ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Trường An?

Đỗ Hà, Lý Thế Dân đều cảm thấy kinh ngạc.

Đỗ Hà hoàn toàn không nhớ ra được trong lịch sử lại có chuyện như vậy, Lý Thế Dân càng không thể ngờ Trí Vĩnh vào lúc này sẽ tìm tới tận cửa. Hắn nghĩ đến [Lan Đình tập tự] gần trong gang tấc, trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ngực, khó có thể tự chế. Thực sự không phải là năng lực tự kiềm chế của Lý Thế Dân kém mà [Lan Đình tập tự] đối với người đam mê thư pháp như hắn quả thực có sức hấp dẫn lớn lao.

- Có biết tung tích của bọn họ? Chẳng lẽ không đến mức mất dấu hai hòa thượng từ phía nam tới?

Lý Thế Dân tâm tư kín đáo, nghĩ đến rất nhiều khả năng. Trí Vĩnh là hòa thượng, thường có một số hòa thượng ưa thích đi bộ tu hành, giả như Trí Vĩnh hòa thượng xử lý xong chuyện ở Trường An, sau đó không có mục đích liền đi du lịch khắp Đại Đường, vậy phải tìm thế nào? Nghĩ như thế, trong nội tâm không khỏi lo lắng.

Lý Khác đáp:

- Một đường đi tới, nhi thần vẫn để tâm tìm hiểu hạ lạc của Trí Vĩnh đại sư cùng đồ đệ Biện Tài của hắn nhưng không có kết quả. Lúc sắp đến Trường An, nhi thần đột nhiên nghĩ có phải hay không là hai người Trí Vĩnh hợp lưu đồng hành với người khác nên mới mất đi tung tích. Từ phương diện này điều tra, quả nhiên Trí Vĩnh đại sư không biết nguyên nhân nào thì trên đường tụ hợp với thương đội của Từ gia Giang Nam khiến nhi thần tìm không ra.

Nói đến đây, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ. Lý Thế Dân đang lúc tráng niên, ít nhất còn phải tại vị hơn mười hai mươi năm. Trong thời gian dài đó thì ngôi vị Thái tử vẫn là một mê cục. Hắn cố tình mượn cơ hội này, hảo hảo biểu hiện, một đường cực khổ tìm hiểu hạ lạc hai hòa thượng nhưng ai ngờ hai người lại tụ hợp với thương đội khiến hắn mất dấu, chạy quanh như mèo mù không thu hoạch được gì.

- Giang Nam Từ gia?

Trong đầu Đỗ Hà hiện lên hình bóng xinh đẹp của Từ Tuệ, không khỏi hỏi một câu:

- Chẳng lẽ là Tô Châu Từ gia?

Lý Khác quay sang, cười nói:

- Đúng là Tô Châu Từ gia.

Lý Thế Dân hỏi:

- Ngươi cùng qua lại với Từ gia?

Đỗ Hà gật đầu, nói:

- Lúc tiểu tế tiến hành trị ôn dịch ở Tô Châu, Từ gia từng giúp đỡ to lớn nên có qua lại.

Hắn còn biết trong lịch sử, Từ gia còn là hoàng thân. Từ Tuệ càng là phi tử của Lý Thế Dân, Từ Phi trong lịch sử chính là Từ Tuệ. Trong ký ức của hắn, Từ Tuệ là phi tần duy nhất được Lý Thế Dân thiệt tình đối đãi sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu mất đi, cũng là một cung phi có thể so tài đức với Trưởng Tôn Hoàng Hậu. Bất quá với sự xuất hiện của mình, hiệu ứng hồ điệp đã tạo thành ảnh hưởng, Trưởng Tôn Hoàng Hậu giờ vẫn bình an mà Từ Tuệ cũng không thể vào cung, Từ gia tự nhiên không phải là một thành viên trong hoàng thân.

Lý Thế Dân hỏi tiếp:

- Vậy có biết thương đội Từ gia giờ đang ở đâu?

Lý Khác đáp:

- Nhi thần có hỏi qua quân tốt trấn thủ ở ngoài thành, đã nhận được tin tức xác thực, gia chủ Từ gia mang theo thương đội cùng một canh giờ tiến vào thành Trường An, trong đó có hai hòa thượng.

- Tốt!

Lý Thế Dân vỗ án, đứng dậy nói:

- Đã tới Trường An thì tuyệt không có lý do để buông tha. Khác nhi, việc này vẫn giao cho con xử lý, không thể bỏ sót lần nữa.

Hắn ngừng lại một chút, lại nói với Đỗ Hà:

- Ngươi đi cùng Khác nhi. Trường An là nơi ngươi quen thuộc, lại quen với người của Từ gia, cũng dễ nói chuyện, cần tìm được Trí Vĩnh trước khi hắn rời khỏi Trường An.

Lý Khác vui vẻ nói:

- Có em rể cùng đi, việc này tất nhiên thuận lợi.

Đỗ Hà cũng không muốn bỏ qua cơ hội nhìn thấy [Lan Đình tập tự], vui vẻ đồng ý.

Ra khỏi hoàng cung, Lý Khác vẫn một bộ dạng nhiệt tình với Đỗ Hà.

Đỗ Hà một câu đáp một câu, không quá nhiệt tình nhưng cũng không lãnh đạm, thái độ bình thản.

Lý Khác cũng không bộc lộ bất kỳ phản cảm.

Ra tới đường, Lý Khác thấy Tuyết Vô Ảnh của Đỗ Hà thì hứng thú:

- Hay cho một thớt thiên mã thần câu, có thể cưỡi thần câu như thế tung hoành chiến trường, quả thật vinh quang lớn lao. Chỉ tiếc ta thân tại hoàng gia, chỉ có thể săn bắn tự tiêu khiển. Ngày sau nếu có may mắn được lên chiến trường, cùng em rể sóng vai mà chiến, vậy thì thật là một chuyện đại khoái lạc của nhân sinh.

Đỗ Hà khiêm tốn trả lời một câu, trên mặt lộ vẻ cổ quái. Lý Khác nói vậy có ý lôi kéo nhưng quả thực biểu lộ mong mỏi lập nghiệp trên chiến trường mà không phải treo danh hiệu Ngô Vương làm một vương gia ở phương nam thái bình.

Bất quá tựa hồ khả năng không lớn.

Lý Thế Dân năm xưa trên chiến trường giết địch là vì loạn thế. Hiện tại Đại Đường chiến tướng vô số, luận bản sự lãnh binh chiến tranh thì Lý Tích, Hầu Quân Tập, Tô Định Phương có ai không phải là danh tướng uy chấn nhất thời, muốn lãnh binh còn chưa tới phiên chim non như Lý Khác.

Huống chi, Vương gia chưởng binh, tuyệt đối không phải là quyết định cao minh, điểm này trong lịch sử sớm đã có kết luận.

Lý Khác lắc đầu, cũng biết ý nghĩ bản thân có chút hão huyền nhưng đây là khát vọng của hắn.

Lý Khác với tư cách là con trai Lý Thế Dân rất sùng bái cha mình. Mỗi khi hắn nghe cha kể lại chuyện xưa lãnh binh chiến tranh đều cảm giác được nhiệt huyết sôi trào, hận chính mình sinh không gặp thời. Lúc còn nhỏ không biết chuyện chỉ một mực khổ luyện cung tên cưỡi ngựa, nghiên cứu binh thư thao lược. Đến khi trưởng thành mới biết bản thân không thể nào ra trận giết địch nhưng vẫn tràn đầy chờ mong, khổ luyện không biết mỏi mệt. Mỗi lần nói đến việc này thì đều không thể kìm nén.

Hắn lắc đầu bài trừ tạp niệm, hỏi:

- Lý Khác ở lâu tại phía nam, đối với Trường An cũng chưa quen thuộc, không biết bắt đầu từ đây, em rể có ý gì?

- Đi Nghênh Tân khách sạn.

Đỗ Hà cười nhạt một tiếng, trong mắt lóe lên tự tin:

- Nếu như ta không đoán sai, Từ gia chắc ở tại Nghênh Tân khách sạn.

Lý Khác kinh ngạc nhìn Đỗ Hà.

Đỗ Hà nói:

- Bất cứ chuyện gì cũng đều có dấu vết lần theo, Điện hạ nói gia chủ Từ gia cùng đi theo thương đội, điều này biểu thị Từ gia đến Trường An tuyệt đối không phải làm ăn bình thường mà là làm ăn lớn, muốn đặt chân ở Trường An. Tóm lại trong thời gian ngắn cũng sẽ không đi. Người làm ăn, ra cửa nhờ bằng hữu, Từ gia ở Trường An không có bằng hữu khác, chỉ có Hạ Lan gia.

Vì vậy không nhiều khả năng tìm một khách sạn lạ mà tìm Nghênh Tân khách sạn.

Hắn vì chuyện dư nghiệt của Lý Kiến Thành nên biết hết hào môn thế gia Giang Nam, Từ gia cũng không ngoại lệ.

Hắn biết Từ gia thế cư Giang Nam nhưng ở Trường An không có căn cơ, từ xa mà đến vậy thì không có lý do gì không tìm Hạ Lan gia.

Nghênh Tân khách sạn là theo tên Nghênh Tân lâu mà gọi, Vũ Mị Nương là một thiên tài, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt tuyệt đối là một nữ vương tài chính. Sau khi nàng thu mua Nghênh Tân lâu thì cảm thấy còn chưa khai thác hết giá trị, vì thế còn mở bên cạnh một Nghênh Tân khách sạn, phục vụ chuyện ăn ở của khách nhân.

Đây cũng không phải là Đỗ Hà chỉ điểm mà hoàn toàn do tiểu thư xinh đẹp này nghĩ ra.

Có chút đạo lý rất đơn giản, nhưng lại dễ dàng bỏ qua, tưởng tượng không đến.

Lý Khác nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Đi, chúng ta đi Nghênh Tân khách sạn......

Như Đỗ Hà nói, Từ Hiếu Đức là một thương nhân rất thành công, hắn đã sớm có ý muốn mở rộng cơ nghiệp. Từ lúc ở Giang Nam đã ra sức lôi kéo quan hệ với Hạ Lan gia, đối xử thập phần hòa hợp nên khi mới đến, Từ Hiếu Đức tự nhiên muốn dựa vào tuyến đầu này. Hắn vào thành Trường An, lập tức sẽ cầm thư giới thiệu của Vũ Thuận tới Nghênh Tân khách sạn, tự mình bái phỏng quản sự của Hạ Lan gia ở Trường An, tiến hành đánh giá thị trường đồng thời tiến hành hoạt động rao giá con gái.

Quản sự của Hạ Lan gia nguyên là quản sự của Vũ gia - Khương Vũ Húc. Vũ Thổ từng là thương nhân giàu có nổi danh, Khương Vũ Húc khi được hắn cứu vớt là một thư sinh chán nản, bởi vì sinh kế nên đầu nhập làm một tiên sinh tính sổ dưới trướng. Vũ Thổ lại phát hiện Khương Vũ Húc có thiên phú kinh thương, tiến hành đề bạt, cuối cùng trở thành quản sự Vũ gia, hết sức trung thành và tận tâm.

Sau khi Vũ Thổ chết, Vũ gia toàn bộ nhờ vào Khương Vũ Húc chèo chống. Vũ Nguyên Khánh, Vũ Nguyên Sảnh đối xử tệ bạc với mẹ con Vũ Mị Nương, Khương Vũ Húc âm thầm tiếp tế nên bị Vũ Nguyên Khánh đuổi ra khỏi Vũ gia, Vũ gia bởi vậy suy tàn.

Vũ Mị Nương sau khi gầy dựng cơ nghiệp tự nhiên sẽ không bỏ qua nhân tài trung thành và tận tâm lại có bản lĩnh như vậy, nhiều lần phái người quay trở lại quê quán tìm, một năm trước đi tới Trường An. Vũ Mị Nương phó thác toàn bộ công việc, bản thân thành quân sư sau màn, nắm toàn bộ hết thảy.

Từ Hiếu Đức nói chuyện với Khương Vũ Húc trong phòng khách. Từ Tuệ cũng không hỏi đến chuyện trong nhà, đi vào làm cơm với nha hoàn, định buổi chiều dạo chơi Trường An phồn hoa.

- Tiểu tỷ tiểu tỷ, Trường An thật lớn, lớn hơn nhiều so với Tô Châu. Đường cái có thể sánh bằng với quảng trường ở quê, buổi chiều chúng ta đi chỗ nào......

Từ Tuệ nhẹ nhàng:

- Đi trà Long Tỉnh hiên, nơi đó là chỗ tụ tập của văn nhân kinh sư. Vẫn nói anh tài Trường An đầy rẫy, để xem thế nào.

Nàng nói xong, trong đầu vẫn không khỏi hiện ra một người...... Đỗ Hà.

Từ Tuệ thiên tư xuất chúng, văn chương tài hoa, ở Giang Nam không có người để so sánh, tự nhiên có ngạo khí. Nhưng ngạo khí này trước mặt Đỗ Hà lại không thể nào che giấu, Đỗ thể tự Quỷ Phủ Thần Công, tình trong bài [Sơ nguyệt], tư thế hùng tráng khi giết giặc Oa , còn cả thủ đoạn tại Tô Châu,….còn có cả khi cứu mình ôm vào lòng.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Từ Tuệ ửng đỏ, nữ nhân đều có cảm giác kỳ diệu với nam tử tiếp xúc thân mật đầu tiên, huống chi Đỗ Hà còn là ân nhân cứu mạng của cha và nàng. Nếu không có Đỗ Hà, nàng sớm đã ngã chết trên bong thuyền, nếu không là Đỗ Hà, cha nàng chắc đã bỏ mạng vì ôn dịch.

Có hai tầng quan hệ này, Từ Tuệ lại có thể nào quên Đỗ Hà.

Đương nhiên cảm giác này chưa nói là thích, càng chưa nói là yêu nhưng tràn đầy bội phục.

- Hắn cũng là danh sĩ Trường An, biết đâu cũng đi Long Tỉnh trà hiên...... Chắc có lẽ không, hắn là trọng thần trong triều, sao có thời gian đi trà hiên?

Liền tại lúc này, Từ Tuệ chợt nghe Ngô Vương Lý Khác cùng Đỗ Hà cầu kiến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi