ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN

Địa hình đại thảo nguyên tuy cao nhưng bằng phẳng, đất đai rộng lớn, trong đó có hàng ngàn hồ lớn nhỏ, trải dài từ Hưng An Lĩnh ở phía Đông đến tận dãy A Nhĩ Thái Sơn ở phía Tây, phía Nam là rặng núi Âm Sơn, phía Bắc là hồ Bối Gia Nhĩ và thượng du của hai con sông Diệp Ni Thủy Hà, Ngạch Nhĩ Tề Tư Hà.

Từ ĐSng Tây khá dài, khoảng hơn ba ngàn dặm. Từ Nam lên Bắc cũng phải khoảng hai ngàn dặm. Cho dù dùng tuấn mã phi hết tốc lực, ngày đi trăm dặm không ngừng nghỉ đồng thời không gặp chướng ngại vật cũng phải mất một tháng. Không có chừng ấy thời gian thì đừng nghĩ tới chuyện vượt qua đại thảo nguyên.

Từ Khẳng Trì Sơn tới Hưng An Lĩnh, từ Oát Nan Hà đến Khiếp Lục Liên Hà và rặng núi Âm Sơn thực sự là một vùng rộng lớn, được tạo thành từ một quần thể bao gồm gò đất, bình nguyên và sa mạc.

Cát vàng mênh mông trên sa mạc Qua Bích kéo dài từ nửa phía Nam đến phía Tây đại thảo nguyên. Cả khu vực này nước nôi thiếu thốn, trở thành một mảnh đất không có dấu hiệu của sự sống. Tại đây khí hậu biến hóa kịch liệt, mùa xuân nhiều gió, mùa hạ thì phía Bắc có nhiều mưa nhưng phía Nam lại hạn hán.

Trong môi trường tự nhiên rộng lớn và độc đáo đó, trân quý nhất chính là cỏ, thứ hai là nước. Đó là những điều kiện tồn tại cơ bản, không thể thiếu một thứ nào. Một khi cỏ và nước cạn kiệt, thì sẽ phải di chuyển đến thảo trường khác để giải quyết vấn đề thức ăn nước uống cho gia súc, từ đó hình thành cuộc sống du mục gắn liền với nước và cỏ.

Gia súc chính là sinh kế, cỏ và nước chính là điều kiện cơ bản, các cuộc chiến tranh giữa các dân tộc trên đại thảo nguyên xẩy ra chủ yếu chỉ vì hai yếu tố này. Bắt đầu là Hung Nô rồi đến Tiên Ty, Nhu Nhiên và sau này là Đột Quyết là các dân tộc thay nhau trở thành bá chủ của đại thảo nguyên. Có một số dân tộc bị thôn tính, sau đó bị đồng hóa, một số khác thì chạy đến những vùng đất thật xa. Mọi thứ biến hóa rất nhanh, những Hán nhân như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thật khó tưởng tượng nổi.

Trong thực tế đó, những dân tộc có thể tồn tại đều dũng mãnh như thần, họ cổ súy võ học để bảo vệ nguồn nước cũng như cỏ và gia súc. Cao thủ như mưa, người tài vô số, tuy vậy kẻ có thể uy nhiếp đại thảo nguyên như Tất Huyền thì lại là điều hãn hữu và không dễ tìm thấy. Thế nhưng cuối cùng lão cũng đã tìm thấy một kẻ khiêu chiến có đủ tư cách làm đối thủ - Bạt Phong Hàn.

Hai trận chiến ở Hách Liên bảo và Bôn Lang Nguyên đã đẩy hai đại cao thủ vào thế giao phong trong một ngày không xa.

Trù phú nhất đại thảo nguyên là Hô Luân Bối Nhĩ mục trường, mảnh đất nằm giữa hai hồ lớn là Khoát Liên Hải và Bộ Ngư Nhân Hải, hiện thời chính là căn cứ của Hiệt Lợi. Nếu như Đột Lợi có thể xâm chiếm thành công khu vực này, hắn có thể thay thế Hiệt Lợi, trở thành bá chủ mới trên thảo nguyên.

Thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ rộng lớn và màu mỡ đang trải rộng vô tận trước mắt ba người. Với dân du mục đó chính là khu vực mỹ lệ vô cùng, hồ lớn hồ nhỏ lóng lánh như gương tô điểm, sông dài sông ngắn giao nhau, trên mặt đất cỏ mềm như tơ mọc xanh ngát tựa như một tấm thảm lớn, ngựa hoang kết thành từng đàn rong ruổi, lớp lớp hoa cỏ mọc lên khắp nơi giữa thảo nguyên, tất cả tạo nên một giấc mơ xinh đẹp bất tận.

Tại nơi này, dân tộc hung mãnh nhất chính là Đột Quyết, một dân tộc tự xem mình là lang sói. Đây là mãnh thú hung ác nhất trên thảo nguyên, thường sống thành bầy đàn cùng tìm kiếm thức ăn, chỉ cần nghe chúng hú lên là đã làm cho người ta hồn bay phách lạc.

Hai hồ lớn nhất là Hô Luân và Bối Nhĩ, do con sông Ô Nhĩ Tốn tạo ra. Từ phía Đông đi vào thảo nguyên, hai bờ sông chính là nơi các dân tộc du mục thường cư trú. Nước sông chỗ mặn chỗ nhạt, vì vậy ngư sản thực sự phong phú.

o0o

Sau khi chia tay đại quân của Đột Lợi, ba người cố ý đi vòng qua khu vực này. Một mặt là khiến những kẻ ngầm theo dõi Ngũ Thải Thạch cũng như bọn muốn lấy tính mạng của họ không thể lần ra tung tích, nhưng nguyên nhân chủ yếu là để cho hai du khách phương xa như Khấu Trọng và Từ Tử Lăng có thể thưởng ngoạn những cảnh sắc lay động lòng người của đại thảo nguyên.

Khấu Trọng chỉ mười cỗ lều dựng bên cạnh một chiếc hồ nhỏ ở xa, xung quanh có hàng đàn dê ngựa và mấy người du mục đang nhàn hạ chăn thả gia súc, rồi hỏi:

- Đây là lều trại của bộ tộc nào thế?

Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn lướt qua rồi đáp:

- Phàm những lều có lông thú treo khắp nơi, kiểu dáng ở giữa cao và thấp dần xuống ở bốn phía, thì chính là lều của người Đột Quyết ta. Nếu như Thiếu Soái có nhã hứng, cuối ngày hôm nay chúng ta cứ ở lại tá túc một đêm, để ngươi có thể thể hiểu được phong tình của dân tộc ta.

Từ Tử Lăng có vẻ không an tâm:

- Đây không phải là đất của Hiệt Lợi sao? Làm sao bọn họ có thể hoan nghênh chúng ta?

Bạt Phong Hàn bật cười trả lời:

- Trên đại thảo nguyên đều có các tiểu bộ lạc sinh sống quây quần cách biệt với bên ngoài. Nơi đây tin tức không lưu thông, hàng năm cũng chưa đến tai ngoại nhân. Nếu như họ gặp khách lạ thì đối đãi đặc biệt nhiệt tình, tìm mọi cách hỗ trợ. Sở dĩ ta tối hận mã tặc, bởi vì tất cả những gì bọn chúng làm trên thảo nguyên chỉ là tàn phá và chiếm đoạt. Đối với ta mà nói, tiêu diệt bọn chúng chính là cách mà ta chuộc lại quãng thời gian từng làm mã tặc của mình.

Khấu Trọng vui vẻ nói:

- Chi bằng chúng ta qua đó xem thử quanh đây có mối làm ăn diệt mã tặc nào không, nếu có thì nhận một hai mối thử chơi.

Bạt Phong Hàn lắc đầu:

- Nếu ngươi có ý định đó thì sẽ phải thất vọng mà thôi, bởi vì mã tặc tuyệt không dám phạm vào đất của Hiệt Lợi. Trên thảo nguyên, Hiệt Lợi chính là một thế lực mã tặc mạnh mẽ nhất, một thế lực mã tặc có thể đoạt quốc, diệt tộc.

Khấu Trọng mơ màng nhìn về phía trước nói:

- Không biết có phải Lý Thế Dân giờ đang giao chiến với Tống Kim Cương không? Tình hình ra sao rồi nhỉ?

Từ Tử Lăng cúi đầu nhìn xuống thảm cỏ xanh dưới đất rồi nói:

- Bây giờ ta chẳng mong có được điều gì, chỉ muốn được an nhàn ngắm mây bay trên trời. Tiểu Trọng ngươi để ý mà xem, từ khi tiến nhập thảo nguyên, Thiên Lý Mộng và Vạn Lý Ban tinh thần cũng trở nên đặc biệt.

Bạt Phong Hàn nói:

- Vì vậy có người nói Hô Luân Bối Nhĩ là cố hương của ngựa, giống như bọn ngươi về đến Dương Châu, tiểu đệ về đến Cao Xương thành. Ta tuy là người Đột Quyết, nhưng thực sự là được sinh ra ở đó.

Khấu Trọng lần đầu tiên nghe Bạt Phong Hàn nói về nơi hắn ra đời, liền tỏ ra rất hứng thú:

- Cao Xương? Có phải là Cao Xương nơi có giống Hãn Huyết bảo mã? Đó là một vùng đất như thế nào?

Bạt Phong Hàn nhếch miệng, lộ vẻ rất chua chát, hắn trầm giọng:

- Cao Xương ở phía Tây đại thảo nguyên, trong một bồn địa lớn gọi là Thổ Lỗ Phồn. Nó là một bình nguyên rộng lớn nằm giữa hai dãy núi, phía Nam là rặng Giác La Tháp Cách Sơn hoang sơ, phía Bắc được che chắn bởi dãy Bác Cách Đạt San. Ở đó ban ngày nóng bức phi thường, ban đêm lạnh đến chết người, có khí hậu khắc nghiệt đặc thù của sa mạc.

Khấu Trọng nói:

- Nếu có thể thuận đường đi qua đó thì hay quá! Lại nói chuyện thuận đường, không biết bọn ta có thể tiện tay tiêu diệt đôi phu thê ác đạo Thâm Mạt Hoàn và Mộc Linh của Nam Thất Vi không? Nhân đó kết thúc mối hận cả đời của Tiễn đại sư.

Bạt Phong Hàn vỗ một cái lên Vong Nguyệt cung đang đeo sau lưng, gật đầu đáp:

- Nhận vật của người, đương nhiên phải thay người hành sự. Cùng lắm chúng ta sẽ bất chấp thiên tân vạn khổ truy tìm Thâm Mạt Hoàn. Tuy nhiên nếu ta đoán không nhầm, hắn cũng sẽ đến tìm bọn ta, bởi vì hắn cũng là một con chó săn của Hiệt Lợi, chúng ta lại có Ngũ Thải thạch, hắn buông tha chúng ta mới là chuyện lạ.

o0o

Khu vực của người du mục Đột Quyết nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Mặt trời vẫn còn treo lơ lửng trên cao, tuy vậy trời xanh mây trắng đã sắp sửa được thay thế bởi những ngôi sao đêm huyền ảo mê người. Sự biến đổi từ ngày sang đêm của đại tự nhiên trên thảo nguyên đem đến cho người ta một cảm giác đặc biệt mãnh liệt.

Từ Tử Lăng chỉ vào phía xa hỏi:

- Kia là cái gì?

Hai gã kia liền nhìn về phía đó, Khấu Trọng cau mày đáp:

- Giống như một túp lều.

Cả bọn liền thúc ngựa tiến đến chỗ đó. Chấm đen nhanh chóng lớn dần, trước mắt ba người là một túp lều lẻ loi đơn độc giữa thảo nguyên bao la.

Bạt Phong Hàn nói:

- Dường như đây là một lều tang chuyên để thi thể, nếu không thì tại sao ở bốn phía đều có cờ tế, kỳ lạ thật! Các ngươi có thấy người không?

Hai người vội lắc đầu, có cảm giác gì đó không thỏa đáng.

Mới nhìn tưởng như rất gần, nhưng cho đến khi mặt trời lặn khuất hẳn bọn họ mới đến được trước mặt túp lều, phía trong không có một người nào.

Ba người nhảy xuống ngựa, để chúng tự do ăn cỏ nghỉ ngơi. Không gian rộng lớn yên tĩnh lạ lùng.

Khấu Trọng ngơ ngẩn nhìn túp lều tang vốn dùng để hỏa táng người chết rồi nói:

- Việc này thật tà môn, lều tang lại còn nằm ngay trên đường đi của bọn ta, cứ như là để chờ chúng ta vậy.

Bạt Phong Hàn chậm rãi đưa mắt nhìn khắp bốn phía hòng tìm ra một manh mối nào đó, nghe vậy liền đồng ý đáp:

-Ta cũng mới gặp việc quái lạ này lần đầu.

Từ Tử Lăng đi quanh túp lều một vòng rồi quay lại bên hai người, gã cũng tỏ vẻ nghi hoặc:

- Kỳ lạ là xung quanh cũng không hề có một vết chân người, chúng ta có thể làm như thế không?

Bạch Phong Hàn lắc đầu:

- Không thể nào không lưu lại vết tích.

Tiếp đó hắn đích thân đi xem xét lại một lượt, sau đó gượng cười cất tiếng:

- Chúng ta gặp phải cao thủ chân chính rồi.

Khấu Trọng thầm hít một hơi khí lạnh nói:

- Lẽ nào là Thạch Chi Hiên?

Ánh trăng chênh chếch chiếu lên đại thảo nguyên làm thành một khung cảnh mờ ảo tuyệt đẹp. Gió bắt đầu thổi trong màn đêm lạnh lẽo, cả ba đồng thời đều có cảm giác rờn rợn.

Bất kể đối phương là ai, chỉ cần dám đơn thân xuất hiện thì cũng chứng tỏ gan mật lớn trùm trời, đủ để trấn áp ba người.

Phải biết bọn họ trên đường gần như không nghỉ, phi ngựa một mạch để tới Long Tuyền tham dự nhiệt náo tại lễ khai triều của Bột Hải Quốc. Nhưng đối phương lại có thể thần bất tri, quỷ bất giác bám sát ba người, sau đó vượt qua bọn họ, bố trí sẵn một túp lều tang phía trước, điều này có thể nói là hầu như không thể làm được.

Khấu Trọng quả quyết nói:

- Ta dám khẳng định chỉ là ngẫu nhiên.

Gã vừa dứt lời, một tiếng “hừ” lạnh vang lên từ phía sau nơi đám ngựa đang ăn cỏ, làm ba người nghe như trống đánh lùng bùng bên tai.

Cả bọn giật mình kinh hãi, vội vàng phóng người tới phía đó.

Dưới ánh trăng huyền ảo, một bóng người cao lớn đứng giữa ba con ngựa, một tay chắp sau lưng, tay kia ôn nhu vỗ về bờm của Vạn Lý Ban. Người này dáng vẻ an nhàn tự tại, nhưng toàn thân phát ra một khí thế tà dị đáng sợ rất khó mô tả, tựa như một vị Thần Ma lâu nay vẫn từ trong bóng tối thống trị đại thảo nguyên, đột nhiên hiện thân giữa nhân gian.

Người này xem chừng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, thể hình hoàn mỹ, làn da màu đồng, đôi mắt đen lấp lánh tỏa sáng, hai chân đặc biệt dài, càng làm cho thân thể hùng vĩ của hắn như nổi bật hẳn lên trong không trung. Tấm áo khoác bên ngoài bằng vải gai đang bay nhẹ trong gió. Bàn tay dày và rộng, dường như tàng ẩn một sức mạnh cực kỳ đáng sợ.

Điều đáng sợ nhất của người này chính là dáng vẻ sung mãn và uy mãnh như biển lớn, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, khiến cho người ta không có cách nào đoán được động tĩnh của hắn.

Tóc trên đầu đen và thẳng, kết thành búi phía sau, đường nét tuấn vĩ theo kiểu người cổ đại, giống như một bức tượng đồng không có đến nửa điểm tì vết. Chỉ nhìn một lần cũng đủ để làm người ta cả đời khó quên, trong lòng vừa kính vừa sợ.

Trên chiếc mũi rất cao và thẳng là một đôi mắt đầy mị lực ma quái, tuy lạnh lùng nhưng lại mang nét phấn chấn, song không hề lộ ra biến hóa và cảm thụ của nội tâm.

Đối diện với hắn, người ta cảm nhận được hắn tùy nghi hành động cũng có thể hủy diệt bất cứ người nào mà sau đó không có đến một chút ăn năn hối hận.

Người đó thư thái nói:

- Ngựa tốt! Rất hợp làm vật bồi táng.

Bạt Phong Hàn tiến lên một bước, song mục sáng như điện nhìn thẳng về phía trước, quát lớn:

-Người đến có phải là Tất Huyền không?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe vậy liền đưa mắt nhìn nhau, thật không tưởng nổi khi đang ngang dọc vô định trên đại thảo nguyên đột nhiên lại gặp người mà danh tiếng hàng chục năm ròng được suy tôn là "Vũ tôn".

Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai! Tất Huyền sau khi biết bọn họ trợ giúp Đột Lợi đả bại Hiệt Lợi liền động nộ truy đuổi theo dấu vết. Chỉ nhìn lão một thân một mình dám đuổi theo ba gã rồi căng lều chờ sẵn cũng đủ thấy tâm phách tự tin của lão, điều này thật khiến người ta phải kinh sợ, vì ba người bọn họ tuyệt không phải tay vừa.

Tất Huyền thu lại cánh tay đang vuốt ve ngựa, thư thái quay qua nhìn bọn họ, nhãn thần thâm nghiêm, hai mắt phóng ra những tia thiểm điện, miệng hờ hững biểu lộ tiếu ý lãnh khốc, lão chậm rãi nói bằng Hán ngữ:

- Hai trận chiến ở Hách Liên bảo và Bôn Lang Nguyên đã làm cho các ngươi danh chấn đại thảo nguyên. Bổn nhân nghe tin tức lập tức đuổi theo, có thể nói là bọn ngươi chết cũng không phải hối tiếc.

Bạt Phong Hàn ngẩng mặt lên nhìn trời cười một tràng dài, hắn lạnh lùng nói:

- Đại thảo nguyên bao la sớm đã không phải là của Tất Huyền ngươi nữa rồi. Trận đại bại đầu tiên là của Kim Lang quân, trận đại bại tiếp theo là đến phiên lão nhân gia người rồi!

Từ lúc hắn hạ sát sủng đồ của Tất Huyền, cả hai đã kết mối thâm cừu sâu như biển. Đôi bên chỉ có thể bằng vũ lực giải quyết một lần, thậm chí nếu không có hai trận chiến ở Hách Liên Bảo và Bôn Lang Nguyên thì cũng không thể cho qua được.

"Coong!"

Trảm Huyền kiếm xuất bao chĩa thẳng vào Tất Huyền, kiếm khí lẫm liệt thôi thúc và bức bách đối thủ.

Địch thủ của hắn tựa như không có chút gì tỏ ra bị ảnh hưởng, ánh mắt nhìn về hướng Trảm Huyền kiếm, giọng đều đều nhàn hạ:

- Đúng là bảo kiếm, nhưng chỉ e chủ của nó lại làm hỏng cái danh Trảm Huyền.

Ngữ âm hạ xuống, lão như có ma pháp di chuyển ra bên ngoài kiếm phong nửa trượng, tay phải lập tức phóng ra một quyền.

Nằm ngoài dự liệu của ba người, quyền của Tất Huyền không hề có tiếng gió, cũng chẳng có đến nửa phân kình khí, nhưng cả bọn đồng thời cảm nhận được mọi lộ tuyến phản công của ba người đều bị quyền thế phong tỏa.

Bạt Phong Hàn đã tiến lên phía trước một bước, để lại Khấu Từ hai gã ở hai bên trái phải, tự nhiên hình thành thế trận tam giác. Nhưng một quyền nhìn rất giản đơn này của Tất Huyền đã làm công năng phòng ngự và tấn công của thế trận tam giác bị tê liệt, chỉ còn cách lùi về phía sau.

Vào thời khắc này, bọn họ chợt có cảm giác vô cùng đáng sợ, cả ba như không làm chủ được bản thân, bị hút về phía trước.

Đột nhiên, họ chợt nhận ra rằng không thể lùi ra phía sau nữa.

Vẫn không có một luồng kình khí ồ ạt nào, nhưng toàn bộ không gian thực sự như bị đốt nóng, tựa như một biển mênh mông cát vàng đang bốc cháy vì hạn hán, khiến người ta có cảm giác như đã lõa thể đi lại trên sa mạc nhiều ngày liền, tư vị giống như gần chết khát vì thiếu nước.

Viêm Dương kỳ công quả danh bất hư truyền.

Một quyền đó của Tất Huyền căn bản là muốn tránh cũng không thể tránh, bức cho kẻ đang đứng đầu là Bạt Phong Hàn chỉ còn nước liều mạng, đó cũng là việc mà gã tuyệt không muốn xảy ra.

Khấu Trọng tức thời dũng mãnh chém ra Tỉnh Trung Nguyệt, Từ Tử Lăng tay cũng bắt pháp ấn, nhưng tất cả đều muộn một chút.

Quyền thế của Tất Huyền đang tiến tới với tốc độ nhanh kinh người. Trong thế công của lão phát sinh nhiều biến hóa, nhiệt độ không ngừng tăng lên một cách kỳ lạ, lại càng không có cách nào phán đoán, nhưng lại như hoàn toàn không có thay đổi, vừa giống như thiên biến vạn hóa vừa như chẳng biến đổi gì, tựa như phản bản phục nguyên, tập hợp thiên biến vạn hóa trở thành bất biến. Võ công như thế, quả là đoạt hết thiên địa tạo hóa.

Bạt Phong Hàn cảm thấy chiêu kiếm mà y phóng ra gặp phải quyền thế cao thâm hơn nhiều này lập tức biến thành múa búa trước cửa Lỗ ban. Y chẳng còn cách nào khác, hét to lên một tiếng, chân đạp kỳ bộ, tận triển sở năng, nghênh tiếp quyền thế như biến mà bất biến của Tất Huyền. Trảm Huyền kiếm xuất ra hợp với trời đất thành một, vô cùng tinh diệu, toàn lực nghênh kích một quyền không ngừng khuếch đại tưởng chừng như che lấp cả vũ trụ của Tất Huyền.

Tất nhiên đầu quyền của Tất Huyền không phải phồng to ra, mà chỉ vì quyền thế của lão đã hoàn toàn kiềm chế áp đảo Bạt Phong Hàn, làm ảnh hưởng đến tâm linh của y, do đó Bạt mới xuất hiện cảm giác dị thường đó.

Trước khi quyền kiếm giao phong một sát na, thân thể hùng vĩ của Tất Huyền đã tiến lại gần, hai chân đạp nhẹ xuống đất rồi bất ngờ nhảy lên vài thốn, quyền hóa thành chưởng biến thành từ trên cao chụp lấy kiếm phong. Bạt Phong Hàn không kịp biến chiêu, chỉ biết giương mắt nhìn biến hóa đột nhiên sinh ra của Tất Huyền, hoàn toàn không có cách gì xoay chuyển, đành phải chấp nhận thua thiệt một chiêu.

"Choang!"

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng trong lòng thất kinh. Trảm Huyền kiếm của Bạt Phong Hàn bị chấn động rung loạn lên, phát ra những tiếng kêu "O o". Thân thể y như bị điện giật, lùi lại vào giữa hai huynh đệ, khóe miệng rớm máu.

Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng lập tức như thiểm điện xuất ra, tựa như vung đao chặt xuống nước bách lùi những cơn sóng nhiệt từ hai bên ép lại, nhằm thẳng ngực Tất Huyền chém tới. Từ Tử Lăng cũng không chút chậm trễ kích phát Bảo Bình Ấn, đánh thẳng vào những làn sóng đó.

Hai đại cao thủ trẻ tuổi đã toàn lực giao chiến với nhân vật đứng đầu nội ngoại tam đại tôn sư, Vũ Tôn Tất Huyền.

Tất Huyền vội di chuyển, hai mắt rực sáng lấp lánh, tựa như luồng sét từ trên trời được lưu lại nằm sẵn trong người đồng nhân này vậy. Hai tay áo lão phất ra, như công mà không phải công, nhằm Tỉnh Trung Nguyệt của Khấu Trọng và Bảo Bình Ấn của Từ Tử Lăng phất đến.

"Bùng!Bùng!"

Thế công của hai người hoàn toàn bị phong tỏa, kinh mạch toàn thân nóng như lửa đốt. Cả hai cảm thấy trong người khó chịu khôn tả, vô thức hú lên như dã lang tru trong đêm trăng. Một cảm giác vô cùng khủng khiếp, cả hai gần như muốn thổ huyết.

Tất Huyền cười lên một tiếng rồi lắc mình lùi lại.

Bạt Phong Hàn dang tay đón lấy thân thể bị đẩy lùi của hai gã, song mục xạ xuất thần sắc kiên định bất di bất dịch hướng về đại địch.

Tất Huyền an nhàn đứng ngoài hai trượng, khuôn mặt lãnh khốc lộ xuất nụ cười đầy vẻ mãn nguyện hài lòng, lão lắc lắc đầu thở dài cảm khái:

- Bốn mươi năm nay, kể từ sau trận chiến với lão Ninh, giờ mới lại được thống khoái như vậy. Bạt Phong Hàn ngươi đỡ được một chưởng toàn lực của bổn nhân, có thể nói là thanh danh được lưu muôn thuở.

Sắc mặt Bạt Phong Hàn vô cùng nghiêm trọng, nhỏ giọng hướng sang Khấu Từ hai gã:

- Trận này là của ta! Nếu như họ Bạt này bất hạnh chiến tử, hai ngươi hãy hỏa táng ta tại túp lều đó, còn ngựa của ta thì thả ra thảo nguyên.

Trái tim của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng như chìm xuống. Bạt Phong Hàn vốn dĩ cao ngạo tự phụ, lúc này đã quyết định như thế, nói qua nói lại cũng chẳng để làm gì. Vấn đề ở chổ với võ công mà Tất Huyền vừa mới thi triển, cho dù ba người liên thủ cũng chưa chắc đảm bảo chiến thắng. Vì thế giờ Bạt Phong Hàn một mình quyết chiến, thì làm sao có chuyện may mắn sống sót được. Lời nói này của y không khác gì di ngôn trước lúc lâm chung.

Cảnh giới võ công của Tất Huyền vốn dĩ đã đạt đến độ hoàn mỹ, không có chút khiếm khuyết, cũng chẳng có một cơ hội để chống đỡ. Đối phương tuy ở ngoài hai trượng, nhưng ba người thực sự không cảm nhận được gió mát của đại thảo nguyên, mà như đang bị thiêu đốt trên sa mạc. Có thể thấy Tất Huyền đang vận dụng Viêm Dương đại pháp khóa chặt bốn bề, có muốn đào thoát cũng khó mà làm được.

Ai có thể tưởng tượng được trên thế gian có một loại võ công kinh thiên động địa, quỷ khấp thần kinh như vậy. Bọn họ thực sự không biết cách hóa giải chống đỡ, càng không biết làm cách nào để đả thương đại tông sư võ học này.

Bạt Phong Hàn đứng thẳng người lên, thân hình bình ổn như núi, tiến ba bước về phía Tất Huyền.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng chỉ biết nhìn theo, cả hai không rét mà toàn thân nổi gai. Đột nhiên hơi nóng tiêu tan, gió đêm lại nhè nhẹ thổi tới, Viêm Dương khí của Tất Huyền tập trung toàn bộ trên thân người Bạt Phong Hàn.

Viêm Dương đại pháp tựa như mặt trời chiếu trên sa mạc, vốn không có hình dạng, cũng không nơi nào tránh được, cuối cùng có thể làm người ta chết khô biết thành một đống xương trắng.

Bạt Phong Hàn cầm kiếm trong tay, thần sắc kiên định lạnh lùng nói:

-Xin chỉ giáo!

Trảm Huyền kiếm tựa như chém xuống, đột nhiên lại bay ngược lên, người và kiếm phóng tới như cầu vồng, nhanh như tên bắn ra khỏi cung nhằm Tất Huyền bay tới, chứa đầy ý niệm một đi không trở lại.

Tất Huyền lộ xuất thần sắc tán thưởng, lão lập tức nhảy lên, phóng đến phía trên Bạt Phong Hàn.

Cuộc chiến mà Bạt Phong Hàn cả đời mong đợi đột nhiên trở thành hiện thực ngay trước mắt.

(

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi