ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Nhìn thấy bàn tay đang vươn tới gần khuôn mặt mình, Cao Dương tức giận tới mức gương mặt yêu kiều đỏ bừng muốn nhỏ ra huyết, ánh mắt cũng đỏ lên.

Hai mắt Đỗ Hà lạnh xuống, cũng hiểu được dụng ý của đối phương. Người cầm đầu kia cố ý khinh bạc Cao Dương, dụng ý nhìn qua có thể biết ngay. Bọn hắn cũng không muốn người khác phát hiện mình là hộ vệ của những quầy hàng này, thực sự tỏ vẻ mình không phải xuất đầu vì mấy quầy hàng mà là vì coi trọng Cao Dương, muốn đùa giỡn lưu manh vô lại. Cho dù sự việc có bại lộ hết thảy ân oán cũng không liên lụy tới mấy quầy hàng.

- Được! Các ngươi đã sớm có chuẩn bị, vậy cũng đừng trách ta hạ nặng tay!

Ngay khi bàn tay của tráng hán cầm đầu sắp chạm vào Cao Dương, Đỗ Hà ra tay nhanh như chớp, chụp lấy cổ tay tráng hán đánh thẳng mấy quyền, máu tươi bắn ra, mũi tráng hán sụp xuống, ánh mắt sưng tấy, hàm răng trong miệng bị đánh gãy một nửa.

Đỗ Hà lôi tráng hán quỳ gối trước mặt Cao Dương, cười nói:

- Tiểu nha đầu, cho ngươi ra khẩu ác khí…

Cao Dương sống trong thâm cung, ngẫu nhiên xuất cung cũng chỉ hiếm hoi, căn bản không hiểu biết nhiều về sinh hoạt bên ngoài. Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại tình huống như vậy, trong mắt mang theo lửa giận vô tận. Nhưng khi nhìn thấy Đỗ Hà chỉ vài quyền đã đem tên tráng hán khinh bạc mình đánh đến máu văng tứ tung, áp giải đến trước mặt mình cho mình trút giận, trong lòng vừa cảm thấy khẩn trương lại vừa hưng phấn.

Vung tay tát mạnh một cái lên mặt tên tráng hán, trên gương mặt sưng phù không còn bộ dáng lại hiện rõ năm dấu ngón tay, lòng bàn tay nàng hơi đau rát nhưng trong lòng lại có loại khoái cảm được phát tiết cơn giận, lập tức đánh ngược thêm một tát, cảm giác hứng trí càng thêm cường liệt.

Trong đôi mắt kiều mỵ đột nhiên lộ ra một cỗ ngỗ ngược, hai tay không ngừng tát mạnh, một hơi đánh hơn hai mươi bạt tai, xuống tay cực nặng khiến lòng bàn tay nàng cũng đỏ ửng.

Cao Dương đánh mệt mỏi, nhưng còn cảm thấy chưa thỏa mãn, cười âm hiểm, tụ lực trên đầu ngón chân trùng điệp đá thẳng vào chỗ kín của tên tráng hán.

Đỗ Hà ngây người…

Dân chúng vây xem chung quanh cũng ngây người…

Mặc cho ai cũng không nghĩ ra Cao Dương xinh xắn lanh lợi cũng lại dũng mãnh đến như thế.

- A…

Tên tráng hán phát ra tiếng kêu thảm thiết rung trời, cả người ngã trên mặt đất, ôm lấy giữa háng thống khổ lăn lộn.

Quách Hồng Sơn bi kịch.

Lưu manh du côn là một loại chức nghiệp không hề thiếu trong bất cứ thời đại nào kể từ khi nhân loại sinh ra.

Bọn hắn trà trộn đầu đường xó chợ, hết ăn lại nằm, lấn thiện sợ ác, dựa vào nắm tay nói chuyện, là bại hoại cặn bã của xã hội.

Quách Hồng Sơn thật may mắn chính là loại bại hoại này, là cặn bã trong đó. Hắn trà trộn đầu đường, bằng vào chút võ nghệ học được trong võ quán lúc còn nhỏ, ở trong giới lưu manh du côn thành Trường An xông ra một thanh danh không nhỏ. Còn giành được một tên lóng vang dội gọi là “Quách ngoạn mệnh”, đánh nhau cũng như liều mạng, trên tay cũng tụ tập không ít lâu la lưu manh.

Có một ngày bọn hắn nhận được lời mời của một người thần bí.

Người thần bí giao cho bọn hắn một nhiệm vụ, nhiệm vụ thật đơn giản, chính là chuyển động quanh phụ cận Hoằng Phúc Tự, nhìn thấy có ai gây trở ngại sự buôn bán trong chùa phải ra tay giáo huấn, để cho họ biết khó mà lui là được.

Quách Hồng Sơn vốn là một tên lưu manh nhàn rỗi không việc làm, có thể ở Hoằng Phúc Tự ngắm nhìn mỹ nữ đến dâng hương, du ngoạn chung quanh là có được thu nhập xa xỉ, chuyện tốt như vậy đi nơi nào mà tìm?

Từ đó về sau Quách Hồng Sơn trở thành bảo tiêu của những quầy hàng trong tiền viện Hoằng Phúc Tự, phàm là có người quấy rối đều bị bọn hắn viện đủ lý do đánh đuổi.

Hoằng Phúc Tự là chùa chiền lớn nhất Đại Đường, đến chùa đều là tín đồ thành kính, người trong chùa gây rối cũng không nhiều, cả tháng cũng khó gặp một lần, bọn hắn cũng nhàn rỗi vui vẻ.

Hôm nay đang tuần tra bên trong chùa, ngoài ý muốn nghe được tin tức có người gây cãi, cũng liền khởi tính khí, mang theo người chạy ra hoạt động gân cốt.

Thấy người gây chuyện là một bảo tiêu lạc phách bình thường cùng một vị tiểu thư con nhà tầm thường mà thôi.

Bản tính lưu manh du côn vừa nhìn thấy nữ tử xinh đẹp liền muốn đùa bỡn một chút, nhìn thấy người vô năng thì ùa nhau khi dễ. Kết quả ở trong mắt hắn Đỗ Hà cùng Cao Dương là đối tượng có thể bị khi dễ.

Hắn hoàn toàn không tưởng được hành động này khiến cho hắn phải hối hận cả đời.

Đỗ Hà cùng Cao Dương tùy ý là người nào cũng không phải dạng lưu manh du côn như hắn chọc ghẹo nổi, mà hắn lại không biết điều chọc giận cả hai người.

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Cao Dương, Quách Hồng Sơn không nhịn được muốn đưa tay nắm mặt nàng. Hắn sớm đề phòng Đỗ Hà nhưng hoàn toàn không tưởng được Đỗ Hà ra tay lại nhanh như vậy, nhanh tới mức hắn không cách nào phản ứng. Cũng không nghĩ ra Đỗ Hà ra tay ngoan độc như thế, từng quyền từng quyền đánh thẳng vào mặt, lực lượng xuyên vào tận não. Hắn lập tức choáng váng đầu óc, nặng trĩu chóng mặt, ngay lực lượng phản kháng cũng không còn, chỉ còn lưu lại được chút ý thức.

Hắn thật ra cũng hi vọng mình có thể hôn mê, bằng không cũng không bị nữ nhân đánh cho nhục nhã.

Quách Hồng Sơn bị Cao Dương tát mấy chục bạt tai cũng đầu hoa mắt choáng, loại cảm giác này làm hắn buồn bực muốn chết.

Kế tiếp lại thêm một cước mà không ai nghĩ ra, làm nhân sinh tính phúc của Quách Hồng Sơn lập tức họa một dấu chấm tròn.

Một cước kia vô cùng ác độc lại cực chuẩn, vừa lúc đá thẳng vào hạ bộ Quách Hồng Sơn, đá vỡ nát hai quả trứng kia.

Loại đau đớn cùng cực toàn tâm không cách nào dùng lời nói để biểu đạt.

- Giết bọn hắn, giết bọn hắn…

Quách Hồng Sơn đỏ mắt, hận ý vô tận từ trong hàm răng hắn rít ra, trong đầu chỉ còn ý niệm báo thù.

Đến lúc này đám thủ hạ lưu manh của Quách Hồng Sơn mới kịp phản ứng.

Cả đám bị khí thế sét đánh của Đỗ Hà hù sợ, lập tức lại bị một cước dữ dội của Cao Dương làm chú ý, thậm chí quên cả việc người bị đánh là lão đại của bọn hắn.

- Đáng giận!

Mấy tiểu đệ trung tâm đỏ hồng mắt hướng Đỗ Hà vọt tới.

Đỗ Hà tiên hạ thủ vi cường, bước tới một bước dài đi tới giữa hai tên lưu manh.

Hai tên lưu manh cũng có được vài phần bản lĩnh giận quát một tiếng, vung quyền liền đánh.

Đỗ Hà cúi thấp người, thiết quyền liên tục tung ra, hai tên lưu manh lập tức trúng quyền té văng ra ngoài, không cách nào tiếp tục đứng dậy.

Vài tên lưu manh còn lại liền rút ra đoản côn giấu trong ngực.

Cao Dương kinh hô một tiếng, khẩn trương đưa tay che mặt, nàng chỉ nghe nói Đỗ Hà võ công cao cường, cũng kiến thức qua võ nghệ của Đỗ Hà, nhưng đều ở tình huống lấy một đánh một, hiện nay đối phương có hơn mười người, hơn nữa mỗi người đều lấy ra binh khí, trong lòng nàng liền cảm thấy bất ổn.

Đỗ Hà nghe được tiếng kinh hô, quay đầu lại nhìn nàng cười, ý bảo nàng an tâm.

Cao Dương chợt thấy người bên trái giơ cao đoản côn đánh thẳng tới gáy Đỗ Hà, gương mặt nàng bị hù dọa đến trắng bệch.

Thính lực của Đỗ Hà đã có hỏa hầu nhất định, cũng không nhìn lại, vung một chưởng về phía sau đánh thẳng vào mặt tên đánh lén.

Người kia bị một chưởng của Đỗ Hà nhìn qua như thật nhẹ nhàng, nhưng đầu lại đập mạnh xuống dưới, gương mặt tiếp xúc cùng mặt đất, đương trường lập tức hôn mê.

Vài tiếng hét to, lại có vài lưu manh hướng Đỗ Hà vọt lên.

Đỗ Hà nhấc chân hất mạnh, tên lưu manh hôn mê dưới đất chợt bay lên, trùng điệp đánh thẳng vào hai tên lưu manh đang phóng tới, lập tức tung một cước đá thẳng vào người tên đánh lén.

Hai tên lưu manh bị lực đánh bay tung lên, đụng ngã mấy tên đang lao tới phía sau.

Ngay sau đó Đỗ Hà xông vào đám lưu manh, nắm tay đánh ra, lập tức có hai tên lưu manh tóe máu ngã xuống. Hai chân hắn vung ra nhanh như chớp, liên hoàn đá nghiêng khắp bốn phương tám hướng, trong thanh âm tiếng gãy xương cùng tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn vào nhau như tiếng nhạc giao hưởng, không ngừng có người bay ngược ra, ngã xuống không còn cách nào đứng lên.

Một kích tất sát.

Dân chúng cùng Cao Dương đứng chung quanh xem cuộc chiến đều ngây người, đây mới thực sự là một kích giết chết, dưới lực sát thương kinh người trong quyền cước của Đỗ Hà, những tên lưu manh kia chỉ một thoáng đã đánh mất sức chiến đấu. Hơn nữa độ chuẩn xác trong quyền cước của Đỗ Hà, cơ hồ chiêu chiêu trúng đích, những tên lưu manh không ai đánh trúng Đỗ Hà một quyền.

Đây là lực lượng mà Đỗ Hà lĩnh ngộ trong võ đạo.

Hoàn mỹ lấy đơn độc địch chúng.

Vài tên lưu manh còn lại vẻ mặt hoảng sợ, nhìn chằm chằm Đỗ Hà như nhìn một ma quỷ, không ngừng thối lui về phía sau.

Vải thô áo gai không thể che giấu khí khái anh hùng, Đỗ Hà đứng ngay giữa đám lưu manh, uy vũ chẳng khác gì một pho tượng chiến thần.

Cao Dương ngưỡng mộ nhìn lên thân ảnh cường tráng hùng vĩ kia, trong mắt mang theo ít si mê, thì thầm nói:

- Phải gả, ta chỉ gả cho anh hùng như tỷ phu!

Cao Dương tựa hồ chán ghét mình không có cơ hội biểu hiện, vọt tới bên cạnh Đỗ Hà, hướng đám lưu manh nằm dưới đất một trận quyền đánh cước đá, đánh bất động đá mệt mỏi liền dùng chân giẫm đạp, trong miệng còn kêu lên:

- Cho ngươi khi dễ ta, cho ngươi khi dễ ta…

Nàng đanh đá như thế, cũng không biết là ai khi dễ ai.

Một đám lưu manh đều nằm im chịu đựng, bọn hắn hoàn toàn không còn lá gan đánh trả.

Hiển nhiên những tát tai liên hoàn cùng một cước tuyệt tự khắc sâu bóng ma trong lòng bọn hắn.

Đỗ Hà nhìn quanh bốn phía, thấy không có người bước ra can thiệp, thầm nghĩ:

- Xem ra người sau màn không có ý định ra mặt…

- Cút!

Hắn quát lạnh một tiếng, giờ phút này nếu bắt đám tiểu tốt cũng không tra ra được gì. Không bằng thả bọn hắn rời đi, tìm hiểu ngọn nguồn, tìm ra người sau màn.

Đám lưu manh mềm nắn rắn buông, Đỗ Hà lợi hại như thế nào dám lưu lại, một đám dìu đỡ nhau xám xịt bỏ chạy.

Quách Hồng Sơn nửa chết nửa sống để hai người khiêng đi.

Đỗ Hà ở trong đám người nhìn thấy Tần Dục, ra hiệu cho hắn âm thầm đi theo đám người Quách Hồng Sơn, nhìn xem có thể tìm được ít manh mối hay không.

Phụ nhân chủ quầy hàng thấy Đỗ Hà đánh giỏi như thế, cũng trợn tròn mắt, miệng nghẹn cứng sợ hãi nhìn Đỗ Hà cùng Cao Dương, rất sợ hai người tới tìm phiền phức.

Cao Dương nhìn phụ nhân hừ lạnh một tiếng, khinh thường tính toán với bà ta, hướng Đỗ Hà vũ động nắm tay cười nói:

- Tỷ phu tỷ phu, ta biểu hiện thế nào?

- Ách…

Trong đầu Đỗ Hà hiện lên một cước tuyệt tự kia, theo bản năng gật đầu nói:

- Biểu hiện thật tốt quá…

Cao Dương được khen ngợi, mừng rỡ như một con khổng tước kiêu ngạo, hưng phấn nói:

- Ta vì không còn khí lực, nếu ta có khí lực, một tên đá một cước, cho bọn hắn giống như tên bại hoại dám trêu chọc ta, cho bọn hắn lăn lộn trên mặt đất!

Đỗ Hà theo bản năng thối lui ra sau một bước, loại bạo lực nữ biết sử dụng tuyệt tự cước vẫn nên cách xa nàng một chút mới tốt.

- A di đà phật! Phật môn là nơi thanh tịnh, thí chủ vì sao lại động thủ đả thương người?

Thanh âm trang trọng vang lên sau lưng Đỗ Hà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi