tìm cơ hội phục chúng để điều tra, hôm nay gặp Cố Chi Minh khiêu
khích,cười cười tiến lên phía trước nói:
- Đã như vậy, Đỗ mỗ bêu xấu vậy!
Hắn thấy ánh nắng chiều đã tiêu tán, chân trời treo một vầng trăng liền khẽ mĩm cười nói:
- Xem ra đêm nay ta vô duyên với hoàng hôn, vậy làm một bài Sơ nguyệt vậy!
Hắn nhớ tới bài Sơ nguyệt của Lý Bạch vừa vặn phù hợp tình cảnh trước mắt, ngâm:
- “Ngọc thiềm ly hải thượng, bạch lộ thấp hoa thì. Vân bạn phong sinh
trảo, sa đầu thủy tẩm mi. Nhạc tai huyền quản khách, sầu sát chiến chinh nhân. Nhân tuyệt tây viên thưởng, lâm phong nhất vịnh thi.”
Lại một lần nữa yên tĩnh!
Đỗ Hà đảo mắt chung quanh, không khỏi cười khổ, thơ của thi tiên quả thật
bất phàm, dù chỉ một bài không nổi danh cũng đủ trấn áp quần hùng!
Vũ Mị Nương là vẻ mặt mê say, Từ Tuệ cũng là mắt phượng chớp lên, Cố Chi
Minh há mồm không thể tin được, trong mắt tràn đầy ghen ghét, về phần
thái độ của Vân Trác có phần ý vị sâu xa, tựa hồ vừa nhận đồng lại có
một chút cảnh giác.
Những người khác cũng không nghĩ tiêu chuẩn làm thơ của Đỗ Hà như vậy, cũng không phản bác được.
Qua một hồi lâu, Từ Tuệ nhìn Đỗ Hà thật sâu, có chút thất lạc nói:
- Không thể tưởng được sở trường của Đỗ công tử đối với thi từ không tệ,
còn nói viết văn không thông, ngược lại chúng ta có chút khoe khoang
rồi.
Nàng được tôn là Giang Nam đệ nhất tài nữ, bình thường cũng tự đắc, nhưng hôm nay lại bị hai lần
đả kích.
Để cho Đỗ Hà đả kích cũng thôi, dù sao Đỗ Hà thành danh đã lâu, hôm nay Đỗ Tường thân là võ giả cũng làm thơ vượt lên nàng khiến nàng thật sự chấn động, thầm nghĩ:
- Thiên hạ này to lớn, quả nhiên nhân tài vô số, thật sự không thể kiêu ngạo!
Đỗ Hà khiêm tốn cười nói:
- Ân sư tại hạ là một kỳ nhân văn võ song toàn, bình thường dạy bảo ta
luyện võ đồng thời cũng không lơi lỏng luyện văn, cho nên học qua một
hồi.
-......
Mọi người nhìn nhau im lặng.
Người ở đây có ai không được học hành từ nhỏ, ít nhất cũng có mười năm khổ công!
Đỗ Hà học qua một hồi, lại có thể vượt bọn họ hơn mười năm dụng công, chênh lệch như trời biển.
Đôi mắt đẹp của Từ Tuệ không che dấu vẻ thưởng thức với Đỗ Hà.
Ánh mắt của Vũ Mị Nương càng lộ vẻ si mê.
- Thật hay, nhưng không biết là thơ của Đỗ huynh hay là thơ của ai.
Đúng lúc này lại nghe Vân Trác lên tiếng.