ĐẠI ĐƯỜNG ĐẠO SOÁI

Miêu Húc lại lần nữa đi tới bên ngoài quân doanh Tiết Duyên Đà, trên tay hắn cầm theo một hộp gỗ lớn, đôi mắt che kín tơ máu, khóe mắt mơ hồ hiện lên lệ quang. Vẻ mặt hắn thật bi thương, thương tâm lẫn phẫn nộ. Diễn cảm kia chính là biểu lộ chân tình khi người thân nhất của mình qua đời.

Đại Độ Thiết nghe được tin Miêu Húc cầu kiến, mừng rỡ cho người mời Miêu Húc đi vào.

Đi vào lều trại, thị vệ ngoài cửa yêu cầu Miêu Húc bỏ lại binh khí, hơn nữa mở ra hộp gỗ yêu cầu kiểm tra.

Miêu Húc giao bội đao ra ngoài, nhưng vẫn ôm chặt hộp gỗ trong lòng, chết sống không chịu mở ra, đôi mắt đỏ bừng giống như một đầu hùng sư giận dữ, gắt gao trừng mắt nhìn hộ vệ.

Song phương không ngừng giằng co.

- Bỏ đi, cho hắn vào…

Đại Độ Thiết nghe thông báo, không hề do dự cho Miêu Húc mang theo hộp gỗ đi vào trong doanh trướng. Đại Độ Thiên xem mình là thảo nguyên anh hùng, dũng khí mười phần, trong trướng lại có tâm phúc của hắn nên cũng không sợ Miêu Húc làm xằng bậy.

Miêu Húc ôm hộp gỗ đi vào trong trướng, hai mắt hằn thù cực độ nhìn trừng Đại Độ Thiết, hận không thể một ngụm làm thịt hắn.

Trong lòng Đại Độ Thiết kinh ngạc, Miêu Húc đã tới qua một lần. Lần kia tuy diễn cảm của Miêu Húc không tốt nhưng còn chưa tới mức hằn thù chính mình, hiện nay vì sao lại lộ ra thần sắc như thế?

Miêu Húc nghiến răng nghiến lợi nói:

- Đại Độ Thiết, tướng quân nhà ta muốn ta nói cho ngươi biết, lương thảo quân nhu của Đường quân đều bị hủy, lương thực còn lại chỉ duy trì được mười ngày. Trong thời gian ngắn bên Đường triều cũng không thể lấy ra được lương thực cung ứng. Phải làm hắn đều đã làm, có thể thắng hay không phải xem bản lĩnh của ngươi!

Nhìn qua hắn cực kỳ oán hận Đại Độ Thiết, một chút ngữ khí cung kính cũng không có, còn xưng hô thẳng tính danh của Đại Độ Thiết.

- Thật cả gan…

Tu Bặc Phá Tuyền Đái không chịu được ngữ khí của Miêu Húc, nhảy đi ra dự tính bắt giữ Miêu Húc cho hắn một quyền.

- Chậm đã…

Đại Độ Thiết đưa tay ngăn cản, hắn nhìn Miêu Húc thật sâu.

Miêu Húc cũng không hề úy kỵ đối diện với hắn.

Ở trong mắt Miêu Húc, Đại Độ Thiết nhìn thấy được vẻ cừu hận khắc sâu trong lòng.

Trong lòng Đại Độ Thiết nổi lên một ý niệm, trầm giọng nói:

- Có phải Khế Bật Hà Lực tướng quân tiết lộ ra tình báo nên bị Lý Tích phát hiện, đã bị xử tử?

Miêu Húc lắc lắc đầu, cũng không trả lời, chỉ đưa ra hai tay đẩy hộp gỗ về phía trước, nói:

- Đây là lễ vật tướng quân nhà ta cấp cho ngươi, hắn hi vọng ngươi có thể giữ lời buông tha cho mẹ của hắn…

Hộ vệ tiếp nhận hộp gỗ giao qua cho Đại Độ Thiết.

Đại Độ Thiết mở ra nắp hộp gỗ, một mùi máu tanh dội thẳng vào đầu hắn, một đầu người đầm đìa máu tươi nằm trong hộp gỗ, máu vẫn còn nóng, hiển nhiên vừa mới chết không lâu.

- Đây là…

Đại Độ Thiết nhìn thấy gương mặt khí phách hào hùng bên trong, có chút thất thần.

- Khế Bật Hà Lực?

Tu Bặc Phá Tuyền Đái đến gần nhìn thoáng qua, thất thanh kêu lên. Hắn đã từng tiếp xúc với Khế Bật Hà Lực trên chiến trường, Lang Nha Bổng kia làm cho hắn còn nguyên vẹn ký ức, lúc ấy bọn họ giao chiến mười hiệp, cũng không phân ra thắng bại. Nhưng Tu Bặc Phá Tuyền Đái biết được mười hiệp kia hắn phải dùng hết toàn lực, mà Khế Bật Hà Lực còn lưu một tay, nếu còn tiếp tục chiến đấu hắn chỉ còn một đường thất bại.

Người trong thảo nguyên coi trọng dũng sĩ, Tu Bặc Phá Tuyền Đái bị bại, nên ghi khắc khuôn mặt Khế Bật Hà Lực trong đầu, làm như vậy chỉ mong có một ngày có thể đòi lại món nợ trở về.

Giờ này ngày này, nhìn thấy đầu người của Khế Bật Hà Lực, Tu Bặc Phá Tuyền Đái trở nên trầm mặc.

Đại Độ Thiết trầm giọng hỏi:

- Đây là có chuyện gì?

Miêu Húc nghiến răng nói:

- Còn không phải bởi vì các ngươi, là các ngươi bức tử tướng quân. Tướng quân trước khi chết đã nói, hắn thật có lỗi với Đại Đường, ruồng bỏ bệ hạ, đã không còn mặt mũi đối diện với ân trọng như núi của bệ hạ…Chỉ có chết mới có thể tẩy rửa đi tội lỗi của hắn. Đại Độ Thiết,

tướng quân làm như vậy chỉ vì mẹ của hắn, ta cầu ngươi, thả lão phu nhân đi…

“Phác thông” một tiếng, Miêu Húc quỳ sụp xuống đất.

Đại Độ Thiết trầm mặc không nói, thật lâu không nói gì, chợt thở dài:

- Hà Lực tướng quân thật sự là một vị hảo hán, là ta xin lỗi hắn. Vị dũng sĩ này, ta biết ngươi hận ta nhưng ta không trách ngươi, ngươi yên tâm, Đại Độ Thiết này nói được thì làm được, ta sẽ thả lão phu nhân, cũng cho bà ấy đủ tiền tài để bà có thể thanh thản qua cuộc đời này. Xin hỏi xác của Hà Lực tướng quân ở nơi nào, ta muốn lấy lại nguyên vẹn thân thể hắn, cho hắn một lễ tang phong cảnh!

- Tạ…

Miêu Húc thấy lời nói của Đại Độ Thiết có vẻ chân thành, ngữ khí cũng có chút dịu đi:

- Không cần, tướng quân nhà ta nói, từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, vì cứu mẫu thân hắn bỏ trung lấy hiếu, bán rẻ lợi ích của Đường triều. Hắn vì chuộc tội, đã tự phán mình hình phạt lăng trì, cho chúng ta cắt bỏ thịt của hắn vứt ra thảo nguyên, cho sói hoang kên kên cắn nuốt, hắn chỉ muốn sau khi chết linh hồn cũng không được sống yên ổn!

Chư tướng trong trướng nghe lời này nhịn không được động dung.

Người trong thảo nguyên có tập tục thảo nguyên, bọn hắn phân thây người có tội ác tày trời, dùng nuôi nấng sài lang kên kên. Bọn hắn cho rằng người đã chết linh hồn thăng thiên, nhưng bị dã thú ăn vào bụng linh hồn sẽ vĩnh viễn không được an bình.

Khế Bật Hà Lực tự phán mình lăng trì, lại đem thi thể ném vào trong thảo nguyên, đây không thể nghi ngờ là xử phạt nghiêm khắc nhất.

- Cáo từ…

Nước mắt của Miêu Húc nhịn không được chảy xuống, hắn lau nước mắt cũng không quay đầu lại rời đi quân doanh.

Đại Độ Thiết hoàn toàn không tưởng được nghe phải cục diện thế này, trong lòng lại không cảm thấy vui sướng vì đạt tới tình huống có lợi, ngược lại còn lâm vào một cỗ cảm xúc bi thương.

Luyên Đê Lục Hồn từ trước tới nay tính tình lãnh huyết, hôm nay cũng bị Khế Bật Hà Lực làm nổi lên cảm giác bi thương, nhưng thấy thần sắc Đại Độ Thiết dị thường, tiến lên khuyên can:

- Thiếu chủ, việc đã đến nước này, có thương tâm cũng là vô dụng, nếu lương thảo của Đường quân đã báo nguy, chúng ta nên lợi dụng cơ hội này đem Đường quân đánh tan!

Đại Độ Thiết hít một hơi thật sâu nói:

- Ta minh bạch, Khế Bật Hà Lực là anh hùng hán tử, nhưng ta cũng không hối hận, hai người đều vì vua của mình, vì thắng lợi thủ đoạn không phân chia ám muội hay quang minh. Nếu lương thảo của Đường quân báo nguy, chúng ta không cho bọn hắn cơ hội lui lại. Lục Hồn, chỉnh đốn toàn quân chuẩn bị xuất chiến…

Luyên Đê Lục Hồn từ xưa tới nay luôn thận trọng, tiến lên một bước nói:

- Thiếu chủ, ta cảm thấy trước khi đại chiến nên xác nhận một chút lời của Khế Bật Hà Lực có thực sự hay không. Dù sao chúng ta phần lớn chỉ nghe qua đại danh của Khế Bật Hà Lực, đối với hắn không quen thuộc. Tuyền Đái tuy rằng không nói dối, nhưng bọn hắn gặp nhau trên chiến trường, không có quan hệ, cũng không chắc là không nhìn lầm. Nếu không đi tìm Hầu Quân Tập đến xem một chút?

Hắn biết Đại Độ Thiết rất chán ghét Hầu Quân Tập, bỏ thêm một câu:

- Cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, thiếu chủ, nếu đầu của Khế Bật Hà Lực là thật sự, thắng cục của chúng ta đã định. Vạn nhất là giả sẽ rất phiền toái!

Đại Độ Thiết cũng biết sự tình trọng yếu, không cự tuyệt, cho người đi mời Hầu Quân Tập.

Hầu Quân Tập nghe nguyên do, thần sắc cũng biến đổi, động dung đưa tay cầm hộp gỗ lên quan sát, nhìn thấy má phải đầu người có nốt ruồi đen lớn, thất thanh nói:

- Chứng thật là Khế Bật Hà Lực…

Diễn cảm của hắn ngẩn ngơ, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ ta tính toán có sai, Khế Bật Hà Lực thật sự vì mẫu thân mà lộ ra tình báo của Đường quân sao?

Trong lúc nhất thời chính hắn cũng không cách nào nhận ra thật giả!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi