Nghe mấy chữ “Sứ giả của Đỗ Hà”, Hầu Quân Tập theo bản năng đứng lên, bất chấp sau lưng truyền đến từng cơn đau đớn, nhe răng cười nói:
- Không quản hắn đến có ý gì, cứ chém sứ giả lấy đầu tế cờ để chấn chỉnh lại nhuệ khí quân ta!
Hầu Quân Tập cũng chột dạ trong lòng, từ sau khi tiếp nhận vị trí đại tướng trong quân Tiết Duyên Đà, hắn cảm nhận được lòng bất mãn của chư binh
tướng. Hắn cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao với tư cách một người
ngoài nhảy lên vị trí đứng đầu chư tướng thì những tướng sĩ vào sinh ra
tử với Tiết Duyên Đà tự nhiên sẽ bất mãn. Hầu Quân Tập cũng không để ý,
hắn có tự tin tuyệt đối với năng lực của mình. Tin tưởng mình có uy danh hiển hách, mặc dù tướng sĩ Tiết Duyên Đà bất mãn, cũng sẽ không làm ra
điều gì lừa dối, đánh mấy trận xinh đẹp nâng cao uy tín thì sẽ nhanh
chóng thu phục lòng quân. Giả như hết thảy như hắn sở liệu, tự nhiên
không tồn tại vấn đề gì. Dù sao Hầu Quân Tập danh khí quá lớn, khiến cao thấp Tiết Duyên Đà tin phục, điều hắn thiếu là mấy trận thắng để chứng
minh.
Giả như qua hai trận hắn đối chiến Đỗ Hà đều dành được
thắng lợi cuối cùng thì cao thấp Tiết Duyên Đà tất nhiên tâm phục khẩu
phục.
Thế nhưng quyết đấu trên chiến trường, thắng bại khó có thể đoán trước. Lực lượng một người, muốn xoay chuyển trời đất, tuyệt không phải chuyện dễ. Cho dù năng lực Hầu Quân Tập khó ai có thể địch nổi
nhưng dưới đủ loại tình huống hắn vẫn bại. Kể từ đó, kế hoạch tạo uy
phong của Hầu Quân Tập thất bại, không những không thể chứng minh bản
thân, ngược lại còn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm. Nhất là mấy ngày gần
đây, tiếng hô loại bỏ hắn càng lúc càng lớn, loáng thoáng có thể thấy
độc thủ sau màn đạo diễn. Hầu Quân Tập văn võ song tuyệt, đã nhìn ra
việc này khác thường, Đường quân không dám chính diện giao phong với
mình, ý định lợi dụng quỷ mưu bức bách mình bất hòa với tướng quân Tiết
Duyên Đà.
Tồn tại của Lý Tích, Đỗ Hà lập tức trở thành nỗi khó
chịu trong lòng Hầu Quân Tập. Lý Tích đã từng là bộ hạ của hắn, Đỗ Hà
càng là đại địch sinh tử, Hầu Quân Tập rất hiểu bọn họ. Lý Tích dùng
binh nhiều mưu, là loại tướng quân đi quỷ đạo, Đỗ Hà lại càng là loại
nhân vật chưa bao giờ chịu thiệt. Lão hồ ly Vô Kỵ còn bị ăn quả đắng
trên tay hắn. Hai người kia nếu sử dụng ám chiêu sẽ rất đáng sợ. Hiện
tại Hầu Quân Tập cơ hồ đã có thể kết luận, độc thủ sau màn là một trong
hai người Lý Tích, Đỗ Hà. Hiện tại sứ giả của Đỗ Hà Sứ đến chính là một
thanh đao sắc bén găm thẳng vào ngực hắn, trong đầu chỉ có một ý niệm,
“giết hắn đi”, mặc kệ Đỗ Hà có quỷ mưu gì thì chỉ cần giết sứ giả là có
thể vãn hồi hết thảy.
- Nhưng Sứ giả là tới tìm Thiếu chủ. Thiếu chủ đã suất lĩnh chư tướng tiếp đãi trong quân rồi.
Tên lính truyền tin báo một tin tức không tốt cho Hầu Quân Tập. Sắc mặt Hầu Quân Tập kịch biến, hắn mới thật sự là thống soái trong quân, sứ giả Đỗ Hà Sứ không đến tìm hắn, ngược lại cầu kiến Đại Độ Thiết, với tài trí
của hắn sao không nhìn ra ẩn tình bên trong.
- Đi, chúng ta đi xem tên sứ giả đó.
Đại Độ Thiết vốn tràn đầy bất mãn với Hầu Quân Tập, với tư cách là thiếu
chủ tương lai của Tiết Duyên Đà, thống soái quân Tiết Duyên Đà. Bởi vì
Hầu Quân Tập xuất hiện, hắn đã mất đi chức vị thống soái, đồng thời còn
bị đánh giá thấp hơn Hầu Quân Tập khiến vị thiếu chủ tâm cao khí ngạo
này làm sao chịu nổi.
Chỉ có điều căn cứ vào uy danh thường thắng bất bại của Hầu Quân Tập thì hắn cũng không thể nói gì.
Nhưng hôm nay Hầu Quân Tập hai lần liên tiếp bị đánh bại khiến Đại Độ Thiết
sinh ra cảm giác khác thường, cảm thấy Hầu Quân Tập cũng không chưa chắc xuất sắc như hắn. Chỉ vì lệnh của Di Nam khiến hắn không dám làm ra cử
động nào quá khích, nhưng hai vị tâm phúc Loan Côn Hồn Lục và Tu Bặc Phá Tuyền Đái Giai vẫn âm thầm khuyên bảo.
Hai người này đều là
chiến tướng đi theo Đại Độ Thiết hơn mười năm, hết sức trung thành, luôn cân nhắc cho hắn, cực kỳ bất mãn Hầu Quân Tập.
Một ngày này, Đại Độ Thiết có tin sứ giả Đỗ Hà cầu kiến khiến hắn kinh ngạc. Trên thảo
nguyên không lưu truyền tập tục hai quân giao chiến không chém sứ giả,
bọn hắn cũng rất ít gặp loại chuyện này.
Bởi vì người trong thảo
nguyên thị sát khát máu, đối với giá trị tánh mạng xem vô cùng thấp, hơn nữa ưa thích trước khi chiến đấu sát nhân tế cờ, điều động Sứ giả cơ hồ là đưa cho địch nhân tế cờ. Đại Độ Thiết gặp chuyện này liền cảm thấy
kỳ quái, trong lòng lại càng tự hỷ tự đắc. Trong quân doanh, Hầu Quân
Tập trên danh nghĩa là lão đại, sứ giả Đỗ Hà không đi tìm Hầu Quân Tập,
lại đến tìm hắn, đây chẳng phải cho hắn mặt mũi sao?
Đối với Đỗ
Hà, Đại Độ Thiết cũng không có hảo cảm gì, trước kia đã từng va chạm ở
Trường An. Bất quá đó là chuyện quá khứ, hơn nữa Đỗ Hà dựa vào thực lực
thắng hắn, người trong thảo nguyên thượng võ nên hắn cũng không có bao
nhiêu hận ý, nhiều nhất chỉ có chút không vừa mắt mà thôi. Nhưng đối với Hầu Quân Tập, hắn quả thật chán ghét, Đỗ Hà cho hắn tăng thể diện nên
hắn cũng vui vẻ gặp mặt sứ giả.
Giả như Sứ giả nói năng lỗ mãng
thì hắn sẽ lấy đầu người tế cờ, nếu như thức thời thì tha cho hắn một
mạng cũng không có gì tổn thất. Để đảm bảo an toàn, hắn triệu tập thêm
mấy tướng quân tâm phúc hộ tống.
- Tần Lập bái kiến thiếu chủ Tiết Duyên Đà, Đại Độ Thiết đại nhân!
Tần Dục cung kính hướng Đại Độ Thiết hành lễ, hôm nay hắn đổi cách ăn mặc
trở thành một nam tử trung niên trầm ổn, mặc nho phục Đường triều, bởi
vì hắn vốn gầy nên cũng có vài phần phong phạm nho sĩ.
Đại Độ
Thiết thấy người tới biết lễ như thế, chẳng những xưng hô hắn là thiếu
chủ Tiết Duyên Đà, còn đặc biệt nhấn mạnh là đại nhân, đây là chuyện
chưa từng có ở Tiết Duyên Đà. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy rất tự
đắc, đắc ý phất phất tay, cao giọng hỏi:
- Ngươi chính là thủ hạ của Đỗ Hà, không biết Đỗ tướng quân phái ngươi tới đây có gì chỉ giáo?
Tần Dục nói:
- Tướng quân nhà ta nhiều lần nói, anh hùng thảo nguyên lấy ngươi làm
đầu, hôm nay vừa thấy, quả thật như thế. Hắn biết được đại nhân giá lâm, nói cùng dũng sĩ như đại nhân là địch quả thực vận mệnh trêu cợt. Nếu
không đối địch, hắn tuyệt đối không muốn cùng đại nhân giao thủ. Tuy sắp giao chiến nhưng không hề mất đi kính ý, đặc biệt sai tiểu nhân tới đây dâng lên một thanh bảo đao để tỏ kính ý, đồng thời cũng tạ ơn năm trước khoản đãi ở hãn đình Tiết Duyên Đà.
Đại Độ Thiết vui vẻ, ai
chẳng thích nghe nịnh nọt. Hắn cũng biết Tần Dục nói chưa chắc là thật
nhưng cũng không nhịn được đắc chí:
- Đỗ tướng quân quá khách khí, không thể nâng cốc tâm tình với hắn cũng là tiếc nuối lớn trong đời ta.
Hắn thấy hai tay Tần Dục trống không, cũng biết đao ở đâu, hô to một tiếng:
- Đem đao lên.
Quân tốt ngoài lều dâng lên cho Tần Dục một thanh bảo đao. Đó là một thanh
Đường đao hoa lệ tinh mỹ. Đường đao vào thời này đã đạt đến đỉnh cao,
mỗi tướng quân đều khao khát đeo bên hông. Bên hông Đại Độ Thiết cũng có một thanh nhưng thanh của Tần Dục dâng lên có khác biệt rất lớn, là bội đao của Lý Thế Dân tặng cho Lý Tích. Vì một trận chiến này, Lý Tích
cống hiến ra thanh đao của hoàng đế tặng, binh khí tầm thường sao có thể so sánh?
Đại Độ Thiết vui vẻ vuốt bảo đao, trên mặt cười tươi
như hoa. Đã thu bảo bối tốt như vậy, hắn cũng không tiện làm căng, vội
vàng bảo Tần Dục ngồi.
Tần Dục ngồi ở một bên, trong tai mơ hồ
nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến rồi một nhân ảnh xuất hiện
ngoài lều. Thủ vệ cũng làm thủ lễ, hắn biết là Hầu Quân Tập đã đến, mở
miệng cười nói:
- Thanh đao này không tệ nhưng bất quá đại nhân
nhà ta không có ý tặng đi. Bởi vì bảo đao tặng anh hùng, thanh đao này
dù tốt nhưng vẫn chưa xứng với đại nhân. Chỉ có bảo đao của Hầu Quân Tập là xứng, nó do bệ hạ Đại Đường tự mình đưa tặng, chém sắt như chém bùn, không phải anh hùng không thể kiềm giữ.
Hắn nói tới chỗ này, Đại Độ Thiết tối sầm, nào biết Tần Dục đổi giọng:
- Đại nhân nhà ta không chỉ một lần thở dài, đao là hảo đao, chỉ tiếc đã
rơi vào tay một tên ngu ngốc. Đại nhân nhà ta vốn định đoạt lại thanh
đao kia tặng đại nhân. Chỉ tiếc này Hầu Quân Tập là cẩu, chạy còn nhanh
hơn cẩu, bắt không được hắn.
Đại Độ Thiết nghe vậy cười ha hả:
- Hảo ý của Đỗ tướng quân, Đại Độ Thiết ta tâm lĩnh, bất quá... Hầu Quân
Tập có danh tiếng lẫy lừng ở Đại Đường, nói hắn là ngu ngốc, vậy cũng
quá đáng.
Tần Dục nghiêm nghị:
- Không dối gạt Tướng quân, Hầu Quân Tập ở Đại Đường xác thực là chiến công hiển hách nhưng phần
nhiều dựa vào Đại Đường vương triều cường thịnh, hoặc là đối thủ ngu
dốt, đó là dùng cường thắng yếu, căn bản không đáng giá được nhắc tới.
Sao như bệ hạ Đại Đường 3000 phá mười vạn, đại nhân nhà ta bảy ngàn phá
bảy vạn?
Hắn....bất quá chỉ là một tiểu nhân vật có hư danh mà
thôi, đại nhân nhìn vào hai trận chiến vừa rồi thì thấy ngay? Đại nhân
nhà ta năm nay mới vừa hai mươi tuổi, bỏ lần này Bắc Phạt không tính,
hắn cũng chỉ từng đánh qua hai trận mà thôi? Hầu Quân Tập nếu danh phó
kỳ thực sao bại thê thảm như vậy, ngay cả mạng nhỏ cũng suýt không giữ
được.
Tần Dục vốn chính là một Tiểu hoạt đầu, giảo hoạt cơ linh,
bắt đầu châm ngòi ly gián, vẫn không quên kết hợp thực tế. Tuy là nói
năng bậy bạ nhưng lại khiến người nghe cảm thấy có lý.
Đại Độ Thiết nghe vậy cũng bất giác gật dầu:
- Nếu như Hầu Quân Tập đúng như đồn đãi nói Thường Thắng bất bại sao hai lần bại trong tay một thiếu niên?
- Tức chết ta.
Đồng tử Hầu Quân Tập co rút, bên tai ong ong, không thể kìm được, gầm lên
một tiếng, rút bảo đao thẳng hướng Tần Dục, coi như có trở mặt với Đại
Độ Thiết cũng muốn bằm thây Tần Dục. Tần Dục sớm có phòng bị, thân nhẹ
như yến, liên tục quay người hai cái tới sát bên Hầu Quân Tập, đạp hắn
một cước. Võ nghệ Hầu Quân Tập vốn trên Tần Dục nhưng sau lưng của hắn
trúng tên, thân thủ mất linh, gặp phải Tần Dục linh lợi như khỉ liền
chúi nhủi, thi triển một thức Bình sa lạc nhạn.
Nhìn xem Hầu Quân Tập, Tần Dục trào phúng nói một câu:
- Ngươi chính là tên lớn tuổi nhưng vẫn bĩnh ra quần Hầu Quân Tập?