ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Dù kích pháp của Tiết Nhân Quý tinh diệu tuyệt luân, nhưng khinh công của Đỗ Hà lại xuất quỷ nhập thần. Mỗi một lần lưỡi kích đâm tới đều lướt sát qua bên người Đỗ Hà, thậm chí hắn có thể cảm nhận được mũi kích phát ra hàn khí như băng tuyết, nếu chỉ chậm một bước, thật sự hậu quả khó lường, nhưng chỉ một bước như vậy cũng đã như sai một ly, chú định tuyệt chiêu tinh diệu của Tiết Nhân Quý phải thất bại.

Thân hình Đỗ Hà vẫn di động theo trường kích trong tay Tiết Nhân Quý, dù chiêu thức tinh diệu bao nhiêu cũng phải có sơ hở, mấu chốt bản thân hắn có thể phát hiện được hay không. Tâm tính trầm tĩnh là chuẩn bị tốt nhất khi muốn làm bất cứ chuyện gì, luận võ cũng là như vậy.

Ngay khi Tiết Nhân Quý công ra chiêu thứ sáu thì cơ hội lại phát sinh, trong ánh mắt Đỗ Hà lộ ra chút ý cười, bề ngoài như lui vào phạm vi của mũi kích đánh tới nhưng thực tế lại nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi công kích của Tiết Nhân Quý.

Tiết Nhân Quý mừng rỡ đâm ra một kích.

Đỗ Hà chỉ có vẻ như rơi vào thế hạ phong nhưng vẫn chưa thất bại, nhưng hiện tại hắn thối lui, hành động này không thể nghi ngờ chính là biểu hiện bắt đầu thua bại, nếu như thừa thắng xông lên công kích thành công thì thắng lợi, nếu thất bại để cho hắn thối lui thì tương đương cho Đỗ Hà một lần cơ hội gỡ hòa, như vậy thắng bại giữa song phương sẽ thật khó đoán.

Một kích thừa thắng xông lên không phải quyết định thắng bại thì là mất đi ưu thế vừa chiếm đoạt được.

Điều này đối với người đang chiếm cứ ưu thế như Tiết Nhân Quý mà nói trái lại là một sự thất lợi.

Cho nên một kích này là bắt buộc, càng nhanh chóng càng mãnh liệt, đánh ra nhanh như chớp.

Lưỡi kích xé rách không gian, cơ hồ muốn cắt đứt không khí thành hai phần, thẳng bức tới trước ngực Đỗ Hà.

Không hề nghi ngờ, một kích này nếu đâm trúng dù là mãnh thú cũng không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ kia mà thua bại ngay tại chỗ.

Lúc này trên mặt Đỗ Hà chợt lộ ra nụ cười sáng lạn, ngay khi nội tâm Tiết Nhân Quý thầm hô không ổn, hắn chợt phóng lên cao, ngay tích tắc thân hình hắn bay lên không, Phương Thiên Họa Kích trong tay Tiết Nhân Quý lấy tốc độ nhanh như chớp xuyên qua dưới chân hắn.

Chứng kiến một màn nguy hiểm kia, Vũ Mị Nương nhịn không được lớn tiếng kinh hô, từ lúc Đỗ Hà bị Tiết Nhân Quý chiếm thượng phong trong lòng nàng luôn cảm thấy bất ổn, không khả năng tiếp tục giữ nguyên vẻ bình tĩnh, chỉ sợ Đỗ Hà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Một kích của Tiết Nhân Quý lại nhanh như tia chớp, thế kích mãnh liệt, nhìn theo khí thế quả thật giống như muốn giết chết Đỗ Hà, vì vậy nàng nhịn không được lớn tiếng kinh hô, nhưng không nghĩ ra Đỗ Hà chỉ nhảy lên cao đã tránh được một kích uy mãnh kia.

Nàng nhịn không được đưa tay vỗ ngực thở nhẹ một hơi, bất mãn nghĩ thầm:

Không phải chỉ là luận võ thôi sao? Đáng liều mạng như vậy chứ?

Nàng không hiểu được một việc, võ nghệ tiến tới một loại cảnh giới nhất định có thể làm được thu phát tự nhiên. Đừng xem bề ngoài hai người sử dụng chiêu thức cực kỳ cương mãnh, tựa hồ giống như muốn giết chết đối phương, nhưng khi ở thời khắc mấu chốt phân ra thắng bại đều sẽ có thể đúng lúc thu chiêu, trừ phi trong lòng còn có sát khí, bằng không cũng sẽ không thất thủ.

Đây là tình huống mà người ngoài nghề như Vũ Mị Nương không hề hay biết.

Cho nên nói tuy hai người so đấu nhìn qua như hung hiểm vạn phần, nhưng thực tế cũng không có bao nhiêu nguy hiểm.

Đỗ Hà dừng lại trên không, lại sử dụng Thiên Cân Trụy rơi xuống.

Nguyên lai đây chính là kế sách dụ địch của Đỗ Hà. Thân pháp của hắn biến hóa cực nhanh, quả thật không ai có thể tưởng tượng, ngay khi Tiết Nhân Quý cho rằng hắn muốn thối lui, thì hắn lại lựa chọn nhảy lên trên không.

Vừa nghe được một tiếng gió rít, Phương Thiên Họa Kích đã xuyên qua dưới chân Đỗ Hà, lúc này Đỗ Hà sử dụng đại kích làm điểm dừng khi rơi xuống, mượn lực lăng không nhảy về phía trước, rơi xuống sau lưng Tiết Nhân Quý.

Một chiêu đâm ra của Tiết Nhân Quý bị dị biến bất thình lình, muốn thu hồi trường kích biến chiêu đã không còn khả năng, Đỗ Hà lại rơi xuống sau lưng hắn, hai người cơ hồ như đứng dựa lưng vào nhau, Phương Thiên Họa Kích đã mất đi không gian thi triển tốt nhất.

Tình thế nghịch chuyển, một tấc ngắn là một tấc hiểm, cận chiến sát bên người là không gian phát huy của trường kiếm.

Trong lòng Tiết Nhân Quý thầm kêu không xong, thân mình nghiêng qua, tay phải mạnh mẽ đỉnh về phía sau, khuỷu tay đánh thẳng vào hậu tâm Đỗ Hà.

Thân hình Đỗ Hà chợt lóe, chẳng những tránh được một chiêu này, đồng thời cũng xuất hiện ngay trước người Tiết Nhân Quý, kiếm quang chớp lên, trong tích tắc đã đâm ra năm kiếm vào trước ngực Tiết Nhân Quý.

Hiện tại với khoảng cách gần gũi như vậy, bất cứ chiêu thức tinh diệu nào cũng chỉ là uổng công, giờ phút này chiêu thức của Đỗ Hà cũng chẳng có chỗ nào kỳ diệu, nhưng nhanh tới mức không sao tưởng tượng nổi, năm kiếm đâm ra, một thanh kiếm giống như hóa thành năm thanh kiếm làm thị giác của người khác liền rối loạn.

Tiết Nhân Quý phản ứng cũng không chậm, ngay khi Đỗ Hà xuất hiện phía sau hắn đã thu hồi trường kích, lập tức xoay người chuẩn bị nghênh địch, Phương Thiên Họa Kích bay quanh một vòng, hình thành một phòng tuyến hình tròn, bình tĩnh tiếp nhận năm chiêu kiếm công tới.

Nhưng kiếm pháp của Đỗ Hà chẳng khác gì sông dài biển rộng liên miên không dứt, liên tục đâm ra năm kiếm lại năm kiếm, tuyệt không cho người ta chút cơ hội phản kích, chỉ thấy kiếm quang bao trùm như một quầng sáng, nhìn không thấy chút khe hở, võng kiếm dệt thành tấm lưới dày đặc như nơi nào cũng có.

Trong khoảng cách gần gũi như vậy giao chiến, Tiết Nhân Quý hoàn toàn bị quản chế, tiên cơ đã mất hẳn, nhất thời liền rơi vào hoàn cảnh hạ phong như Đỗ Hà lúc ban đầu, càng thêm nguy hiểm hơn hắn lúc trước.

Mặc dù Tiết Nhân Quý rơi vào hạ phong như vẫn không loạn, ánh mắt cũng không hề bối rối, nhìn chằm chằm vào kiếm thế của Đỗ Hà, cũng đang tìm kiếm sơ hở của hắn.

Một dũng giả chân chính ở bất cứ thời điểm nào cũng không quên đi lòng hiếu thắng, dù hi vọng có xa vời bao nhiêu cũng sẽ tận sức thử xem một lần. Huống hồ giờ phút này Tiết Nhân Quý chỉ rơi vào thế hạ phong mà thôi.

Ngay khi hắn ngăn cản được chiêu thứ hai mươi mốt của Đỗ Hà, Tiết Nhân Quý đột nhiên cắm đại kích xuống đất, ngoài ý muốn dùng đại kích làm cây trụ xoay thân thể, tránh được nhiều thế công của Đỗ Hà, chân trái lại quét mạnh xoay tròn ra phía sau!

Một cước nhanh như gió, thật sự nằm ngoài ý muốn, Đỗ Hà mặc dù không muốn thối lui nhưng giờ khắc này cũng không thể không lui. Hắn lui ra né tránh, cố gắng tránh thoát công kích sắc bén kia, bàn chân Tiết Nhân Quý xẹt qua trước người hắn, vùng ngực Đỗ Hà cảm thấy mát lạnh, mồ hôi lạnh chợt ứa ra, cúi đầu nhìn xuống ngực liền thấy vạt áo bị kình phong xé rách một đường.

Một cước của Tiết Nhân Quý thế nhưng không hề thua kém kích pháp của hắn chút nào. Oai lực một cước này không khác gì dùng đao thật thương thật đâm chém, người này thật không hổ là Đại Đường đệ nhất mãnh tướng sau Tần Quỳnh, nếu Đỗ Hà lui chậm một bước hậu quả thật khó lường.

Ngay khi Đỗ Hà vừa thối lui, Tiết Nhân Quý lại đột ngột rút lên đại kích, mạnh mẽ hất tới phía trước, bùn đất cát đá trên mặt đất bắn tới hướng Đỗ Hà, cùng lúc đó thân hình hắn bật ngược ra sau giật ra khoảng cách với Đỗ Hà.

Gặp phải cảnh tượng bùn đất cát đá bay tới, Đỗ Hà chỉ còn hai lựa chọn: thứ nhất xem thường vẫn tiến tới không để Tiết Nhân Quý kéo rộng khoảng cách giữa hai người, thứ hai đỡ lấy gạt ra nhưng sẽ mất đi ưu thế vừa lấy về tay.

Chỉ ngay lúc này Đỗ Hà đã có kế sách ứng đối, ống tay áo hắn cuốn ra đem bùn đất cát đá thu vào trong tay áo, trong tay cũng nắm hai vốc đất bắn tới, hướng Tiết Nhân Quý phản kích, bùn đất trong lòng bàn tay lập tức theo thủ pháp bắn ám khí ném thẳng tới hai mắt Tiết Nhân Quý.

Tiết Nhân Quý không tưởng được Đỗ Hà còn có chiêu thức này, trường kích vung lên đánh rơi bùn đất, chỉ riêng hai vốc bùn đất dị thường như ám khí vẫn bắn thẳng về phía hai mắt của hắn.

Khi Tiết Nhân Quý phát hiện được cũng đã trễ, ánh mắt là nơi yếu đuối nhất, lúc này hắn cũng chỉ đành nhắm mắt lại ngạnh kháng chiêu thức kia.

Bùn đất chung quy cũng không phải ám khí, không thể tạo thành bao nhiêu thương tổn cho người khác, nhưng trong bùn đất còn chứa đựng nội kình của Đỗ Hà, lần này bị đánh trúng đau đớn khiến mắt tạm thời mất thị lực là chuyện thật đương nhiên.

Trường kiếm của Đỗ Hà lại đâm ra, như điện quang chợt lóe trực tiếp công thẳng yếu hại trên người Tiết Nhân Quý.

Mắt Tiết Nhân Quý không thể nhìn thấy mọi vật, nhưng tai lại nghe rõ, đại kích đảo qua chuẩn xác kháng cự trường kiếm đánh tới.

Đỗ Hà mỉm cười, trường kiếm chống đại kích, một cước lặng lẽ đã thẳng tới giữa ngực Tiết Nhân Quý.

Một cước này nhìn qua như cương mãnh tuyệt luân, lại vô thanh vô tức tựa như ảo mộng.

Phanh!

Tiết Nhân Quý bay ngược ra ngoài, ngã mạnh xuống đất.

Giữa hai người so đấu là dùng chiêu thức của những cao thủ đứng đầu, khảo sát võ nghệ bản thân, phản ứng tùy cơ ứng biến, kinh nghiệm nghênh địch, còn sách lược chiến thuật đánh bại đối phương, trong giao phong vừa rồi đã hoàn toàn thể hiện tinh tế.

Vũ Mị Nương cùng binh tốt đứng một bên xem tới hoa mắt.

Loại cao thủ đứng đầu cùng đấu trí so dũng khí đều không phải là chuyện dễ dàng được nhìn thấy.

Tiểu binh tốt đã ngây ngốc đứng ngẩn ra quan sát, lập tức bị tài nghệ cao siêu của hai người biểu hiện chinh phục hoàn toàn.

Vũ Mị Nương có sức tự chủ hơn xa tiểu binh tốt, nhưng nàng cũng phải mê muội than thở, đôi mắt không hề nháy nhìn chăm chú vào Đỗ Hà, khi thấy hắn rơi vào hoàn cảnh xấu liền nóng vội, khi thấy hắn chiếm cứ thượng phong liền vui mừng, thấy hắn đá bay Tiết Nhân Quý ra ngoài, liền vui mừng vỗ tay cao hứng.

Đỗ Hà mặt trầm như nước, hắn vẫn không dám lơi lỏng, một cước kia tuy nặng nhưng còn chưa đủ làm đối phương mất đi chiến lực.

Quả nhiên Tiết Nhân Quý vừa rơi xuống đất liền dùng chiêu Lý Ngư Đả Đĩnh bật lên, không bị bao nhiêu thương tổn.

Năng lực chịu đòn của hắn vượt ngoài ý liệu của Đỗ Hà.

Trong mắt Đỗ Hà thiêu đốt ý chí chiến đấu như liệt hỏa, Tiết Nhân Quý đã bức bách hắn sử xuất toàn thân võ công luận chiến, mặc dù như thế hắn chỉ lấy được ưu thế mỏng manh, đây là chuyện mà mấy năm nay hắn chưa từng gặp. Tiết Nhân Quý, vị danh tướng trong truyền thuyết đã khơi dậy dòng máu hiếu chiến trong người hắn.

Tiết Nhân Quý cũng có ý nghĩ tương tự, nhiều năm qua đây là lần đầu tiên có người đánh được ngang hàng với hắn, vẫn là lần đầu tiên bị người chiếm cứ thượng phong, giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn một câu nói:

Toàn lực một trận chiến, hưởng thụ niềm vui đầm đìa này, thắng thua không hối hận!

Một cước vừa rồi của tráng sĩ vô thanh vô tức, làm người ta thật khó lòng phòng bị, còn có được uy lực như thế, thật vượt ngoài ý liệu của Tiết mỗ. Nhưng Tiết mỗ cũng không dễ dàng chịu bại như thế, chúng ta lại đến…

Phương Thiên Họa Kích vẽ một vòng trên không trung, kích phong tung hoành khắp bốn phía, kình lực mãnh liệt ở chung quanh hắn hình thành một đạo long quyển phong, thổi tung lá rụng khắp bốn phía bốc cao đầy trời.

Thống khoái…

Đỗ Hà đối diện ánh mắt tràn ngập chiến ý như lửa nóng của Tiết Nhân Quý, trường kiếm chỉ thẳng phía trước, đồng dạng cũng dâng cao chiến ý nghiêm giọng nói:

Ngươi cũng là đối thủ mạnh mẽ nhất mà ta gặp được, có cuộc chiến này quả thật cuộc đời cảm thấy thật thú vị…

Gió thổi phất qua, lá rụng bay đầy không gian!

Đỉnh quyết đấu giữa hai người vẫn còn tiếp tục!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi