ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Đỗ Hà quay trở lại nơi đóng quân, vừa vặn nhìn thấy Lý Dật Phong cùng Chu Linh Linh vừa quay về doanh địa, trên mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười, mấy ngày nay xem ra chơi đùa thật vui vẻ.

- Dật Phong, Chu cô nương!

Đỗ Hà gọi hai người, nhắc nhở chuyện ngày mai quay về, nói:

- Hai người theo ta cùng về hay là chơi thêm mấy ngày tùy ý. Hai người là bằng hữu của ta, dù ta đi vắng Di Nam Khả Hãn vẫn sẽ tiếp đãi hai người chu đáo.

Lý Dật Phong nói:

- Không cần, chúng ta cùng đi. Tuy thảo nguyên có chút thú vị, nhưng nếu ở chơi cả tháng cũng có chút ngán, vẫn là thổ địa Hoa Hạ tốt hơn…đúng rồi…

Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nghi hoặc nói:

- Mấy ngày nay chúng ta du ngoạn ở gần bên, có mấy người Cao Câu Lệ muốn lôi kéo làm quen với chúng ta. Ban đầu còn nghĩ rằng họ nhiệt tình muốn kết giao bằng hữu, nhưng lúc nói chuyện bọn hắn lại làm như lơ đãng nhắc tới ngươi, tựa hồ muốn thăm dò hành tung của ngươi. Ta cảm thấy sự tình có cổ quái nên cũng giả vờ nói việc ngươi dẫn quân bao vây Úc Đốc Quân Sơn, không biết khi nào sẽ trở về.

- Cao Câu Lệ?

Đỗ Hà không tự chủ được chợt nghĩ đến Kim Nhật Đông từng bị mình giáo huấn, lộ ra ý cười, thoáng trầm ngâm cũng hiểu được sự tình có vẻ kỳ quặc. Hắn cũng không hiểu rõ tin tức cùng tình hình cụ thể của Cao Câu Lệ, tự nhiên cũng không biết được dụng tâm của bọn hắn.

Giờ phút này ở trong mắt Đỗ Hà, Cao Câu Lệ bất quá chỉ như tiểu sửu nhãi nhép, không đáng nhắc tới, nhưng hắn vẫn cẩn thận lưu ý.

Cuộc chiến với Tiết Duyên Đà đã là bắt buộc, sau khi thu thập Tiết Duyên Đà, mục tiêu chiến lược kế tiếp sẽ là Cao Câu Lệ.

Đây là khẳng định.

Bởi vì Cao Câu Lệ chiếm cứ thổ địa Liêu Đông.

Liêu Đông ở thời Hán là lãnh địa của người Hoa Hạ, cho đến đầu thời Tùy cũng là như thế. Nhưng bởi vì Dương Quảng vô đạo, cuối thời Tùy người Cao Câu Lệ nhân cơ hội đoạt lấy Liêu Đông, thu vào lãnh địa của mình. Cổ nhân Trung Hoa rất xem trọng quan niệm thổ địa, bọn họ không buông tha bất luận kẻ nào chiếm đoạt lãnh thổ của mình.

Dù chỉ một tấc đất cũng phải trăm phương ngàn kế thu hồi. Mặc dù là Tống triều có lực lượng quân sự không hùng mạnh nhưng dân chúng triều đình vẫn không quên thu phục lại thổ địa bị chiếm mất, dù lực lượng không đủ cũng không lãng quên trách nhiệm này. Đương nhiên ngoại trừ Cao Tông Triệu Cấu cùng gian thần Tần Cối.

Liêu Đông là lãnh thổ Trung Nguyên, Đại Đường làm sao để lãnh thổ của mình vĩnh viễn lưu lạc bên ngoài?

Đỗ Hà cũng có hiểu biết nguyên nhân ngày sau Lý Thế Dân thân chinh Cao Câu Lệ, nhiều người không biết rõ tình hình cụ thể tỉ mỉ, cho rằng trận chiến ấy Lý Thế Dân thất bại, ngay cả bên trong “Tiết Nhân Quý truyền kỳ” đều khen Tiết Nhân Quý như thần thoại mà hạ thấp vai trò của Lý Thế Dân không đáng một đồng, thậm chí còn xuất hiện chuyện binh vây Phượng Hoàng sơn. Trên thực tế trong cuộc chiến này, Lý Thế Dân đã đem thiên phú quân sự của mình phát huy thật tinh tế. Chẳng những thu phục Liêu Đông, còn phá được Huyền Thố, Hoành Sơn, Cái Mưu, Ma Mễ, Liêu Đông, Bạch Nham, Ti Sa, Mạch Cốc, Ngân Sơn, Hậu Hoàng tổng cộng là mười tòa thành, di dời hộ khẩu tam châu Liêu, Cái, Nham nhập vào Trung Nguyên bảy vạn người. Nhất là ba cuộc đại chiến Tân Thành, Kiến An, Trú Tất, trảm thủ bốn vạn người, đáng nhắc tới chính là Đường quân chỉ thương vong khoảng hai ngàn binh mã. Dưới tình huống

viễn chinh vạn dặm, chỉ bị thương vong như thế là một chuyện không dễ dàng.

So sánh với thương vong như thế, cùng chiến tích thê thảm năm xưa Dương Quảng thảo phạt Cao Câu Lệ hoàn toàn khác biệt.

Chỉ là Cao Câu Lệ nằm gần bên Trường Bạch sơn, là nơi cực hàn, tướng sĩ Đường triều viễn chinh vạn dặm tiêu phí không sao đếm hết, mấu chốt chính là chiến mã. Chiến mã Tùy triều không chịu nổi khí hậu cùng địa hình tồi tệ lạnh giá, tổn thất lên tới bảy tám phần. Vì không muốn mang tới gánh nặng cho Đại Đường, vì không muốn trở thành một Dương Quảng thứ hai, dưới tình huống chiến sự khả quan Lý Thế Dân vẫn hạ lệnh lui quân.

Dã tâm Lý Thế Dân thật lớn, cho rằng mình không chiếm được Cao Câu Lệ chính là thất bại, nhưng theo Đỗ Hà xem ra, cuộc chiến kia Đại Đường không tính là thất bại chút nào.

Trong lịch sử Lý Thế Dân bởi vì gặp vấn đề khí hậu tại Cao Câu Lệ mà bị buộc lui quân, có thể thấy được hoàn cảnh địa lý nơi đó chứng thật là một uy hiếp cực lớn, Đỗ Hà xưa đâu bằng nay, suy nghĩ đều cũng xa xôi hơn. Nếu sẽ có một cuộc chiến với Cao Câu Lệ, chuyện này không thể tránh được, vậy vì sao không ở trước khi cuộc chiến xảy ra, tìm hiểu một chút tình huống của Cao Câu Lệ, hơn nữa nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề khó khăn về khí hậu?

Hắn vừa nảy sinh ý niệm này, liền cười nói:

- Mặc kệ bọn tặc tử kia lại có ý đồ gì, nhưng có thể khẳng định lòng dạ khó lường. Ta chưa bao giờ đi qua Cao Câu Lệ, cũng không có cừu địch nơi đó. Hắn hỏi thăm tin tức của ta khả năng là vì liên quan tới Đại Đường. Dật Phong, giúp ta dẫn dắt bọn hắn đến…

Lý Dật Phong sẽ không bán đứng bằng hữu, nhưng người Cao Câu Lệ kết giao với hắn có lòng dạ khó lường, hiển nhiên không hề xem hắn là bằng hữu, chỉ xem hắn như quân cờ để lợi dụng, nghĩ nghĩ cũng đồng ý lời căn dặn của Đỗ Hà.

Đỗ Hà cũng không nghĩ ra trước khi rời đi còn có tiểu nhạc đệm thế này, lập tức liền triển khai bố cục. Hắn không phải loại người chỉ biết ngồi chờ chết, chủ động phóng ra là phong cách làm việc của hắn từ trước tới nay. Trước khi đi để Lý Dật Phong tiếp xúc cùng người Cao Câu Lệ kia, sau đó cho Tần Dục âm thầm theo sau, thẳng đến khi tìm được thủ lĩnh đứng sau màn của bọn hắn.

Kinh nghiệm giang hồ của Lý Dật Phong thật phong phú, kỹ xảo biểu diễn không thua kém diễn viên ngôi sao, một thân khinh công của Tần Dục được Đỗ Hà truyền thụ cùng thuật truy tung, muốn phát hiện được hắn thật sự không dễ dàng.

Rất nhanh Đỗ Hà liền phát hiện ra chỗ ở của bọn hắn, hắn biết mấy ngày nay Tiết Nhân Quý, La Thông cùng Tịch Quân Mãi luôn cảm thấy đè nén buồn bực nên dự tính để bọn họ đích thân động thủ.

Do tam tướng ra tay đương nhiên là vô cùng dễ dàng thành công.

Uyên Cái Minh Đông thật bi kịch gặp phải Tịch Quân Mãi.

Luận võ nghệ Tịch Quân Mãi không bằng La Thông cùng Tiết Nhân Quý, nhưng hắn là lão tướng từng trải sa trường, giao thủ cùng kẻ địch không hề nương tay. Uyên Cái Minh Đông bị Tịch Quân Mãi trực tiếp đánh gãy tay chân, nằm rũ trên mặt đất.

Kim Bác Triết không biết võ nghệ, bị Tiết Nhân Quý dùng một tay đã chế phục.

Mấy người còn lại gặp phải La Thông tính cách hiếu chiến, chỉ sau mấy chiêu đã bị đánh ngã.

Tin tức này cũng lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám người Di Nam, Đại Độ Thiết, vì vậy đều cho người đến hỏi nguyên do.

Đỗ Hà thoáng giải thích, hai người cũng không dám nói thêm điều gì. Hiện tại bọn hắn rất sợ bị Đỗ Hà bắt được nhược điểm, làm sao dám nói có quan hệ gì với đám người Cao Câu Lệ kia?

Đỗ Hà trực tiếp áp giải đám người Cao Câu Lệ khởi hành quay về Trường An.

Di Nam cùng Đại Độ Thiết đi đưa tiễn, nhìn theo thân ảnh đi xa của Đỗ Hà, thở hắt ra một hơi thật dài, không hẹn mà cùng nghĩ thầm:

- Cuối cùng đưa được tai tinh này rời đi!

Vùng hoang dã mênh mông vô bờ.

Uyên Cái Minh Đông bị nhốt trong xe chở tù không ngừng hô to gọi nhỏ, chẳng khác gì một con mèo nhỏ đang tạc mao, lông mao trên người như đang dựng thẳng, trong miệng không ngừng oa oa không ngớt chẳng khác gì đầu ruồi bọ.

Cuối cùng Đỗ Hà đã cảm nhận được tâm tình của Tôn Ngộ Không trong “Đại thoại Tây Du”, trên đường chiến thắng quay về Trường An, vốn đang định thưởng thức phong cảnh thảo nguyên, trong tai không ngừng bị quấy nhiễu làm cho hắn thật sự bực mình.

La Thông nói:

- Thanh Liên, ta đi bịt miệng hắn lại!

Đỗ Hà cười nói:

- Để nghe xem bọn hắn nói gì đã, trên đường thật nhàm chán, có lẽ còn có thể có chút việc vui giải trí.

Hắn đi tới trước mặt Kim Bác Triết, dùng roi ngựa gõ gõ nói:

- Ngươi tên gì? Ta nhận được ngươi…Năm đó ngươi là sứ giả Cao Câu Lệ kia đi…Ta nhớ được ngươi biết nói Hán ngữ, tên kia đang rống cái gì?

Kim Bác Triết im lặng, tựa hồ không có ý định trả lời Đỗ Hà.

- Ba!

Đỗ Hà quất mạnh roi ngựa.

Kim Bác Triết liền cảm thấy được trên người mình truyền tới cảm giác đau nhức tê liệt, tiếp theo đầu óc choáng váng, không tự chủ được ngã xuống.

- Ta nhận thức ngươi nhưng cây roi này không biết ngươi!

Kim Bác Triết hoảng sợ rùng mình, văn nhân cũng có ngông nghênh, nhưng cũng rất sợ chết, Kim Bác Triết chính là một trong số đó. Nghe Đỗ Hà ép hỏi, hắn không phải không muốn trả lời, chỉ là lời mắng của Uyên Cái Minh Đông thật sự rất khó nghe, hắn nhất thời không biết làm sao phiên dịch lại sợ bị tội nên mới im lặng chưa đáp.

Một roi quất xuống lập tức đánh hắn phát mộng, không dám chần chờ liền đáp:

- Uyên Cái Minh Đông đại nhân nói, hắn nói các ngươi… các ngươi đê tiện vô sỉ, vô năng cực điểm. Chỉ biết đùa giỡn thủ đoạn, chơi đánh lén, không dám so đấu ngay mặt với dũng sĩ Cao Câu Lệ chúng ta, không đáng làm nam nhân. Có gan thì đánh một trận với hắn!

Hắn qua loa nói cho xong, tuy vẫn còn lời khó nghe không nói thẳng ra, nhưng ý tứ đại khái cũng có thể hiểu được rõ ràng.

Đỗ Hà gãi gãi đầu, bởi vì không biết rõ tình huống nên tưởng rằng người này rất mạnh, vì vậy mới cùng mọi người ùa lên chế phục hắn.

Tịch Quân Mãi tức giận đến phẫn nộ, bị người mắng như vậy tận đáy lòng hắn giận dữ, tức tối nói:

- Tướng quân, khi chúng ta đi vào phòng có ý định tốc chiến tốc thắng. Vì vậy thấy người liền hạ nặng tay, tên này chỉ vài chiêu đã bị ta quật ngã, vô dụng còn dám nói…

Đỗ Hà gật đầu nói:

- Ta phỏng chừng hắn còn nói không cho hắn thời gian chuẩn bị đối chiến đi!

Hắn vừa nói vừa nhìn Kim Bác Triết.

Kim Bác Triết có chút xấu hổ gật đầu.

Tịch Quân Mãi bĩu môi nói:

- Một chiêu liền có thể thu phục, vì sao phải tìm hai chiêu, bắt giặc cũng không phải luận võ tranh tài, ngu ngốc…

Hắn là quân nhân, giải quyết nhanh nhẹn dứt khoát là tác phong của hắn.

Đỗ Hà chợt có chủ ý, cười cười gọi người trị thương cho Uyên Cái Minh Đông, nhìn Kim Bác Triết nói:

- Nói cho hắn biết nếu hắn không phục, ta sẽ trị thương cho hắn, để cho hắn thử lại lần nữa. Nói cho hắn biết, chỉ cần hắn có thể thắng được mấy vị tướng quân bên cạnh ta, ta liền thả hắn.

Kim Bác Triết đem lời nói phiên dịch cho Uyên Cái Minh Đông.

Trong mắt Uyên Cái Minh Đông chợt sáng ngời, liền nói một câu.

Kim Bác Triết hỏi:

- Hắn hỏi có thật hay không?

Đỗ Hà đáp:

- Đỗ Hà này nhất ngôn cửu đỉnh, hai người các ngươi còn chưa đủ tư cách để ta phải nói dối!

Hắn cười cười thúc ngựa rời đi.

- Tướng quân…

Tiết Nhân Quý, Tịch Quân Mãi cùng La Thông đều khó hiểu nhìn Đỗ Hà.

La Thông nói:

- Uyên Cái Minh Đông đã là tù nhân, cần gì phải phiền toái như vậy!

Đỗ Hà cười nói:

- Đường còn thật dài, có thêm việc vui sao không thư giãn? Trừ phi các ngươi cũng như lời nói của hắn, không đủ gan thôi…

Ba người nghe xong lời này ánh mắt càng thêm sắc bén.

Đỗ Hà lộ ra dáng tươi cười chiêu bài, nếu tên kia không biết tự lượng sức, hoặc có tâm tính thích thụ ngược, không cho hắn dài kiến thức thỏa mãn hứng thú của hắn, chẳng phải là uổng phí!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi