ĐẠI ĐƯỜNG SONG LONG TRUYỆN

Khấu Trọng vội vàng đến nội đường Thiếu Soái phủ. Hai mươi tám tên tử đệ binh của Tống gia đứng bên ngoài ai nấy đều tuổi trẻ cường tráng, khí vũ hiên ngang, lưng hùm vai gấu, thần sắc hùng dũng. Bọn họ toàn thân vận kình trang màu xanh, sau lưng đeo mã đao, cho thấy đó là những chiến binh tinh nhuệ của Tống gia chuyên lãnh nhiệm vụ bảo vệ trên đường đi vào thời kỳ đầy bất trắc này

Trước hết, bọn họ đứng nghiêm kính cẩn chào Khấu Trọng, hai mắt lộ thần sắc kính ngưỡng. Một người trong bọn tiến lên phía trước, thi lễ nói:

- Nhị tiểu thư đang ở trong nội đường đợi Thiếu Soái. Thuộc hạ là Tống Bang, xin kính chào Thiếu Soái.

Tâm tình Khấu Trọng sớm đã đặt hết trong nội đường rồi. Gã hận bước chân của mình không dài được gấp ba để xông vào. Nhưng Khấu Trọng không thể không chào hỏi Tống Bang. Gã nắm chặt hai tay hắn, cười nhẹ:

- Các vị huynh đệ khổ cực rồi!

Cả bọn đồng thanh đáp:

- Có thể làm việc vì Nhị tiểu thư và Thiếu Soái là vinh hạnh của chúng tôi.

Khấu Trọng bị tư thế chỉnh tề đồng thanh của họ làm giật mình, dường như họ đã chuẩn bị sẵn câu đó để đáp lời gã.

Tống Bang thấp giọng nói:

- Mời Thiếu Soái vào nội đường gặp Nhị tiểu thư.

Bỗng nhiên trái tim Khấu Trọng đập thình thịch, gã rời khỏi Tống Bang tiến vào cửa lớn. Thủ hạ Tống gia lùi sang hai bên nhường đường.

Vượt qua ngưỡng cửa, bóng dáng xinh đẹp cao quý của Tống Ngọc Trí đập vào mắt gã. Mỹ nữ đó đang đứng trước song cửa, quay lưng lại phía gã, ngưng thần nhìn cảnh trí hoa viên bên ngoài cửa sổ. Nàng dùng chiếc khăn màu xanh lục buộc tóc, thắt lưng gấm màu hồng đậm. Mình khoác chiếc áo choàng bằng vải lĩnh màu phấn lục, hai ống tay áo màu nhũ bạc, bên dưới vận chiếc quần phối hợp hài hoà ba màu xanh, trắng, vàng. Chân đi đôi giầy màu đen. Đúng là anh tư hào sảng, lại không mất đi vẻ thuỳ mỵ nữ tính.

Khấu Trọng cảm giác mình như một lãng tử rời xa quê hương cách biệt với tình nhân lưu lãng bên ngoài, sau khi vượt qua trăm núi ngàn sông, khổ sở trải qua đủ mọi loại dụ dỗ, cuối cùng đã trở lại bên người vợ yêu đã xa cách lâu ngày, tuy rằng Tống Ngọc Trí tối đa chỉ mới là người vợ chưa cưới hỏi của gã.

Khấu Trọng tâm tình căng thẳng, nhẹ nhàng đến sau tấm lưng thon thả yêu kiều của Tống Ngọc Trí. Trong lòng nảy sinh một cảm giác khao khát mãnh liệt, chỉ muốn ôm nàng vào lòng. Chí ít thì cũng muốn ôm chầm lấy tấm lưng thon như chuốt của nàng. Nhưng cuối cùng gã không dám mạo phạm, làm nàng không vui, chỉ ôn nhu nói:

- Trí Trí! Ta tới rồi!

Tống Ngọc Trí nói giọng bình tĩnh:

- Khấu Trọng! Ài! Khấu Trọng. Ngươi có biết đã làm bừa làm bậy, hại người ta thê thảm đến mức nào không?

Khấu Trọng khẽ chấn động, không nhịn nổi hai tay đặt lên hai vai nàng. Da thịt nàng nơi gã đặt tay vào căng tràn sức sống thanh xuân. Cảm nhận hương thơm quyến rũ tỏa ra từ mái tóc và thân thể nàng, đột nhiên gã không nói nên lời. Khấu Trọng vốn rất muốn cho nàng biết gã khổ sở nhớ nhung nàng thế nào, nhưng hiện tại dù thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói ra được.

Tống Ngọc Trí nhẹ nhàng né tránh. Dường như nàng muốn thoát khỏi hai tay gã, nhưng đương nhiên là không làm được. Thật ra, nàng cũng không phải cố tình tránh né, chỉ nhạt giọng nói:

- Ngươi có biết ta từ đâu đến không?

Lúc này, trong lòng Khấu Trọng ngoài Tống Ngọc Trí thì không còn để ý đến chuyện gì khác nữa. Gã nói như trong cơn mê sảng:

- Chẳng phải nàng từ Lĩnh Nam tới sao?

Tống Ngọc Trí nhẹ nhàng đáp:

- Ngọc Trí vẫn chưa gả cho ngươi, ngươi không thể thất lễ đối với người ta được.

Khấu Trọng như tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp, vội vàng buông hai tay ra, cười vẻ biết lỗi:

- Xin Ngọc Trí bớt giận. Ta chỉ vì đã lâu mới gặp lại nên không thể đè nén được tình cảm mà thôi.

Tống Ngọc Trí nhạt giọng:

- Ngươi mau cút ra xa một chút cho ta!

Lời nàng nói, nội dung tuy không khách khí, nhưng ngữ điệu lại rất ôn nhu, rõ ràng cho thấy trong lòng nàng tuyệt không tức giận, vì thế nên Khấu Trọng không hề cảm thấy bị tổn thương. Gã có thể ôm vai nàng mà không bị nghiêm nghị trách mắng, đúng là cự ly giữa gã với mỹ nữ trước mặt này đã thu hẹp lại rất nhiều. Gã vội lùi lại hai bước, vui vẻ hỏi:

- Ta cút ra xa rồi đó. Trí Trí rốt cuộc là từ chỗ nào tới đây?

Tống Ngọc Trí từ từ quay lại đối mặt với nam tử làm nàng yêu hận khó phân này. Ngọc dung thanh lệ phẳng lặng như mặt nước, nàng nói:

- Ta từ Hải Nam tới.

Khấu Trọng giật nảy mình, thất thanh hỏi:

- Cái gì?

Tống Ngọc Trí lườm gã một cái, rồi đôi mắt như biết nói của nàng rõ ràng thể hiện câu trách “đều là chuyện do ngươi làm ra”, nhưng giọng điệu lại vẫn bình tĩnh có phần lạnh nhạt:

- Sau khi ngươi rời khỏi Lĩnh Nam, cha bắt đầu tiến hành kế hoạch mà ông đã định trước nhiều năm nay rồi. Trước tiên là bức Lâm Sỹ Hoành phải lùi về thủ hồ Quận Dương, mặt này do Trí thúc phụ trách, sau đó liên kết với Tiêu Tiễn để đối phó Lâm Sỹ Hoành. Những thủ pháp này nhằm từng bước đả kích và tước giảm quân lực và khả năng phát triển của Lâm Sỹ Hoành.

Khấu Trọng chìa tay ra mời:

- Chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp có được không?

Tống Ngọc Trí u oán nhìn gã lắc đầu đáp:

- Ta muốn đứng thế này mà nói. Nói xong ta phải lập tức đi ngay.

Rụt bàn tay lại, Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Nàng phải lập tức đi ngay? Tại sao lại đến rồi đi vội vã như vậy? Ta làm sao để nàng đi cho đành?

Tống Ngọc Trí hai má đỏ bừng, ra vẻ hung hăng giận dỗi:

- Ta muốn đi là đi. Ngươi đúng là miệng chó không thể mọc ngà voi mà.

Cảm nhận được tư vị tình ái của những người sắp thành hôn thê đang gây gổ, Khấu Trọng mỉm cười:

- Trí Trí đừng dọa ta mà! Vì sao nàng lại đến Hải Nam? Hoảng Công Thác chẳng phải đang ở thế thủy hỏa bất dung với Tống gia của nàng sao? Vừa rồi ta đến Trường An không thấy lão đâu, phải chăng lão đã quay về Hải Nam rồi?

Tống Ngọc Trí không vui nói:

- Bọn ta không phải được mời đến đó.

Khấu Trọng giật thót:

- Cái gì?

Tống Ngọc Trí than:

- Ngày ngươi đến gặp cha ta chắc sớm đã biết hậu quả này rồi chứ. Thực lực Nam Hải phái và Tống gia một trời một vực. Cha nhẫn nhịn Hoảng Công Thác là vì ném chuột sợ vỡ đồ. Giờ người đã quyết định giúp ngươi tranh bá thiên hạ nên không còn cố kỵ gì nữa. Bề ngoài thì làm như động viên quân đội Bắc thượng, nhưng thực ra cha ngấm ngầm dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai tấn công Hải Nam. Khi thuyền đội của bọn ta tiến vào eo biển thì bọn Hoảng Công Thác vẫn đang say ngủ, bị bọn ta đánh không kịp trở tay, hoảng hốt bỏ chạy. Hiện giờ, Hải Nam và các quận huyện duyên hải phụ cận đều nằm dưới quyền khống chế của Tống gia, trực tiếp uy hiếp Trầm Pháp Hưng và Lý Tử Thông. Hạm đội của bọn ta cách đây không tới mười ngày đi biển. Nhưng việc này chỉ làm tình thế càng khẩn trương thêm, bức bách Lý Thế Dân phải tốc chiến tốc quyết đối với Lạc Dương, trước khi bọn ta Bắc thượng sẽ nhổ cỏ tận gốc ngươi.

Khấu Trọng nghe xong vừa kinh hãi vừa vui mừng, rợn cả tóc gáy. Lần đầu tiên gã hiểu rõ một cách sâu sắc rằng sự e sợ của Lý phiệt đối với Tống Khuyết tuyệt không phải là một điều vô căn cứ. Tống Khuyết quả là đại gia về chiến lược và quân pháp, thủ đoạn che mắt địch nhân lại càng xuất thần nhập hoá. Trong khi người khác đều tưởng lão vẫn đang tập kết binh lực động viên chuẩn bị Bắc thượng thì lão lại phát động tập kích Hải Nam mà không hề có dấu hiệu báo trước, quét sạch Nam Hải phái đang nắm quyền khống chế Hải Nam.

Hải Nam rơi vào tay Tống Khuyết, cũng giống như toàn bộ vùng biển từ Trường Giang đổ về phía Nam đã nằm dưới quyền khống chế của lão. Thủy quân của Tống gia vốn đã nhiều năm bồi dưỡng tinh thần, bảo tồn thực lực. Vì vậy bất kể là thuỷ sư của Lý Tử Thông hoặc Trầm Pháp Hưng đều khó mà cứng cỏi chống lại được hạm đội đó. Hơn nữa, Tống Khuyết muốn đến là đến, khi hạm đội của Tống gia đến trước cửa thì địch nhân mới kinh hãi nhận ra. Về chiến lược tổng thể, việc chiếm đóng Hải Nam là một nước cờ tinh diệu tuyệt luân.

Đối với kế hoạch của gã, việc này lợi hại ra sao chưa xác định được. Lý Tử Thông có thể bị dọa mà khiếp sợ thu mình lại không dám ra, nhưng rồi cũng có thể nhân lúc Tống Khuyết ở Hải Nam trận cước chưa ổn định mà mạo hiểm Bắc thượng tấn công Thiếu Soái quân của gã với mục đích hội hợp với đại quân của Lý Thế Dân chống lại Tống Khuyết.

Tống Ngọc Trí ôn nhu nói:

- Hiện giờ cha đang chuẩn bị dụng binh đối với Trầm Pháp Hưng. Lần này, Ngọc Trí phụng mệnh đến nói với ngươi rằng bất kể thế nào cũng phải giữ vững Bành Lương, đợi khi ông phá Trầm Pháp Hưng xong sẽ cùng với ngươi từ hai phía Nam Bắc theo hai đường thuỷ bộ đánh chiếm Giang Đô. Theo bọn ta tính toán thì Trầm Pháp Hưng tối đa chỉ chống chọi được nửa năm. Vào mùa xuân trăm hoa đua nở sang năm, mong rằng chúng ta có thể gặp mặt ở Giang Đô!

Khấu Trọng lòng trầm hẳn xuống. Thiếu Soái quân của gã có thể chống chọi được nửa năm không? Câu cuối cùng của Tống Ngọc Trí không những bao hàm tình ý, lại hàm ý nàng không nhìn thấy tương lai tốt đẹp nên có chút ý vị sinh ly tử biệt, làm lòng gã trăm mối tơ vò.

Tống Ngọc Trí cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Ta mệt mỏi lắm rồi. Ngươi giữ gìn cho tốt. Ngọc Trí đi đây!

Khấu Trọng cuống quýt chụp vai nàng, giọng gấp gáp:

- Trí Trí làm sao có thể nói đi là đi thế được?

Tống Ngọc Trí không hề né tránh, nhưng vẻ mặt mệt mỏi vẫn trơ như gỗ, nàng nhạt giọng hỏi:

- Vì sao lại không thể?

Khấu Trọng ngạc nhiên thốt:

- Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp, chẳng lẽ ngoài việc công thì không còn chuyện gì mà nói nữa hay sao?

Đôi mắt đẹp thoáng qua thần sắc buồn bã và bế tắc, Tống Ngọc Trí ôn nhu đáp:

- Trong đầu nam nhân các ngươi ngoài chuyện đánh đấm và đại nghiệp thống nhất thiên hạ ra thì còn có gì nữa đâu? Làm sao bảo vệ cho tốt Thiếu Soái quân của ngươi chính là việc duy nhất trước mắt mà ngươi phải nghĩ. Ngọc Trí không còn lời nào nói với ngươi nữa. Ta sẽ gả cho ngươi theo đúng điều kiện của cha. Như vậy được chưa?

Khấu Trọng như bị sét đánh. Thân hình chấn động buông tay lùi lại. Sắc mặt gã trắng bệch, trong lòng bừng lên cảm giác mất mát, chừng như tất cả đã trở thành tro tàn.

Tống Ngọc Trí nhẹ thở dài:

- Nếu hiện giờ là thời kỳ thái bình thịnh trị, chúng ta ngẫu nhiên gặp gỡ trên giang hồ, Ngọc Trí có thể xiêu lòng vì ngươi. Đáng tiếc là thời gian và địa điểm đều không thích hợp, ta còn có gì mà nói với ngươi nữa? Từ khi ngươi lần đầu tiên cầu hôn với Trí thúc, chút ít hảo cảm của Ngọc Trí đối với ngươi đã hoàn toàn tiêu tan rồi. Ta hận nhất là hôn nhân có điều kiện, nó giống như một vụ mua bán vậy. Điều đó lại phát ra từ chính miệng của nam nhân mà ta đặt nhiều hy vọng. Khấu Trọng ngươi đã từng bao giờ tìm cách hiểu nỗi lòng của ta chưa? Ngươi có chút hứng thú nào đối với những suy nghĩ trong lòng ta không? Ngươi không coi ta là một đối tượng hay mục tiêu để chinh phục như là Giang Đô hay Trường An, Ngọc Trí này chỉ được xem là một chiến lợi phẩm của chiến tranh mà thôi.

Khấu Trọng nghe xong đứng ngây như gà gỗ, trong lòng tự nhủ mình tuy nhớ nhung nàng, yêu thương nàng, nhưng lại chưa từng quan tâm đến những suy nghĩ trong lòng nàng, ví dụ như tại sao nàng lại phản đối Tống gia tham gia cuộc chiến tranh giành thiên hạ… Bấy lâu nay gã chỉ cho rằng việc nàng thích mình là đương nhiên không bàn cãi.

Tiến lên hai bước khẽ đưa tay vuốt ve má gã, Tống Ngọc Trí nhẹ nhàng nói:

- Thiếu Soái tự lo bản thân mình cho tốt, không cần tiễn ta nữa!

Nói xong nàng rời gót đi ra, ngọc dung thoáng qua một nét cười buồn thảm.

---oOo---

Hỏa Nữ và Thủy Nữ phơi thây bên ngoài cốc cách nhau hơn mười trượng. Có thể tưởng tượng tình huống kịch liệt lúc đó. Bọn người Đại Minh tôn giáo vừa đánh vừa chạy, hai nữ nhân này vì bảo vệ Giáo Tôn mà liều mạng ngăn chặn Thạch Chi Hiên, cuối cùng ngọc nát hương tiêu dưới bàn tay lạt thủ vô tình của lão.

Hai người dò theo dấu vết, cách nửa dặm lại thấy hai thi thể nam nhân, chính là Cưu Lệnh Trí và Dương Mạc trong Ngũ Ma. Bên cạnh thi thể mỗi người còn có một chiếc máy bắn tên bị phá huỷ, tên nỏ vương vãi khắp nơi trên mặt đất.

Hầu Hy Bạch kiểm tra vết thương trí mạng của họ, đoạn kết luận:

- Đúng là Thạch sư phụ hạ thủ. Bề ngoài không thấy dấu vết thương tích, nhưng ngũ tạng lục phủ đều vỡ nát, nhất kích trí mạng.

Nhớ lại tình trạng thảm tử ở Trường An của Vu Ô Quyển, Từ Tử Lăng gật đầu đồng ý rồi nói:

- Bọn họ chắc phụng mệnh Hứa Khai Sơn bố trí tiếp ứng ở đây, vì cản trở Thạch Chi Hiên mà mất mạng. Chúng ta chia ra tìm kiếm, nửa giờ sau gặp lại ở chỗ này. Người của Đại Minh tôn giáo tuy tàn ác đa đoan, nhưng con người ta khi chết rồi thì còn tính toán gì với họ nữa? Chúng ta hãy giúp cho họ nhập thổ an lành.

---oOo---

Ngây ngốc ngồi ở một góc sảnh đường, Khấu Trọng chán nản ủ rũ dựa vào lưng ghế, ánh mắt hoang mang nhìn lên trần nhà. Lần đầu tiên gã cảm thấy hối hận sâu sắc về những hành vi của mình trong quá khứ.

Cảm giác hổ thẹn, dằn vặt và hối hận đồng loạt tấn công gã. Chuyện Khấu Trọng chỉ lo nghĩ cho việc công và sự vô tâm của gã đã làm người gã mến yêu bị tổn thương nghiêm trọng.

Gã chỉ suy nghĩ cho niềm tin của riêng mình mà chưa từng đặt mình vào địa vị nàng, suy nghĩ từ góc độ và lập trường của nàng!

Bên ngoài song cửa, những đám mây đen nặng nề hạ thấp giống như tâm tình chán nản của gã. Một nỗi thương tâm không biết gọi tên làm bản thân và cõi lòng gã bị áp chế như phải gánh một khối đá ngàn cân. Giờ đây việc nói một câu, động chân động tay, thậm chí là suy nghĩ về quan hệ giữa gã và Tống Ngọc Trí tại sao phát triển đến mức độ này cũng làm gã phải dùng hết toàn thân khí lực mới làm được.

Gã có thể có được thân thể nàng, nhưng lại không thể chiếm được trái tim nàng. Chiến thắng mọi trận chiến, lấy được cả thiên hạ để làm gì nếu lại vĩnh viễn mất nàng? Suy nghĩ đó làm gã nghẹt thở và nhận thấy bản thân vô cùng cô độc. Lúc này, không còn việc gì khiến gã cảm thấy có ý nghĩa nữa, cũng không còn cách nào chữa trị được vết thương trong tim gã.

Sự hối hận và dằn vặt như vô số mũi kim sắc nhọn chích vào tim Khấu Trọng. Ý chí và khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ của gã nhất loạt tiêu tan, thân xác và linh hồn rã rời như vô lực.

Tiếng Tuyên Vĩnh vang lên bên ngoài cửa:

- Bẩm Thiếu Soái, Vinh Dương thất thủ rồi!

Khấu Trọng nhắc đi nhắc lại bốn chữ “Vinh Dương thất thủ” đến hai lần mới tỉnh táo lại để ngồi thẳng người lên.

Tuyên Vĩnh và Lạc Kỳ Phi đến bên lo lắng bồn chồn nhìn gã.

Gắng gượng hồi phục tinh thần, Khấu Trọng nói:

- Ta không sao! Ngồi xuống hãy nói.

Hai người chia ra ngồi hai bên gã. Lạc Kỳ Phi báo cáo:

- Tin tức vừa truyền tới. Chúng ta đã sớm đoán Nguỵ Lục sẽ đầu hàng, nhưng không tưởng nổi hắn lại đầu hàng nhanh đến thế. Nghe nói Vương Thế Sung phái đại tướng Trương Chi đến Vinh Dương truyền tin, ra lệnh cho Nguỵ Lục phái binh tăng viện cho Hổ Lao. Ngờ đâu Nguỵ Lục lại bắt Trương Chi và những người đi theo rồi mở cổng thành đón Lý Thế Dân vào.

Khấu Trọng nghe xong tin này thì tỉnh hẳn, tinh thần quay trở lại với tình hình chiến sự lạnh lùng tàn khốc. Gã nhớ lại Nguỵ Lục là tướng phòng thủ Vinh Dương, Trương Chi tất là người có đủ tư cách truyền ngự lệnh của Vương Thế Sung cho hắn, đoạn nhíu mày hỏi:

- Quản Thành, Vinh Dương liên tiếp không đánh mà hàng, Trịnh Châu thấy thế tất cũng làm theo. Vương Huyền Ứng đối phó thế nào?

Lạc Kỳ Phi đáp:

- Vương Huyền Ứng sợ bị địch giáp kích bốn phía nên không đánh mà lùi, trốn trở lại Hổ Lao rồi.

Khấu Trọng thầm chửi không biết hôm nay là ngày chó chết nào mà tin tức nghe được toàn là tin xấu thế. Gã lắc đầu than:

- Ta hiểu rõ nhất tên vô dụng Vương Huyền Ứng đó tuyệt sẽ không có đảm lượng và quyết tâm tử thủ Hổ Lao đâu. Con mẹ nó! Đại kế hành quân gạt địch chỉ còn cách lập tức tiến hành. Lão thiên gia luôn chiếu cố cho Khấu Trọng ta, hy vọng cho đến hôm nay lão vẫn không thay đổi.

Trong chốc lát, gã bỗng hiểu ra là bất kể mình thương tâm mất mát như thế nào cũng không thể để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới Thiếu Soái quân được. Việc đó sẽ ảnh hưởng tới cả sự kỳ vọng cũng như sinh mạng của những người yêu mến và ủng hộ gã.

Nếu như có Từ Tử Lăng bên cạnh thì tốt quá!

---oOo---

Hai người rửa tay bên suối với tâm trạng nặng nề. Mới đây thôi Hỏa Nữ và Thủy Nữ còn thanh xuân hoạt bát, chỉ trong chốc lát đã cùng với Cưu Lệnh Trí và Dương Mạc vùi thây dưới tám tấc đất vàng trong rừng mai ngoài cốc. Đối phương tuy là địch nhân, nhưng trong lòng hai gã không khỏi dâng lên niềm thương cảm.

Hai gã đã điều tra một khu vực với chu vi gần mười dặm xung quanh nhưng không phát hiện được gì thêm. Bốn người Hứa Khai Sơn, Tân Na Á, Vinh Giảo Giảo và Đoạn Ngọc Thành có thể đã chạy thoát. Với võ công của bọn họ, nếu không phải Hứa Khai Sơn và Đoạn Ngọc Thành nội thương chưa khỏi thì dù có chính diện quyết chiến với Thạch Chi Hiên vẫn có thể đánh một trận.

Từ Tử Lăng càng lúc càng cảm thấy sự cao minh và đáng sợ của Thạch Chi Hiên. Chẳng trách hai đạo chính tà trong thiên hạ đều cố kỵ lão đến thế.

Đại Minh tôn giáo trải qua hai trận đánh thì Thiện Mẫu Toa Phương mất mạng, Ngũ Loại Ma chỉ còn lại một mình Tân Na Á, thương vong thảm trọng. Kế hoạch tiến vào Trung Nguyên của họ cũng chịu đả kích rất lớn, trong thời gian ngắn không thể gượng dậy được.

Hầu Hy Bạch đến ngồi trên một tảng đá lớn bên bờ suối, ngửa mặt chăm chú nhìn bầu trời đen dày đặc ánh sao đêm bên trên tiểu cốc, miệng than thở:

- Thạch sư phụ chắc được An Long giúp chứ nếu không thì người của Đại Minh tôn giáo không thất bại mau chóng và thê thảm như thế được.

Từ Tử Lăng chỉ gật đầu không nói gì. Gã cởi giày ra, ngâm cả hai bàn chân trần vào trong dòng nước. Cảm giác mát mẻ ngấm sâu vào tận phế phủ làm tâm tình như sóng triều của gã bình phục lại. Gã lại nghe thấy điệu nhạc du dương của ve sầu đầu thu ca hát trong cốc.

Hầu Hy Bạch nhìn gã, nhíu mày hỏi:

- Rốt cuộc là Thạch Thanh Tuyền đi đâu đây?

Từ Tử Lăng lắc đầu, ra hiệu gã không đoán được.

Hầu Hy Bạch lại hỏi:

- Người mà ngươi gọi là Ngọc Thành đó là ai? Dường như là người quen cũ của Tử Lăng. Kiếm pháp của hắn cao minh phi thường.

Từ Tử Lăng giải thích cho hắn về quan hệ với Đoạn Ngọc Thành, rồi kết luận:

- Trước đây, dù hắn rời bỏ bọn ta, nhưng vẫn còn chút tình nghĩa sót lại. Trải qua lần này, coi như giữa ta và hắn đã không còn quan hệ, chỉ còn cừu hận. Đương nhiên là ta không hận hắn, nhưng chỉ sợ là hắn không nghĩ thế. Cừu hận sẽ như đám cháy rừng lan rộng cho đến lúc thiêu rụi tất cả.

Hầu Hy Bạch gật đầu:

- Tên Ngọc Thành đó khẳng định là một người có tư tưởng cực đoan. Một khi đã phát sinh định kiến với sự việc nào đó thì không ai có thể thay đổi hắn được. Đối với ta mà nói, tôn giáo là một thứ chỉ nên ngắm nhìn chứ không thể trầm mê. Khi bị tư tưởng tôn giáo trói buộc thì con người sẽ biến thành nô lệ của chính mình.

Từ Tử Lăng nhăn nhó cười nói:

- Câu đó của ngươi chỉ nên nghĩ trong đầu, ngàn vạn lần không nên nói ra, kẻo lại khuấy động phong ba. Đối với người theo tôn giáo mà nói thì tín ngưỡng của họ là một kiểu giải thoát, tự mình hưởng thụ, không cầu gì khác.

Hầu Hy Bạch cười đáp:

- Chân lý chỉ có một. Trên thế gian này có nhiều tín ngưỡng như thế thì cái nào là thật cái nào mới là giả đây? Ài! Những việc này chỉ nghĩ đã thấy đau đầu rồi.

Từ Tử Lăng thầm nghĩ chính vì mỗi người có niềm tin không giống nhau nên thế gian này mới phát sinh nhiều tranh chấp đến vậy.

Hầu Hy Bạch ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại hỏi:

- Tử Lăng định ở đây đợi bao nhiêu ngày?

Từ Tử Lăng nhớ tới Khấu Trọng, trong lòng thầm than. Gã lắc đầu mơ màng đáp:

- Ta không biết. Không gặp Thanh Tuyền thì ta không thể an tâm được.

Bỗng nhiên trong lòng máy động, gã nhìn ra phía đường mòn trong rừng.

Hầu Hy Bạch mắt cũng mở to không chớp nhìn về hướng đó.

Dưới ánh trăng sao trong trẻo, Thạch Thanh Tuyền đầu đội mũ nho sinh màu xanh đen, mình mặc áo có tay màu nhũ bạc, ống tay áo viền đoạn cẩm, bên ngoài khoác chiếc áo ngắn màu vàng nhũ, khoác thêm chiếc áo choàng không tay màu thuý bạch, dùng một chiếc thắt lưng hoa màu xanh, chân nàng đi đôi giày da mũi nhọn. Sắc đẹp tỏa sáng không gian, Thạch Thanh Tuyền đang duyên dáng ung dung tiến lại.

Nàng không hề che mặt, cũng không cải biến dung mạo, chân bước nhẹ nhàng giống như Lăng Ba tiên tử từ bầu trời đêm đầy sao trên kia giáng hạ phàm trần. Trên tay nàng cầm một chiếc giỏ trúc có đề tám chữ “tơ xanh dệt lưới, gỗ đẹp làm quai”. Tiểu cốc dường như lập tức tràn ngập một mùi hương nồng nàn dễ chịu.

Hai gã mừng quá đứng lên tiếp đón.

Hầu Hy Bạch chăm chú đến nỗi hai mắt như phát sáng. Nếu không phải vì không đem theo bút mực, gã đã sớm lấy bút ra ghi lại thời khắc động nhân không gì sánh được này lên mặt Mỹ Nhân phiến.

Thạch Thanh Tuyền vẻ mặt bình tĩnh, không hề tỏ ra vui mừng hay khó chịu. Đôi mắt đẹp điềm đạm lướt qua hai vị khách không mời mà đến đang đứng trước cửa nhà. Rồi nàng đến bờ suối bên kia, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt Từ Tử Lăng, cười rạng rỡ như trăng rằm lộ ra sau đám mây, dịu dàng thốt:

- Ngốc tử! Đến hôm nay mới biết mà đến ư?

(

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi