ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Đúng như Lý Tự Nghiệp nói, A Sử Na Kết Xã Suất thuở nhỏ đã khác người, cá tính hung tàn khát máu, nghiện võ thành si, tập được một thân võ nghệ cao minh, dùng sát nhân làm vui.

Đột Quyết của bọn hắn còn thuộc về chế độ bộ lạc xã hội nô lệ man di, ngoại trừ người trong tộc còn có một phần là nô lệ thắng lợi cướp về. Nô lệ trong Đột Quyết không hề có bất kỳ giá trị lợi dụng, nam làm trâu ngựa, nữ phần lớn dùng để tiết dục, có thể tùy ý giết. A Sử Na Kết Xã Suất từ lúc mới mười một mười hai tuổi đã lấy những đầy tớ này làm đối thượng thí luyện, đương nhiên là đao thật thương thật chém giết.

Với cách tập luyện này, danh tiếng dũng mãnh gan dạ của A Sử Na Kết Xã Suất truyền khắp toàn bộ tộc bộ, nhưng hắn lập tức phát hiện võ nghệ mình không đủ tàn nhẫn, địch nhân khi đối địch sau khi trúng hắn một hai chiêu vẫn có thể chiến đấu, rất không hài lòng.

Vào lúc hắn đang nghĩ cách làm thế nào để Nhất Kích Tất Sát thì gặp đàn sói. Phương thức công kích hung ác dũng mãnh gan dạ khiến hắn mở rộng tầm mắt, tâm tư cũng theo đó chuyển động. Vì vậy, hắn liền bái Sói làm thầy, học tập kỹ xảo chém giết của Sói. Trải qua một thời gian ngắn luyện tập, hắn phát giác công phu tiến nhanh, giết người càng thêm thoải mái, chiêu chiêu trí mạng.

Từ đó về sau, A Sử Na Kết Xã Suất bắt giữ các loại hổ báo, xem các động tác của chúng khi săn mồi để tự nghĩ ra kỳ chiêu, cứ thế mãi, võ nghệ hắn tự thành nhất mạch, chiêu chiêu đều có bóng dáng dã thú ,tàn nhẫn phi thường.

A Sử Na Kết Xã Suất một kích không trúng, cũng không để ý, lại tiếp tục dùng phương thức dã thú bổ đến Đỗ Hà.

Đỗ Hà lần đầu gặp phải địch thủ như vậy, cũng không vội công kích. Hắn tựa như một đứa trẻ có được món đồ chơi mới, với tư cách là một kẻ tập võ thấy chiêu thức càng cổ quái càng hấp dẫn chú ý, trong đầu không ngừng nghĩ đến cách phá giải:

- Lúc dã thú tấn công, dưới bụng là nhược điểm......

Hắn nghĩ như vậy, thấy A Sử Na Kết Xã Suất lần nữa đánh tới, vội vàng thu liễm tâm thần, thân thể ngã xuống đất tùy ý để A Sử Na Kết Xã Suất nhào qua, đánh thẳng quyền vào ngực của A Sử Na Kết Xã Suất.

Lúc sắp đánh trúng, A Sử Na Kết Xã Suất lại như kỳ tích chụp lấy quyền đầu của hắn mượn lực bắn ra, tránh được một kích này.

Mu bàn tay Đỗ Hà đau nhức, lập tức dùng chiêu lý ngư đả đĩnh đứng dậy, ánh mắt thoáng nhìn, trên mu bàn tay đã ứa máu.

A Sử Na Kết Xã Suất lại uốn lượn thân thể, ánh mắt đỏ rực như sói, liếm máu trên đầu ngón tay.

A Sử Na Kết Xã Suất không chỉ có phương thức công kích như Sói, móng vuốt của hắn cũng bén nhọn như sói, chỉ là mượn lực một trảo cũng để lại bốn vết máu trên mu bàn tay Đỗ Hà.

Đỗ Hà lại lần nữa đề cao cảnh giác, phát hiện A Sử Na Kết Xã Suất mô phỏng thân pháp công kích của Sói nhưng sự nhanh nhẹn của hắn còn vượt xa cả Sói. Đồng thời công phu này của đối phương đã có hơn ba mươi năm, rất nhiều sơ hở sớm đã được cải tiến, muốn mưu lợi chiến thắng khả năng không lớn.

Như thế ngược lại càng khơi dậy ngạo khí của hắn, khả năng không lớn lại càng muốn thử, hôm nay để cho A Sử Na Kết Xã Suất biết một chút về binh sĩ anh hùng Đại Đường phá thần công tuyệt học của hắn như thế nào.

Chưa có thở dốc cơ hội, A Sử Na Kết Xã Suất lại lần nữa cao tốc lao xuống một quyền đánh tới. Một quyền nhìn như cương mãnh tuyệt luân lại vô thanh vô tức tựa như ảo mộng khiến Đỗ Hà sinh ra cảm giác nửa bước cũng khó dời. Nhất là cặp mắt vẫn nhìn Đỗ Hà chòng chọc như dã thú, có uy lực khiếp người.

Đây cũng là một trong những chiêu số công kích khi dã thú cùng dã thú quyết đấu, thường sẽ biểu hiện uy thế khiến đối phương chột dạ rồi mới phát động thế công.

Đỗ Hà đối với cái này nhìn như không thấy, hét lớn một tiếng, thân cùng ý hợp để áp lực suy giảm, quyền đầu vẽ một vòng tròn trên không trung ngạnh kháng. Hai luồng đại lực va chạm, Đỗ Hà liền lùi lại hai bước, bởi vì một quyền này A Sử Na Kết Xã Suất lao xuống công kích. Hắn ngoại trừ chống cự uy lực kinh người của thiết quyền còn phải tiếp nhận toàn bộ trọng lượng thân thể, cộng thêm tốc độ kích phát, cổ tay run rẩy. Cũng may hắn sử Thái Cực tá khai bảy tám phần mười uy lực, nếu không chỉ là một kích này đã khiến hắn bắn vọt ra ngoài.

Đỗ Hà biết lực lượng người này vượt xa mình, dù lực lượng của Tiết Nhân Quý cũng không kịp hắn.

Đỗ Hà lui hai bước, nhưng mục đích kéo gần cự ly đã đạt được.

A Sử Na Kết Xã Suất dữ tợn cười cười, thân thể thay đổi, chân trái hướng về sau quét tròn nhanh như gió.

Đỗ Hà lách sang né tránh, A Sử Na Kết Xã Suất sử liên hoàn cước, hai chân điên cuồng công kích, thế giống như bão tố, liên tục không dứt.

Đỗ Hà thầm kêu khổ vốn tưởng rằng đối phương ba lượt viễn công, uy lực tuyệt luân, kéo gần khoảng cách sẽ tốt hơn nhưng không ngờ năng lực tác chiến cận thân của A Sử Na Kết Xã Suất cũng cường đại không thể tưởng tượng.

Nguyên lai một thân võ nghệ của A Sử Na Kết Xã Suất là luyện cùng dã thú, thường nhốt mình vào chuồng dã thú để đơn đả độc đấu.

Vì sống sót, hắn càng hung hãn hơn dã thú, cận thân chiến đấu là thứ sở trường nhất.

Bản năng tôi luyện từ trong tử vong dù chưa tính là võ kỹ, nhưng so với võ kỹ, càng không thể nghi ngờ cao minh hơn.

Phương thức công kích không dựa theo lẽ thường làm cho Đỗ Hà cảm thấy đau đầu, ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.

Thấy Đỗ Hà lâm vào hạ phong dưới thế công như mưa sa bão táp của A Sử Na Kết Xã Suất, toàn trường đều bất ngờ.

Lý Thế Dân tiếc hận lắc đầu, thầm nghĩ:

- Lực sĩ như thế, nếu vì Đại Đường hiệu lực thật tốt, chỉ tiếc.

Trong mắt của hắn hiện lên vẻ tàn khốc, bất luận kẻ nào chỉ cần uy hiếp đến sự tồn tại của Đại Đường đều không thể sống trên thế giới.

Lão gia tử Đỗ Như Hối ngồi bên dưới Lý Thế Dân nhìn trên trận đánh nhau chết sống thì lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Ba viên lão tướng đối diện lão gia tử là Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim đều châu đầu ghé tai thấp giọng bắt chuyện.

Trình Giảo Kim có chút thất thần nhìn qua A Sử Na Kết Xã Suất, thấp giọng nói:

- Phương thức công kích quá hung hãn, lão Trình ta đời này chưa gặp. Tần lão ca, giả như là ngươi, làm thế nào mới đúng!

Tần Quỳnh trầm mặc hồi lâu:

- Giả như có thể dùng binh khí, phá cũng không khó nhưng dùng tay không thì ta không phải người trong cuộc, không thể tự mình cảm thụ thế công mãnh liệt như thế, chỉ bằng mắt thường, nghĩ không ra cách phá giải. Bất quá A Sử Na Kết Xã Suất xác thực lợi hại. Chỉ so với quyền cước, ở đây không có mấy người là địch thủ của hắn, dương oai cho Đại Đường cũng chỉ nhìn vào Đỗ tiểu tử.

Úy Trì Kính Đức, Trình Giảo Kim đều gật đầu tán đồng lời nói của Tần Quỳnh.

Ba người bọn họ đều là tướng quân trên ngựa, luận kỵ chiến đánh nhau chết sống, tự nhiên không sợ bất luận kẻ nào, nhưng chỉ luận quyền cước, chưa hẳn vượt A Sử Na Kết Xã Suất cùng Đỗ Hà.

Toàn trường lo lắng nhất cho Đỗ Hà dĩ nhiên không ai qua được Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương, các nàng thấy Đỗ Hà đang ở hạ phong thì kiều nhan trắng bệch, nháy mắt một cái cũng không dám nháy. Các nàng không hiểu võ nghệ, thấy Đỗ Hà bị bức không cách nào hoàn thủ tự nhiên cho rằng công phu A Sử Na Kết Xã Suất trội hơn, sợ hắn xảy ra chuyện.

Đối với Đỗ Hà cực kỳ có tin tưởng không ai qua được Tiết Nhân Quý, La Thông, Phòng Di Ái.

Tuy Đỗ Hà đang ở hạ phong nhưng bọn họ đều không cho rằng Đỗ Hà thất bại. Chỉ có người hiểu rõ Đỗ Hà mới biết được khinh công của hắn đáng sợ cỡ nào. Ba người Tiết Nhân Quý, La Thông, Phòng Di Ái thường xuyên cùng Đỗ Hà luận bàn, đối với cái này càng khắc sâu nhận thức.

Tiết Nhân Quý thấy ba nữ tâm thần bất định liền cười nói:

- Ba vị phu nhân không cần phải lo lắng, Đỗ tướng quân vốn không bị thua. Sở dĩ đang ở hạ phong, hẳn là muốn tìm cách phá giải công phu cổ quái của A Sử Na Kết Xã Suất nên mới lâm vào khốn cảnh.

- Thật đúng?

Tam nữ tự nhiên hi vọng nhìn thấy trượng phu thắng lợi, vừa nghe nói Đỗ Hà có cách nghĩ khác liền sáng mắt.

Tiết Nhân Quý khẳng định:

- Đỗ tướng quân am hiểu nhất chính là khinh công, dù thắng không được A Sử Na Kết Xã Suất cũng có thể tiến thối tự nhiên, quyết sẽ không lâm vào khổ chiến như vậy. Giải thích duy nhất, chỉ có thể là cố ý gây nên.

Tiết Nhân Quý đoán không sai.

Luận võ nghệ, Đỗ Hà có lẽ không tính là đệ nhất thiên hạ, nhưng so khinh công, đến nay vẫn chưa có một người đạt tới nửa tiêu chuẩn của hắn. Chỉ cần hắn nguyện ý, cho dù là gặp gỡ cao thủ tuyệt thế trong truyền thuyết như Cầu Nhiêm Khách cũng có thể tiến thối tự nhiên. Mặc dù đánh không lại nhưng có thể dễ dàng trốn thoát.

Hắn sở dĩ không cần khinh công, nguyên nhân có hai. Thứ nhất, đúng như Tiết Nhân Quý đoán, hắn muốn nghĩ cách phá võ công của A Sử Na Kết Xã Suất. Đối mặt với công phu quái dị như dã thú của A Sử Na Kết Xã Suất, nếu không lâm vào cảnh giới kỳ lạ thì khó có thể nhận thức ảo diệu trong đó. Thứ hai, hắn muốn tăng tiến võ nghệ của mình.

Đỗ Hà hiện tại không thiếu khuyết kinh nghiệm giao thủ nhưng thiếu khuyết kinh nghiệm tử chiến, đối với một võ giả thì qua một lần tử chiến đều là đường tắt để đột phá.

Võ nghệ Đỗ Hà hôm nay đã có hỏa hầu nhất định, muốn luôn cố gắng cho giỏi hơn, khổ luyện tiến triển chậm chạp, chỉ có cùng đối thủ tương đương, thống thống khoái khoái đánh một hồi mới có thể học tập kỹ xảo người khác, bổ khuyết thiếu sót.

Cho nên Đỗ Hà căn bản không có ý dùng khinh công, giả như mọi chuyện đều ỷ lại vào khinh công vậy võ nghệ của hắn vĩnh viễn cũng khó tiến bộ.

Bởi vậy vào lúc đối địch, hắn tối đa dùng bộ pháp né tránh, nếu không vào thời điểm sinh tử tồn vong thì không vận dụng khinh công.

- Phốc!

Cánh tay trái của Đỗ Hà chịu một cước, cả người cực tốc lui về phía sau, trong đầu hồi tưởng thủ pháp tiến công của A Sử Na Kết Xã Suất, trong mắt lộ vẻ vui mừng. Trên thế giới này cũng không tồn tại công phu chiêu thức không thể phá, mấu chốt ở chỗ tìm được, rất hiển nhiên Đỗ Hà đã phát hiện.

A Sử Na Kết Xã Suất một cước đá văng Đỗ Hà, lạnh lùng nói:

- Đều nói Trường An Đỗ Hà võ nghệ cao cường, ta xem cũng không quá mức như thế!

Đỗ Hà nở nụ cười, giả như vào mười chiêu trước nếu A Sử Na Kết Xã Suất nói lời này thì trong lúc nhất thời còn không làm gì được nhưng hiện giờ...... Hừ hừ......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi