Hãn Đình Tiết Duyên Đà được xây phỏng theo kết cấu Trường An,
sừng sững trên thảo nguyên, có thể nói là kiến trúc độc nhất vô nhị ở
đây. Đồng thời người thảo nguyên vốn thiện xạ, muốn chiếm cao điểm để từ trên bắn xuống thành hoàn toàn không dễ dàng.
Nhưng kế sách của
Đỗ Hà lại chỉ cần để cho Đường quân cùng Tiết Duyên Đà đứng cùng một độ
cao vậy thì mọi chuyện đều được giải quyết.
Cung tiễn dù sao chỉ là cung tiễn, đối mặt với kình nỏ công nghệ cao cuối cùng vẫn rơi vào hạ phong.
Sau khi nghe bộ lạc Hồi Hột đã đến, Lý Tích liền mời Thổ Mê Độ tới, nhiệt
tình trấn an, cũng nói ra kế hoạch tác chiến, hơn nữa còn cường điệu ai
có thể bắt được Di Nam sẽ lập công đầu trong chiến dịch này.
Thổ
Mê Độ sợ nhất công thành, đang lo không biết như thế nào ứng đối, giờ
thấy Đường quân đã nghĩ được kế sách phá địch thì không thể vui mừng
hơn, khen Đỗ Hà là Tôn Vũ trên đời.
Đỗ Hà âm thầm buồn cười, Thổ Mê Độ tựa như thằng hề, hoàn toàn không biết đã bị lão hồ ly tính kế.
Sáng sớm hôm sau, Đường quân, Hồi Hột quân đã bao vây quanh Tiết Duyên Đà Hãn Đình bắt đầu triển khai tụ đất thành núi.
Trên thảo nguyên không thiếu nhất chính là đất, có thể tùy ý đào bới.
Được mấy vạn tráng hán vận tác, từng núi đất dần thành hình.
Đầu tiên cao thấp Tiết Duyên Đà vẫn không rõ dụng ý của Đường quân, tất cả
đứng trên tường thành cao ngất cười nhạo nhưng khi núi đất dần cao lên
thì một số binh tướng Tiết Duyên Đà có kiến thức bắt đầu hoảng sợ.
Chênh lệch về khoa học kỹ thuật cũng dần thể hiện, nếu như tại Đường triều sử dụng chiến thuật này thì từ trên tường thành sẽ sử dụng cường nỗ xa,
phao thạch xa bắn cho quân tốt dựng núi chết hết.
Ở đây Tiết Duyên Đà cũng chỉ có thể giương mắt nhìn. Một số gan lớn mở cửa thành dẫn tinh kỵ ra quấy rối.
Còn chưa đợi bọn chúng tiến gần, tên nỏ Đường triều đã như châu chấu đuổi
chúng trở về, còn chưa kịp làm gì thì đã để lại trăm thi thể.
Đây là chỉ với Đường quân, còn Hồi Hột quân canh giữ cổng Bắc thì gặp bi
kịch. Cung tiễn bọn chúng không thắng Tiết Duyên Đà, dù muốn dựng thổ
sơn cũng phải trong tầm bắn Tiết Duyên Đà, nếu không chỉ để trông vào
thành, chỉ có thể dựng mộc thuẫn nơm nớp đắp núi.
Không đến ba
ngày, ba cửa Đông Tây Nam của Tiết Duyên Đà Hãn Đình đã dựng lên năm
mươi ngọn núi đất, cao hơn tường thành một đoạn. Cửa Bắc của Hồi Hột
quân thì nói hơi khó coi, chỉ có hơn ba mươi ngọn.
Công thành bắt đầu!
Cái này cũng không gọi là công thành chiến, mà là đơn phương áp chế.
Cung nỏ Đường triều hơn cung tiễn Tiết Duyên Đà không chỉ một bậc. Đường
quân đứng trên núi đất có thể dễ dàng dựa vào cung nỏ bắn vào trong
thành còn cung tiễn thủ của Tiết Duyên Đà dù dùng hết sức cũng không bắn được tới Đường quân trên núi đất.
Chưa tới một canh giờ, trên
tường thành Tiết Duyên Đà đã không nhìn thấy một người, tất cả đều buông bỏ chui vào nấp trong thành.
Quân công thành của Đường quân dễ dàng dùng vân thêm, dây móc leo lên đầu tường chiếm lĩnh.
Đến lúc Đường binh tụ tập trên đầu tường thành được một số lượng nhất định
thì triển khai đánh xuống giao đấu với quân Tiết Duyên Đà trên đường
phố. Chiến đấu kiểu này dùng bộ tốt làm chủ, luận chiến lực thì kỵ binh
Đường quân yếu hơn Tiết Duyên Đà một hai nhưng bộ binh lại thắng Tiết
Duyên Đà mấy bậc.
Bọn họ dựa vào chiến kỹ tinh diệu, phối hợp ăn ý cùng trang bị ưu việt hơn dùng thế không thể ngăn chiếm lĩnh cửa thành
rồi mở toang cửa lớn.
Đường quân đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nhanh
chóng tràn vào. Di Nam biết được cửa thành thất thủ, liền biết đại thế
đã mất, nhưng hắn không phải nhân vật ngồi chờ chết mà vẫn tin rằng chỉ
cần còn sống sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi. Hắn sai ba tướng phân biệt
lãnh binh ngăn cản quân Đường triều, bản thân dẫn binh mã xông về cửa
Bắc, coi Hồi Hột quân là hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp.
Hồi Hột quân không hề thuận lợi như Đường quân, bọn họ khi đối xạ với quân Tiết Duyên Đà thì cũng không ai làm gì được ai.
Đến khi Di Nam đến, cửa thành mở rộng song phương mới kết thúc đối xạ tiến hành đánh giáp lá cà.
Trong lúc đó, Lý Tích, Đỗ Hà lại thảnh thơi thưởng thức trà nói chuyện phiếm.
Đỗ Hà nghe chiến báo, càng thêm kính nể với vị danh tướng mặt thiện đen
lòng bên cạnh, đồng thời cũng vì Hồi Hột mặc niệm. Vị danh tướng lòng dạ hiểm độc chỉ cần dăm ba câu đã khiến cho tù trưởng Hồi Hột toàn lực
tương trợ, lại dùng thế quân mạnh mẽ xua Di Nam chạy về cổng Bắc, ý đồ
để cho Tiết Duyên Đà cùng Hồi Hột liều mạng, bản thân làm ngư ông thủ
lợi.
Người mà, xấu xa đến cảnh giới này thực khiến cho người khác ngưỡng mộ.
Tuy Đỗ Hà không biết Hồi Hột quật khởi như thế nào trong lịch sử nhưng có
thể khẳng định hiện tại đối phương muốn kế nhiệm Tiết Duyên Đà trở thành bá chủ thảo nguyên thì chỉ một chữ...... Khó ....!!!
Di Nam muốn phá vòng vây sẽ triển khai thế công mãnh thú đường cùng, Thổ Mê Độ muốn bắt giữ Di Nam lập công đầu càng không tiếc thương vong cũng phải triển khai ngạnh đấu.
Song phương đấu đến trời long đất lở, ngươi chết ta sống.
Luận thực lực, Tiết Duyên Đà hơn Hồi Hột một bậc, nhưng binh mã Tiết Duyên
Đà từ trong đánh ra còn Hồi Hột quân là từ ngoài thành bao vây.
Tình huống hai bên là Tiết Duyên Đà tràn ra từng chút một còn Hồi Hột xông
lên từng mảng khiến thực lực của Hồi Hột lại trội hơn.
Tiết Duyên Đà không thể đánh ra còn Hồi Hột cũng không thể tiến vào.
Đường quân ngay tại sau lưng thảnh thơi bình định địch quân đang chống cự yếu ớt, từng bước một đem Tiết Duyên Đà Hãn Đình khống chế nơi tay. Áp lực
đều có Hồi Hột chịu đựng, bọn họ đánh tương đối dễ dàng.
Sau khi chiếm cứ Tiết Duyên Đà Hãn Đình, Lý Tích lúc này mới hạ lệnh ba quân tiến đến tạo áp lực phía sau Tiết Duyên Đà.
Phải biết là tạo áp lực, không đánh, điều này tương đương với việc Tiết Duyên Đà dồn toàn lực vào Hồi Hột.
Điều này cũng giống như vắt sữa bò, bên này Đại Đường dùng sức thì bên kia
Tiết Duyên Đà càng tuôn ra ngoài gấp mấy lần, thậm chí có một số lách ra không được còn dùng dây thừng trèo từ trên thành xuống.
Thực lực Tiết Duyên Đà cuối cùng vẫn hơn một bậc, dưới áp lực như vậy, Hồi Hột đã bắt đầu núng thế.
Đỗ Hà đang đứng trên cao xem cuộc vui, phát hiện điểm này, nói:
- Xem ra Hồi Hột đã nhanh không chịu nổi rồi, tốc chiến tốc thắng thôi, đừng dẫn hỏa thiêu thân để cho Di Nam trốn thoát.
Lý Tích tuy cảm thấy Hồi Hột còn có thể chi trì thêm chốc lát nhưng để đảm bảo mục đích cũng đồng ý đề nghị của Đỗ Hà.
Lệnh kỳ vung lên, Đường quân lúc này mới thống hạ ra tay triển khai đồ sát với Di Nam.
Đường quân chia làm năm đội, Tiết Nhân Quý, La Thông, Tịch Quân Mãi, Phòng Di Ái dẫn Tả uy vệ trùng sát xông lên, mục tiêu duy nhất là Di Nam.
Di Nam ở trong quân, sau lưng có Đường quân dũng mãnh vô cùng, trước có
Hồi Hột quân vì lợi ích không màng sinh tử, trở thành bánh thịt bị kẹp,
dù rất cố gắng nhưng vẫn lọt vào giữa Đường quân.
Đáng nói là vận khí đen đủi của hắn, gặp không phải ai khác chính là đệ nhất mãnh tướng tương lai của Đại Đường, Tiết Nhân Quý.
Tiết Nhân Quý trên chiến trường dũng mãnh vô địch, một cây Phương Thiên Họa
Kích không ai có thể chống cự, xông đến dễ dàng bắt sống Di Nam.
Binh sĩ còn lại của Tiết Duyên Đà thấy Khả Hãn đã bị bắt thì sĩ khí đại giảm hoặc là bị ép đầu hàng hoặc là chiến đấu đến cùng rồi bị Đường binh hay Hồi Hột binh giết.
Một trận chiến này, Đường quân đánh rất hời hợt, công thần chính thức là Hồi Hột quân.
Năm vạn quân Hồi Hột chết trận tới hai vạn, trong đó chưa kể tới số bị thương và trọng thương.
Lý Tích, Đỗ Hà giả mù sa mưa tiến về quân doanh Hồi Hột an ủi, còn dẫn theo y sinh mang dược liệu đến trị thương.
Lý Tích nhiệt tình kéo tay Thổ Mê Độ, nói:
- Trận chiến này có thể thắng không thể không nói đến quân công của Hồi
Hột. Sau khi trở lại Trường An, Lý Tích tất nhiên sẽ bẩm báo với bệ hạ
về công lao của Hồi Hột quân.
Lý Tích cũng không nói sai, quả
thật hắn sẽ báo quân công của Hồi Hột nhưng với một điều kiện tiên quyết là phải nói rõ với bệ hạ về dã tâm của Hồi Hột.
Tâm cơ của Thổ Mê Độ sao có thể so với Lý Tích, rưng rưng lệ nói:
- Có thể hiệu lực cho Thiên Khả Hãn Bệ Hạ thì dù hy sinh đến người cuối cùng cũng không tiếc.
Tiết Duyên Đà bị diệt coi như trên thảo nguyên tiến hành một lần tẩy bài hoàn toàn mới.
Đại Đường đế quốc đã chứng minh cho thế nhân là mạnh trên thảo nguyên có là gì, 30 vạn đại quân thì như thế nào?
Đối mặt với sự chinh phạt của Đường triều, chỉ trong vòng nửa năm hết thảy đã tan thành mây khói.
Đúng như Lý Thế Dân nói lúc xuất binh:
- Trẫm cho ngươi làm bá chủ thì ngươi mới được, trẫm không cho thì ngươi không là cái gì.
Lần này công chiếm Tiết Duyên Đà, Lý Tích cũng không đem thảo nguyên giao cho một ai, chỉ tại chỗ trấn an dân chúng.
Đại Đường vương triều nhập chủ thảo nguyên đã là thế không thể ngăn.
Tiết Duyên Đà đã diệt, Đỗ Hà cũng không lập tức phản hồi Trường An, hắn vẫn còn đợi tin tức một người.
Ba Vũ Hưng, đến bây giờ Đỗ Hà vẫn chưa biết sống chết của hắn.
Đỗ Hà đi vào một biệt viện hẻo lánh ở thành tây Tiết Duyên Đà Hãn Đình, nơi này là tổng bộ của Đạp Nguyệt Lưu Hương.
Lần này có thể thuận lợi công phá Tiết Duyên Đà, cũng không thể thiếu phần
Đạp Nguyệt Lưu Hương âm thầm truyền lại tình báo, âm thầm phá hủy vật tư Tiết Duyên Đà, âm thầm rải lời đồn đãi.
- Công tử, còn chưa có tin tức Vũ Hưng.
Thấy Đỗ Hà, Hoàng Phủ Hạo Hoa đỏ mắt báo cáo tình hình gần đây. Hắn và Ba Vũ Hưng là tâm phúc đi theo Đỗ Hà sớm nhất, quan hệ như huynh đệ, vì tìm
kiếm tung tích của Ba Vũ Hưng mà Hoàng Phủ Hạo Hoa đã liên tục vài ngày
không có nghỉ ngơi.
Đỗ Hà gật đầu phân phó:
- Tiếp tục tìm, Vũ Hưng mà chết thì đã tìm thấy thi thể, vạn nhất hắn còn sống, vậy thì chắc ở cùng với Hầu Quân Tập!