ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Từ trên lưng Thiên Mã thần câu không biết đã có bao nhiêu người ngã xuống, vì vậy cũng dưỡng thành tính cách tự cao tự đại cho chính nó.

Đem toàn bộ mọi người đều xem là con rối, giống như mèo đùa giỡn chuột, làm cho người cưỡi lên lưng mình sau đó mới hung hăng hất ngã họ, dùng trò này thỏa mãn niềm vui của chính mình, niềm vui đem người giẫm nát dưới chân.

Nó hoàn toàn không ngờ có một ngày gặp phải quái thai như Đỗ Hà, thật vất vả mạo hiểm bị thương ném hắn ra ngoài, không thể tưởng được không qua bao lâu hắn lại tìm tới, muốn tránh né cũng không tránh được. Mặc cho nó nhảy dựng thế nào, dùng hết mọi biện pháp cũng không thể hất ngã hắn xuống, vì vậy đã biết bản thân gặp phải khắc tinh, đứng yên bất động không ngừng thở hồng hộc.

Nó có linh tính cực cao, dù là Ô Tuy cùng Xích Thố trong truyền thuyết đem so sánh với nó cũng phải kém hơn một bậc. Nhưng mặc dù là như thế, cuối cùng nó vẫn là một con ngựa, khuyết thiếu trí tuệ của nhân loại, cũng chú định cục diện hôm nay.

Thành công rồi sao?

Đỗ Hà mừng rỡ như điên, tinh thần căng thẳng nhanh chóng thả lỏng, thân thể thoát lực ngã qua một bên, lúc ngã xuống đất vẫn còn chưa phát hiện, trong đầu chỉ xuất hiện ý nghĩ:

- Mệt mỏi quá!

Sở Lưu Hương là võ học kỳ tài cấp bậc yêu nghiệt, hắn sáng chế ra “Ngũ Khí Triều Nguyên” tuy không phải là thần công thiên hạ vô địch trong truyền thuyết, nhưng cũng là nội công tâm pháp thuộc loại nhất lưu. Luyện tập bộ tâm pháp này có yêu cầu bản thân cực kỳ hà khắc.

Thiên tư, siêng năng, nhận thức, cơ duyên là những mấu chốt, cho dù thiếu một thứ cũng không được.

Ở kiếp trước, thiên phú tư chất của Đỗ Trường Thiên cũng thuộc cấp bậc yêu nghiệt, dưới tình huống mò mẫm như người mù sờ voi, hắn cũng giống như Trương Vô Kỵ dựa vào cơ duyên đem “Ngũ Khí Triều Nguyên” luyện tới tầng thứ chín, phối hợp cùng khinh công của Sở Lưu Hương trở thành nhân vật truyền thuyết chẳng kém gì chính Sở Lưu Hương.

Nhưng xuyên việt đến trên người Đỗ Hà, hết thảy phải bắt đầu lại từ đầu. Bởi vì tư tưởng linh hồn cũng không thay đổi, thiên phú nhận thức của hắn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thân thể đã biến thành thật kém. Thể cốt của “Đỗ Hà” thật sự quá kém, còn chưa tới mười tám tuổi đã biến thành thận hư, kém tới mức khó có thể mở miệng. Chính yếu là vì đã vượt qua thời gian học võ tốt nhất, kinh mạch đã bị định hình.

Mỗi lần luyện tập tới cổ bình, muốn đột phá dị thường khó khăn!

Hắn tiến vào tầng thứ hai cũng đã một năm rưỡi, không thể tưởng được ở thời khắc mấu chốt hôm nay lại tiến hành đột phá.

Cũng may mắn như thế hắn mới có được lực lượng sử dụng Đạp Nguyệt Lăng Không đuổi theo Thiên Mã, nhờ vậy thuần phục được nó. Nhưng mặc dù là vậy, loại bộ pháp cấp bậc đỉnh cấp như Đạp Nguyệt Lăng Không đã đem chút lực lượng vừa hồi phục trong người Đỗ Hà hoàn toàn rút khô cạn kiệt, hiện tại hắn mệt mỏi tới mức không động nổi đầu ngón tay.

Trong mơ hồ, một cảm giác nóng ẩm từ khuôn mặt truyền đến, hắn trợn mắt nhìn lên, Thiên Mã thần câu đang cúi đầu liếm lên má hắn, thần thái hết sức thân mật.

Đỗ Hà nhếch miệng nở nụ cười, quá trình thuần phục Thiên Mã có thể nói vô cùng gian nan, nhưng chính bởi vì có quá trình cực kỳ gian nan này hắn mới có thể hưởng thụ được cảm giác thành tựu sau khi đạt được thành công, chính là hiện tại, chính là thời khắc thắng lợi!

Hắn hít sâu một hơi, vui sướng thắng lợi đã dần dần thay thế cảm giác mệt mỏi của thân thể, hắn chậm rãi đứng dậy đưa tay vỗ nhẹ lên cổ Thiên Mã.

Thiên Mã thoải mái ngẩng đầu lên, không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Đỗ Hà xoay người nhảy lên lưng ngựa, hai chân nhẹ thúc vào bụng nó, Thiên Mã hiểu ý liền chậm rãi bước đi vòng quanh giáo trường!

Đỗ Hà giơ cao cánh tay, biểu thị thắng lợi.

Tiếng hoan hô vang lên như sóng to biển lớn, cơ hồ tất cả mọi người đều bị biểu hiện của Đỗ Hà làm thán phục.

Bọn họ hoan hô Đỗ Hà, Đại Đường có thêm thần mã như thế, dũng sĩ Đại Đường cũng có thể phục tùng, còn có điều gì làm không được?

Đỗ Hà ở trong đám người tìm tòi thân ảnh A Sử Na Kết Xã Suất, ở một khắc này hắn phi thường chờ mong nhìn thấy thân ảnh thất bại của hắn, nhưng hắn chỉ nhìn thấy được một bóng dáng.

Ở thời khắc chỉ thuộc về Đỗ Hà hiện tại, người thất bại như A Sử Na Kết Xã Suất làm sao còn mặt mũi tiếp tục ở lại.

Nhiễu quanh giáo trường một vòng, Đỗ Hà đi tới trước đài, xoay người xuống ngựa hưng trí ngẩng cao đầu nói:

- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế không làm nhục sứ mệnh, đã thành công thuần phục bảo mã lương câu!

Khuôn mặt Lý Thế Dân cũng tràn đầy vui vẻ, nói:

- Bảo mã tặng anh hùng, trẫm cũng ước định tại nơi này, kể từ hôm nay thần câu này sẽ là của ngươi. Hi vọng ngươi có thể cưỡi nó, xây dựng bất thế công tích cho Đại Đường ta!

Đỗ Hà tươi cười lĩnh mệnh.

Lý Thế Dân cao giọng nhìn xung quanh nói:

- Trẫm vẫn là câu nói kia, chỉ cần trung với Đại Đường, người xây dựng công huân cho Đại Đường, trẫm tuyệt không keo kiệt bất cứ ban thưởng nào!

Mọi người nhìn thấy Lý Thế Dân đem thần câu như vậy tặng cho người mà ánh mắt cũng không hề nháy, trong lòng mọi người đều nổi lên ý niệm, nếu như ta có được bản lĩnh như Đỗ Hà, đây chẳng phải cũng có thể như hắn, được đến ban thưởng quý trọng, cùng địa vị đồng dạng hay sao?

Tuyệt đại bộ phận những người có đảm đương lẫn khát vọng trong mắt đều lộ ra thần thái hưng phấn.

Lần so đấu này, Đỗ Hà nổi danh thuần mã, thoạt nhìn là người thắng lớn nhất, kỳ thật người thắng chân chính là Lý Thế Dân.

Mỗi một câu nói hôm nay của hắn, mỗi một chữ, tin tưởng không lâu trong tương lai sẽ truyền khắp cả thiên hạ, đến lúc đó loại tâm tình cầu hiền khát tài của Lý Thế Dân sẽ là động lực cho người trong thiên hạ đầu phục. Bất quá Đỗ Hà chiếm được Thiên Mã thần câu cũng chính là người thắng không thể nghi ngờ.

Đỗ Hà quay về quân doanh dự định nghỉ ngơi một chút, đồng thời cho người lắp yên cương cho thần câu của mình, cuối cùng lại gắn thêm móng sắt cho ngựa.

Lần này săn bắn lấy việc cưỡi ngựa bắn cung làm chủ yếu, vì phòng ngừa vạn nhất, trong đội ngũ đã sớm chuẩn bị mã phu đầy đủ.

Nhưng mã phu còn chưa tới gần, Thiên Mã bỗng dưng hất lên chân sau đá hắn bổ nhào, bộ dáng như chẳng thèm ngó tới.

Đỗ Hà dở khóc dở cười, đứng bên cạnh không ngừng an ủi, lúc này mã phu mới nơm nớp lo sợ khoát dây cương cho Thiên Mã, hơn nữa đóng thêm móng sắt cho nó.

Lần đầu đóng móng sắt, thần câu tựa hồ có chút không thích ứng, bốn vó không ngừng giẫm xuống.

Đỗ Hà thấy vậy cũng đã bỏ qua ý niệm nghỉ ngơi, quyết định cưỡi nó đi một vòng, giúp cho nó thích ứng sự tồn tại của móng sắt. Dù sao đóng vào đồ vật này đối với nó tuyệt đối không có chỗ hỏng.

Lôi kéo dây cương, Đỗ Hà tận tình chạy băng băng bên trong khu vực săn bắn, ban đầu chạy chậm để thích ứng, nhưng rất nhanh thần câu đã bắt đầu không ngừng gia tốc, càng chạy càng nhanh!

Tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, Đỗ Hà cưỡi trên lưng ngựa hưởng thụ lấy khoái cảm phi nhanh trong hoang dã.

Hắn lại thêm lần nữa lĩnh hội tốc độ của thần câu, tốc độ chẳng khác gì một cơn gió như như điện chớp, đã vượt qua sự hiểu biết của Đỗ Hà về tốc độ của loài ngựa bình thường. Lấy tốc độ của Thiên Mã thần câu hiện tại, như vậy tốc độ cực hạn của những con ngựa ở trong trí nhớ của hắn thật sự không chịu nổi một kích!

Đỗ Hà kéo cương ngừng lại, nhẹ vỗ về lên cổ ngựa cười khen ngợi:

- Ngươi thật sự là lợi hại, ta thấy phải thay đổi cách nhìn với ngươi một lần nữa!

Thiên Mã đắc ý ngẩng cao đầu, thật huênh hoang phát ra hai tiếng phì phì trong mũi!

Đỗ Hà đột nhiên phát hiện phẩm chất đạo đức của thần câu này thật có vài phần tương tự như bản thân mình, không khỏi bật cười một tiếng.

- Đúng rồi…

Đỗ Hà đột nhiên nhớ tới lúc mình đang lo việc thuần mã, thần câu có ba lượt gia tốc trong nháy mắt. Một lần là hắn hướng Lý Tuyết Nhạn hô lên, một lần là khi thần câu xông tới hắn lướt ngang qua, một lần cuối cùng là khi hắn chặn đường trước đầu ngựa.

Ba lượt đó làm cho hắn thất bại suýt nữa ngã xuống lưng ngựa, lần thứ hai là lướt sát qua bên người làm cho hắn không có cơ hội lên lưng ngựa, lần thứ ba dù hắn đã tính toán hết thảy chỉ chờ con ngựa phóng qua bên dưới, nhưng khi đó thần câu lại gia tốc đột ngột khiến cho hắn rơi hụt xuống đất.

Ngươi giống như có thể đột ngột gia tốc trong nháy mắt, chúng ta cùng nhau thi triển xem sao?

Đỗ Hà muốn xem thần câu thi triển thêm một lần.

Thần câu không hiểu ra sao chỉ phát ra tiếng phì phì trong mũi, hoàn toàn không phối hợp lời của hắn.

Đỗ Hà vỗ đầu, thầm mắng mình ngu xuẩn, dù thần câu có thông linh thế nào cũng không cách nghe hiểu được hắn nói chuyện, nhiều nhất nó chỉ có thể thông qua vẻ mặt cùng động tác thủ thế của mình mới nghiền ngẫm ra ý tứ của hắn, hơn nữa hắn cùng thần câu bất quá chỉ mới tiếp xúc nhau hai ba canh giờ, cho dù nó phục tùng với mình nhưng hiện tại làm sao có khả năng làm được nhân mã hợp nhất?

Lúc này hắn cũng phí mất một phen công phu mới khiến cho thần câu hiểu được ý tứ của hắn.

Thần câu hí lên một tiếng, chạy nhanh khoảng mười bước đột nhiên gia tốc bắn tới, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua cự ly hai mươi thước.

Trong đầu Đỗ Hà sinh ra một ý tưởng, trong mắt sáng ngời, cưỡi ngựa có thể luyện tập một chiêu này. Thần câu đã bị hắn thuần phục, tự nhiên nói gì nghe nấy, chỉ khoảng nửa canh giờ một chiêu nháy mắt gia tốc như vậy cũng đã luyện tập có hỏa hầu nhất định.

Trong mắt Đỗ Hà hiện lên một tia hưng phấn, hiện tại chỉ còn cần thí nghiệm một chút, trong đầu chỉ nháy mắt đã hiện ra ảnh tử của Tiết Nhân Quý, chính là hắn.

Quay về nơi đóng quân, phát hiện Tiết Nhân Quý ở trên đất trống đang luyện tập võ nghệ, tọa kỵ không ngừng phóng tới lui, Phương Thiên Họa Kích trong tay hắn lóe lên từng đạo tinh mang, đem khoảng cách hai trượng chung quanh hắn đều bao phủ, nếu một chiêu này được sử dụng trên chiến trường, quân tốt tầm thường chỉ sợ vừa tiến vào trong phạm vi công kích của hắn liền không còn khả năng sống sót.

- Thật lợi hại!

Đỗ Hà vỗ tay, cười nói:

- Hảo kích pháp, hảo võ nghệ!

Tiết Nhân Quý ghìm cương ngựa dừng lại, cười nói:

- Tướng quân quá khen!

Đỗ Hà nói:

- Vừa mới luyện được một chiêu, có chút ý tứ, theo giúp ta luyện thử một chút xem!

Việc bồi cao thủ so chiêu cũng có ý tự huấn luyện chính mình, Tiết Nhân Quý liền đồng ý.

Hai mã đối mặt đứng thẳng, khoảng cách giữa song phương chừng năm mươi bước.

Tiết Nhân Quý biết rõ võ nghệ của Đỗ Hà không kém hơn hắn, đương nhiên vừa luyện được tuyệt kỹ phi thường lợi hại nào đó, không dám có bất kỳ sơ hở, chuẩn bị sẵn sàng đón nhận.

Đỗ Hà mỉm cười, ruổi ngựa phóng tới, Tiết Nhân Quý lập tức làm theo.

Khoảng cách song phương càng ngày càng gần, ngay trong lúc đôi bên còn cách nhau chừng hai mươi bước thì Đỗ Hà đột nhiên thúc mạnh vào bụng ngựa, thần câu nháy mắt gia tốc, chỉ trong nháy mắt cả người lẫn ngựa đã vọt tới trước mặt Tiết Nhân Quý, Bàn Long kiếm được thế ngựa xông tới tương trợ mãnh liệt quét ngang ra.

Tiết Nhân Quý hoảng sợ, căn bản không kịp phản ứng. Thanh kiếm của Đỗ Hà mạnh mẽ chém lên Phương Thiên Họa Kích của Tiết Nhân Quý, lực lượng nhân mã hợp nhất trực tiếp chém hắn rơi xuống ngựa!

Một chiêu định thắng bại!

Một chiêu này chỉ tập trung trong một chữ “Nhanh”!

Lợi dụng đặc tính gia tốc của Thiên Mã, đánh đối thủ trở tay không kịp. Ở trường hợp không kịp phòng bị, dù người mạnh mẽ như Tiết Nhân Quý cũng khó mà ngăn cản!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi