Sau khi Thạch Chi Hiên bỏ đi, ba người đưa mắt nhìn nhau, đều không tưởng tượng nổi sự việc lại được giải quyết như vậy.
Hầu Hi Bạch là người đầu tiên lên tiếng:
- Dự cảm của Tử Lăng quả là linh nghiệm như thần.
Loan Loan ngạc nhiên hỏi:
- Dự cảm gì vậy?
Hầu Hi Bạch vui vẻ đáp:
- Vừa rồi bọn ta bị địch nhân đuổi theo chạy thở không ra hơi, Tử Lăng lại cảm giác được hoang thôn này là sinh lộ duy nhất, hiện tại quả nhiên đã ứng nghiệm. Thật xấu hổ, lúc đó ta còn phản đối việc đến đây.
Loan Loan liếc Từ Tử Lăng một cái, đoạn cúi đầu suy nghĩ, dáng vẻ như đang có tâm sự trùng trùng.
Hầu Hi Bạch nhịn không được nói:
- Vừa rồi Loan tiểu thư rốt cuộc muốn hỏi Thạch sư phụ chuyện gì? Thần thái sư phụ dường như đã biết được điều nàng muốn nói, song lại lập tức bỏ đi như thể tránh phải trả lời vậy.
Thở ra một hơi, Loan Loan nhẹ nhàng đáp:
- Ta muốn hỏi hiện tại ông ấy tỏ vẻ yêu thương và hối hận với Chúc sư phụ là thế, vậy tại sao trước đây sau khi đã cùng Chúc sư phụ trải qua một đêm ân ái lại vô tình bỏ bà mà đi?
Hầu Hi Bạch và Từ Tử Lăng lập tức ngậm miệng, vấn đề này ngoài Thạch Chi Hiên ra không ai có thể trả lời được.
Loan Loan lại nói:
- Hai người so với ta chắc hiểu rõ Thạch Chi Hiên hơn, lão rốt cuộc là người thế nào?
Hầu Hi Bạch cười khổ:
- Người mà ta quen thuộc là một Thạch sư phụ hết mực đa tình. Theo ta ông ấy là người tình thâm như biển, nếu không sẽ chẳng đến mức bị tâm thần phân liệt.
Ngưng thần nhìn về phía Thạch Chi Hiên vừa khuất dạng, Từ Tử Lăng gật đầu nói:
- Ông ta là một người có nhiều mâu thuẫn trong lòng, lúc nhẫn tâm có thể làm ra bất kỳ chuyện gì. Thống nhất Thánh môn cho đến thống nhất thiên hạ là điều quan trọng nhất trong lòng Thạch Chi Hiên, thậm chí là sứ mệnh thần thánh chí cao vô thượng. Song trên một phương diện khác ông ta lại vô cùng đa tình. Hai loại tình cảm mâu thuẫn này không ngừng xung đột, tạo thành một cuộc sống đầy đau khổ và dằn vặt. Sau khi hấp thu được tinh hoa trong Thánh Xá Lợi, căn bệnh tâm thần phân liệt của Thạch Chi Hiên đã giảm nhiều, song mâu thuẫn trong nội tâm so với trước đây lại càng kịch liệt hơn. Điều này e rằng chính bản thân ông ta cũng không tính trước được.
Loan Loan chau mày:
- Thế nhưng vì sao lão lại tha cho ta?
Từ Tử Lăng lắc đầu biểu thị mình cũng không nghĩ ra, sau đó lại gật đầu nói:
- Hoặc giả vì ông ta không thấy Lý Đường có tương lai gì nữa. Lý Thế Dân không thể giết chết Khấu Trọng ở Lạc Dương, con đường thống nhất thiên hạ của Lý Đường đã trở nên vô cùng gian truân. Một khi Khấu Trọng và Tống Khuyết kết hợp, thiên hạ sẽ biến thành thế phân chia hai nửa, đại kế thống nhất của Thánh môn sẽ gặp muôn vàn khó khăn, kế sách đối phó với Lý Thế Dân lại càng phải trì hoãn vô thời hạn. Trong tình huống đó, Thạch Chi Hiên đã phát sinh lòng yêu tài với Loan Loan nàng.
Loan Loan ngây người hỏi:
- Lòng yêu tài?
Hầu Hi Bạch gật đầu đáp:
- Tử Lăng ít nhất cũng nói đúng một nửa tâm ý của Thạch sư phụ. Tiểu đệ tuy là người kế thừa của người, song lại không phải là nhân tài của Thánh môn, lại càng không phải là tuýp người có thể thống nhất Thánh môn. Trong các đệ tử đời sau của Thánh môn, chỉ có Loan tiểu thư và Dương Hư Ngạn là có thành tựu cao nhất. Tuy nhiên Dương Hư Ngạn mang thân phận đặc biệt, chỉ hứng thú với việc thống nhất thiên hạ, còn đối với Thánh môn lại không có chút cảm giác thân thuộc nào. Thế nên sau Thạch sư phụ, Loan tiểu thư chính là người có hi vọng chấn hưng thánh giáo nhất. Người để nàng giữ Thiên Ma Quyết, lại tìm cách hóa giải cừu hận với nàng chính là xuất phát từ tâm thái đó.
Loan Loan hỏi:
- Vậy một nửa tâm ý còn lại của sư phụ ngươi thì thế nào?
Hầu Hi Bạch cười khổ:
- Vừa nãy ta nghe Tử Lăng nói đột nhiên ngộ ra điểm này, đó là hùng tâm của Thạch sư phụ đã có chút nguội lạnh rồi!
Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:
- Sao Hi Bạch lại có suy nghĩ đó?
Hầu Hi Bạch trả lời:
- Dương Hư Ngạn là con cờ quan trọng nhất để sư phụ ta thống nhất thiên hạ. Khi Lý Đường nội bộ phân liệt, Dương Hư Ngạn với thân phận là con của Dương Dũng có thể phát huy tác dụng kì diệu lật đổ nhà Đường. Thế nhưng việc Dương Hư Ngạn phản bội đã làm đảo lộn kế hoạch của Thạch sư phụ. Hành động giết chết “Thiện Mẫu” Toa Phương của ông chính là nỗ lực cuối cùng để thu phục Dương Hư Ngạn, đáng tiếc đã tốn công vô ích. Mấu chốt quan trọng nhất chính là “Bàn Cổ” An Long, Thạch sư phụ đã phát giác kẻ trước nay vẫn nhất mực trung thành này lại có dị tâm, điều đó khiến ông cảm thấy đơn thương độc mã.
Từ Tử Lăng liền thắc mắc:
- An Long không phải là người sùng bái ông ta nhất sao?
Hầu Hi Bạch nói:
- Sông có khúc người có lúc! Thạch sư phụ từ việc Dương Hư Ngạn luyện thành Bất Tử Ấn Pháp đã nhìn ra An Long phản bội. Năm đó người viết Bất Tử Ấn Pháp thành thư quyển, An Long lúc nào cũng đứng hầu bên cạnh. Sư phụ còn cùng với lão thảo luận về yếu quyết và những chỗ xảo diệu trong Bất Tử Ấn Pháp. Lí do người làm như vậy thật khó hiểu, có lẽ do sợ sau khi hại chết Bích Tố Tâm sẽ bị phe chính đạo vây công, liền dùng An Long như một thư quyển sống. Việc An Long biết được Bất Tử Ấn Pháp là tuyệt đối chính xác, sư phụ đã chính miệng nói với ta.
Loan Loan trầm ngâm nói:
- Như vậy nghĩa là Dương Hư Ngạn từ An Long mà biết được bí mật của Bất Tử Ấn Pháp, hơn nữa hắn đã từng đọc qua một nửa ấn quyển, lại đi theo lệnh sư nhiều năm nên mới luyện thành.
Hầu Hi Bạch than:
- Đây là cách suy luận hợp tình hợp lý nhất.
Loan Loan chợt hỏi:
- Với tính cách của lệnh sư liệu có dễ dàng bỏ qua sứ mệnh thần thánh chấn hưng Thánh môn như vậy không?
Hầu Hi Bạch lắc đầu không đáp.
Từ Tử Lăng trầm giọng:
- Từ kinh nghiệm ta có được sau vài lần tiếp xúc, có thể nói nội tâm của lệnh sư giao động rất mãnh liệt, thỉnh thoảng lại bộc lộ những mâu thuẫn trong lòng. Chí ít ông ta cũng không thể nhẫn tâm hạ thủ với con gái. Đây cũng chính là nguyên nhân mà các môn phái trong Thánh môn không tôn Thạch Chi Hiên lên làm chủ. Điều đó đã khiến cho ông ta tâm ý nguội lạnh. Thế nhưng nếu có một ngày tình thế khác đi, ví dụ như Khấu Trọng và Tống Khuyết bị Lý Đường đánh bại, chưa biết chừng Thạch Chi Hiên sẽ lại thay đổi, bởi vì từ đầu chí cuối ông ta luôn là hạng người vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn.
Loan Loan mỉm cười:
- Muốn đánh bại Khấu Trọng và Tống Khuyết ư, nói thì dễ lắm.
Hầu Hi Bạch chuyển chủ đề:
- Chỗ này không nên ở lâu, Loan tiểu thư định thế nào?
Hai mắt lộ ra thần sắc thê lương, Loan Loan nhìn Từ Tử Lăng nói:
- Nội thương của Tử Lăng vô cùng nghiêm trọng, nguyên khí tổn thương rất nhiều, không có nửa năm đến một năm thì chẳng thể khỏi được, hơn nữa công lực sẽ giảm đi đáng kể, có thể sẽ không bao giờ khôi phục được cảnh giới trước kia nữa.
Từ Tử Lăng mỉm cười nói:
- Nếu ý trời đã vậy, ta cũng chỉ đành tuân theo số mạng thôi.
Hầu Hi Bạch lên tiếng an ủi:
- Thanh Tuyền chắc sẽ có cách chữa trị cho ngươi.
Loan Loan ngẩn người hỏi:
- Các người muốn đi kiếm Thạch Thanh Tuyền sao? Ta còn đang tính hầu hạ Tử Lăng cho tốt rồi mới từ từ nghĩ cách trị thương đây.
Từ Tử Lăng nghĩ đến Thạch Thanh Tuyền lập tức trong lòng nóng lên, nội thương đến đâu cũng bỏ qua một bên. Gã tỏ vẻ áy náy:
- Hảo ý của Loan Loan ta xin ghi tâm, có điều sao dám làm phiền nàng chứ!
Loan Loan lộ ra thần sắc ảm đạm nhưng cũng bình tĩnh lại rất nhanh, đoạn mỉm cười nói:
- Loan nhi biết rồi. Vậy để ta tiễn các vị một chặng, như vậy dù Dương Hư Ngạn có ngấm ngầm đi theo cũng không cần phải sợ.
Hai gã chỉ còn cách nhận lời cùng nàng đi chung một đoạn đường.
o0o
Khi ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua làn mây chiếu xuống mặt đất thì quân áp hậu của Khấu Trọng đã cách truy binh hơn ba mươi dặm.
Gã cùng với Úc Nguyên Chân và Bạt Dã Cương trèo lên đỉnh núi cao gần đó nhìn về hướng Tương Thành ở phía Đông. Năm ngàn quân Đường đang bố trận chặn đường tiến của bọn họ ở một ngọn núi phía trước cách đó mười dặm.
Việc này tuyệt không có gì lạ vì đã nằm trong dự liệu.
Khấu Trọng vui vẻ nói:
- Lần này chiến lược của bên ta vô cùng chính xác, nhân lúc trời tối đánh bại đội tiên phong ba ngàn người của quân Đường, khiến Lý Thế Dân không dám liều lĩnh tiến lên. Tuyệt nhất là đã dụ được bọn chúng đuổi theo, còn lầm tưởng chúng ta chí tại Tương Thành.
Úc Nguyên Chân gật đầu đồng tình:
- Những người khác giờ này chắc đã an nhiên trên đường tiến đến Ẩn Đàm Sơn. Chúng ta đã dụ được Lý Thế Dân đến đây, vậy là có thể tranh thủ được thời gian vài ngày để Trần công thiết lập được một sơn trại kiên cố.
Khấu Trọng chăm chú nhìn vào địch trận, đoạn bất ngờ hỏi:
- Nếu chúng ta có thể đánh bại đội quân đang cản đường đến Tương Thành, phải chăng có thể thuận thế chiếm luôn nơi ấy?
Bạt Dã Cương nghe vậy chau mày đáp:
- Chúng ta đã huyết chiến cả đêm, thương vong gần hai trăm binh sĩ, bất kể người hay ngựa đều đã mệt nhoài, chỉ sợ không còn sức mà đánh. Huống hồ địch nhân binh lực đông gấp năm lần, lại là dĩ dật đãi lao, xin Thiếu Soái minh giám.
Khấu Trọng bật cười nói:
- Ta chỉ nói chơi thôi! Cứ theo lời Bạt tướng quân, chúng ta đi vòng qua địch nhân, giả bộ như chuẩn bị tấn công Trần Lưu, đến thời điểm thích hợp sẽ đổi hướng chạy về Ẩn Đàm Sơn. Quyết định như vậy đi!
Bạt Dã Cương và Úc Nguyên Chân bị giọng nói thanh thản nhẹ nhàng của Khấu Trọng cảm nhiễm, chợt có cảm giác như thời khắc gian nan nhất đã qua. Mặc dù sự thật không phải vậy nhưng chí ít cảm giác cũng là như thế.
Khấu Trọng hạ lệnh một tiếng, quân áp hậu đã nghỉ ngơi gần một canh giờ lập tức lên ngựa tiếp tục hành trình.
o0o
Thời khắc chia tay rốt cuộc đã đến. Loan Loan kéo áo dắt Từ Tử Lăng sang một bên.
Hầu Hi Bạch biết ý leo lên một ngọn đồi gần đó quan sát gần xa, tìm kiếm hành tung địch nhân, kiêm luôn cả việc canh gác.
Bờ vai nhỏ nhắn hơi tựa vào Từ Tử Lăng, Loan Loan cất giọng xa xăm:
- Người ta lúc nào cũng mong có ngày gặp lại Tử Lăng, nhưng nguyện vọng này sao mà mong manh quá. Loan nhi đối với Thạch Chi Hiên không còn hận thù như trước nữa, ngược lại còn cảm thấy đồng tình với ông ấy. Đúng như lời Thạch Chi Hiên đã nói, bể khổ vô biên, chính vì Chúc sư phụ sống cuộc đời quá đau khổ nên mới sinh lòng muốn chết chung với lão. Những điều Thạch Chi Hiên nói về Chúc sư phụ không phải là cũng để nói với chính mình sao? Chúc sư phụ có thể dùng hết khí lực để hận Thạch Chi Hiên, song Thạch Chi Hiên lại chỉ có thể thống hận chính mình. Sai càng thêm sai, hai người phụ nữ yêu Thạch Chi Hiên sâu sắc đều vì ông ta mà chết.
Từ Tử Lăng nghe mà không ngừng thở dài, cuối cùng lên tiếng:
- Sau khi chia tay với bọn ta, Loan Loan dự tính sẽ đi đâu?
Loan Loan liếc gã một cái rồi hỏi:
- Tử Lăng muốn biết sao?
Từ Tử Lăng lời đã nói ra miệng, đương nhiên không thể thu hồi, chỉ đành gật đầu thừa nhận.
Đôi mắt Loan Loan chợt sáng lên, miệng khẽ trả lời:
- Người ta sẽ đi khắp thiên hạ tìm một vật, mộng tưởng của Thánh môn sẽ dựa vào vật đó để hoàn thành.
Cho đến tận lúc này Từ Tử Lăng vẫn không biết đại kế trong lòng thiếu nữ này là gì, cũng hiểu rằng nàng sẽ không chịu tiết lộ, gã đành nghĩ sao nói vậy:
- Ta thật muốn chúc Loan Loan sớm đạt được ý nguyện, nhưng lại sợ nếu mộng tưởng của nàng hoàn thành sẽ gắn liền với việc rất nhiều người gặp đau khổ, thế nên không biết nói gì mới tốt.
Loan Loan phì cười đáp:
- Nếu chàng có cơ hội gặp Sư Phi Huyên xin hãy chuyển lời giúp, rằng cuộc đấu tranh của Loan nhi và nàng ta vẫn còn chưa kết thúc, mọi người cứ tiếp tục chờ xem! Loan Loan đi đây! Mong rằng Thạch Thanh Tuyền có thể khiến Tử Lăng hoàn toàn hồi phục, lại sinh hạ cho chàng một tiểu Tử Lăng vừa mập vừa trắng.
Dứt lời nàng nhẹ nhàng lướt đi như một làn gió, dọc đường còn mấy lần quay đầu vẫy tay chào gã.
Chân bước đến bên cạnh Từ Tử Lăng, mắt nhìn hình ảnh mỹ lệ của Loan Loan khuất sau rừng cây, Hầu Hi Bạch cất tiếng hỏi:
- Là hận nhiều yêu ít hay ngược lại?
Từ Tử Lăng lắc đầu không nói, trong lòng biết rõ hình bóng áo trắng chân trần của Loan Loan sẽ theo mình mãi mãi.
o0o
Trải qua ba ngày ba đêm rút chạy hết tốc lực, bọn Khấu Trọng người nào người nấy đều kiệt sức, tưởng như không thể trụ vững được nữa. Đại quân Lý Thế Dân ở phía sau vẫn đuổi mãi không tha, cũng may rốt cuộc đã đến Ẩn Đàm Sơn.
Ma Thường đã bố trí trận địa dọc đường lên núi để nghênh đón bọn họ.
Thấy chủ soái vẫn mạnh khỏe, toàn bộ binh lính trên ngọn núi đều nhảy nhót tung hô.
Khấu Trọng vừa xoay mình xuống ngựa, Ma Thường đã chạy đến nói:
- Trần công đã tới Thiên Thành Hiệp xây dựng doanh trại, chỗ này giao cho thuộc hạ phụ trách. Mời Thiếu Soái vào doanh trại cạnh đầm nước trong núi nghỉ ngơi.
Hướng về các thuộc hạ, Khấu Trọng mỉm cười đáp:
- Các vị đã nghe Ma Thường tướng quân nói rồi đó! Mau mau đến đầm nước lớn tắm một cái, sau đó đánh con bà nó một giấc, ngày mai thức dậy lại là một hảo hán.
Bạt Dã Cương ngạc nhiên hỏi:
- Thiếu Soái không đi cùng bọn thuộc hạ sao?
Khấu Trọng nhìn về phía xa, hai mắt sát cơ đại thịnh. Gã gằn giọng:
- Ta chỉ cần đả tọa một thời thần để khôi phục công lực là đủ. Ẩn Đàm Sơn là quan khẩu đầu tiên, ta muốn Lý Thế Dân hiểu được Khấu Trọng này không phải là người dễ đụng đến. Những món nợ máu hắn còn thiếu ta, Khấu Trọng này nhất định sẽ từng thứ một đòi cho bằng hết.
(