ĐẠI GIÁ THẾ TỬ PHI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 20: Phát hiện chân thân
Dáng đi của đại hoàng tử Cung Hi Thừa không chút lo lắng, dường như đang vui đùa cùng con mồi, khóe môi nhếch lên cười, ung dung tiến đến vào núi giả, với sự ốm yếu của Lục Phương Đình thì tốc độ bảo chạy hẳn là không xa, Cung Hi Thừa không cảm thấy nàng chạy quá xa, nghĩ rằng đi tới thì có thể nhìn thấy Lục Phương Đình chật vật chạy trốn, nhưng lại không nhìn thấy bóng người nào.

"Chạy nhanh thật..." Cung Hi Thừa, cười cười, không ngạo chơi trốn tìm.

Lục Phương Đình còn chưa phát độc hoàn toàn, vẫn còn chút khí lực, vừa vào phía sau núi giả, thì tăng nhanh tốc độ, vòng vèo vài nơi, đi ngang qua một cửa động của núi giả, liền đem áo khoác trên người ném qua một góc, tạo hiện trường giả.

Nàng đi quanh co vài đoạn, tìm được một cái động trong núi giả liền chui vào trốn.

Không phải Lục Phương Đình không muốn chạy xa hơn, nhưng hoạt động nhiều khiến tốc độ máu nàng chảy nhanh hơn, độc cũng phát ra mạnh hơn, nàng đã hết sức, chạy không nổi nữa, cho nên chỉ có thể tạm thời dùng chút kế sách.

Dựa vào vách động núi giả sau lưng, Lục Phương Đình lấy một lọ dược trong áo, mở ra đổ đan dược ra tay nuốt vào, trong bóng tối u ám đôi mắt mang theo chút mờ mịt, nháy mắt lại thanh tỉnh, Lục Phương Đình vươn bàn tay thon dài đến ống giày, kéo một thanh chủy thủ ra, ánh sáng nội liễm trầm đục, trong bóng tối nhìn không kỹ cũng khó để ý đến.

Lục Phương Đình cầm chủy thủy để trong lòng bàn tay, trở cánh tay bàn tay áp xuống tự nhiên.

Y phục Lục Phương Đình đã thấm ướt mồ hôi, làm da bạch sắc đã phủ một lớp nước, mi dài cũng ứ nước, tựa như mới bước ra từ trong nước, gió lạnh kéo đến, nơi tóc ngưng nước lại phủ lên một lớp sương trắng, dần dần hòa tan với nhau.

***
Bên kia Tô Thê Thê còn đang chạy bên ngoài nhìn ngó xung quanh, không nhìn thấy tiểu công chúa, liền thở phào nhẹ nhõm, muốn tìm Lục Phương Đình cũng không thấy đâu.

"..." Tô Thê Thê cảm giác mình không có nghĩa khí, để lại một mình Lực Phương Đình, sẽ không bị công chúa kéo lại hành hạ đó chứ?! công chúa chắc không tàn nhẫn đến như vậy đâu a, không đến nỗi nghiêm phạt một người ốm yếu như vậy? dù gì Lục Phương Đình cũng là thế tử quận vương, so với nàng thân phận vẫn hơn một chút a....!
Tuy Lục Phương Đình muốn cùng nàng "viên phòng", nhưng hôm nay coi như nghĩa khí, cũng đã giúp nàng giải vây, khi đánh đàn, khí chất cùng khí tràng thanh nhã, đôi tay cũng không thấy gì là đối nghịch, nếu là nữ nhân, nàng nhất định sẽ yêu thích người đó, chỉ tiếc....!
Tô Thê Thê sợ Lục Phương Đình xảy ra chuyện, tìm dám thái giám cung nữ xung quanh hỏi thăm, có tiểu thái giám nhìn thấy thì nói với Tô Thê Thê rằng Lục Phương Đình và đại hoàng từ đi về hướng kia, Tô Thê Thê thở phào nhẹ nhõm, Lục Phương Đình không bị công chúa dày vò là được rồi, Tô Thê Thê nhìn qua hướng đi đến chỗ hội hoa đăng, chỗ đó chắc có nhiều tiểu thư tỷ tỷ xinh đẹp để ngắm.

"Thê Thê...." Tô Thê Thê nhờ một cung nữ đưa nàng đến đó, còn chưa đến nơi, thì gặp một người nữa, là tam hoàng tử.


Tam hoàng tử khoát tay để cung nữ dắt Tô Thê Thê đi lui xuống, mặt mỉm cười, trong mắt có thâm tình, cứ vậy nhìn Tô Thê Thê.

"Thỉnh an điện hạ....!thỉnh tam hoàng tử, đừng gọi ta là Thê Thê...." Tô Thê Thê bị nhìn đến dựng tóc gáy, trong lòng thầm nghĩ không ổn.

"Thê Thê, ngươi biết không? từ lần đầu ta nhìn thấy ngươi, thì đã kinh động trong lòng, không thể quên được.

Ngươi là nữ nhân ta thấy hơp tâm lý nhất.

Khi đó, ta đã nghĩ sớm muộn sẽ có ngày, ta thú ngươi.

Khi đó ta sẽ thành tâm thành ý thú ngươi, nếu ta không phải đã có chính phi, nhất định sẽ nạp ngươi là chính phi!" tam hoàng tử nói.

"Điện hạ không cần nói như vậy đâu.

Ta đi trước..." Tô Thê Thê chảy nhiều mồ hôi, mặc kệ tam hoàng tử là thật tình hay giả dối, nàng không muốn nghe một câu nào hết.

"Thê Thê, Lục Phương Đình không có điểm nào xứng với ngươi, ngươi xinh đẹp như vậy sao có thể xứng với kẻ sắp chết kia, ta thực sự thấy đáng tiếc cho ngươi...!ngươi yên tâm, ta không quan tâm quy củ là gì, ta chỉ muốn ngươi biết, ta thích ngươi....!nếu có một ngầy, ngươi không bị trói buộc, ta sẽ đến cầu thân với ngươi....!ta sẽ chờ ngươi..." tam hoàng tử cản Tô Thê Thê lại, vẻ mặt thâm tình nói.

"Thất lễ..." khóe miệng Tô Thê Thê giật một cái, nói xong liền lách người chạy.

Tô Thê Thê cũng đang chờ làm quả phụ, thuận theo tự nhiên, cũng không mong người kia chết, nghe lời tam hoàng tử nói cũng không vui được.

Gặp thê tử người khác bày tỏ, mặc kệ mục đích của hắn là gì, hành vi như vậy thực sự rất khốn nạn, nếu là kiếp trước, Tô Thê Thê đã cho một bạt tai rồi, nhưng hiện tại nàng không thể đắc tội nhân vật lớn này, đành phải bỏ chạy, sau này phải tránh xa là ra tốt nhất.

Tam hoàng tử nhìn dáng vẻ Tô Thê Thê hoảng sợ bỏ chạy, khóe miệng lộ ra nụ cười, cũng không hề đuổi theo, chạm rãi xoay người, vẫn còn nhiều thời gian, hắn sớm muộn gì cũng sẽ "tiến công chiếm đóng" mỹ kiều nương này, đến khi đó, không những có thể rửa sạch được cái "thua" nhục nhã trước mặt Lục Phương Đình, mà còn cho Lục Phương Đình đội nón xanh, nói không chừng còn lấy được chút bí mật của Lục gia, nếu có thể mượn được thế lực tàn của Lục gia, như vậy càng tốt...!
"Nữ tắc nhân gia, ngươi hẳn biết dụng ý của ta chứ? mỹ nhân nhiều như vậy, ta cũng không thiếu một ai.

Sau này ngươi phải cẩn thận giữ gìn mối quan hệ với nàng, nàng còn hữu dụng..." tam hoàng tử lúc xoay người đi còn nhìn thấy được vẻ mặt u oán của ngũ tiểu thư An Bình Hầu Tô Nhược Phượng, hắn cười nhạt một cái, ném tay nàng kéo đi chậm rãi nói.


"Thiếp đã biết." biểu hiện trên mặt Tô Nhược Phượng đã khá hơn một chút, lần nữa mang theo vẻ ngạ nghễ, khinh thường nhìn thoáng qua hướng Tô Thê Thê chạy đi.

Bên kia Tô Thê Thê đang chạy đi, đột nhiên nghe thấy có âm thanh quen thuộc vang lên, nghe tiếng nói đó chân nàng suýt chút lại mềm ra.

"Thôn phụ hương dã từ đâu đến, thấy bổn cung sao không hành lễ, còn ra thể thống gì?! người đâu, bắt nữ nhân kia lại cho ta, vả miệng hai mươi cái cho ta." giọng nữ thanh thúy còn non nớt, theo sau là tiếng bước chân rầm rộ.

Đằng trước là một tiểu loli xinh đẹp mặc y phục tinh xảo, mang theo vài tên thái giám cung nữ chạy theo bắt một nữ nhân không biết là phu nhân của ai chuẩn bị tránh tội, tiểu loli môi hồng răng trắng, mắt to, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn khả ái như là nhân vật hoạt hình, lại khiến Tô Thê Thê sợ hãi không thôi, đây chẳng phải tiểu công chúa Cung Lạc Vân mà nàng không muốn nhìn thấy nhất đó sao?!
"Sao mà đen đủi như vậy a?!" Tô Thê Thê rơi lệ, công chúa này vốn đâu nói đạo lý được, nhìn khí thế bọn họ hùng hổ, đúng là đáng sợ, nhân lúc còn đứng xa nàng chưa phát hiện ra mình, mau chạy thôi, Tô Thê Thê quyết tâm, bất chất tất cả, nhanh chân đổi hướng tiếp tục chạy, phương hướng trở thành hình tam giác ngay chỗ tam hoàng tử và Cung Lạc Vân đang đứng.

Bọn họ là người nhà với nhau, gặp nhau cũng chựa chắc sống hòa bình, Tô Thê Thê cũng không muốn bị vả miệng.

"Người kia bộ dạng vội vàng, người trong hoàng cung cũng có thể thất lễ như vậy sao? còn không mau đứng lại cho ta! to gan! người đâu, mau đuổi theo bắt lại cho ta, vả miệng bốn mươi cái!" Tô Thê Thê đang chạy, đột nhiên nghe thấy tiếng nũng nịu phía sau, đó là tiếng Cung Lạc Vân đang nói, trong lòng Tô Thê Thê liền nổi điên chửi tục, không dám quay đầu lại, nhân lúc không ai thấy thì mau chạy a.

Cung Lạc Vân ở chỗ Lục Phương Đình, không được như ý, chịu biệt khuất một trận, thấy ai cũng khó ưa, khắp nơi kiếm chuyện, đứng nhìn đằng xa tuy không thấy được, nhưng vì tức giận trong lòng, nên muốn bắt người lại tra tấn một phen!
Đằng sau là tiếng bước chân nhao nhao, Tô Thê Thê chạy lung tung, nhìn thấy ngọn núi giả, không chút suy nghĩ liền chạy vào, rẽ trái rẽ phải tìm chỗ trốn, vòng vo vài chỗ Tô Thê Thê tìm được một ngọn núi có cái động có thể trốn vào trong,
Cửa động khá nhỏ, Tô Thê Thê tháo trâm cài tóc xuống cho vào tay áo, lại không ngờ bên trong không có rỗng, mà có người đa ở trong.

Tô Thê Thê bước vào thì chạn phải thân thể người đó, vì trời quá tối, mắt Tô Thê Thê còn chưa thích ứng bóng đêm, không thấy được là người nào, chỉ thấy được một cái bóng đen, còn nghe thấy tiếng thở dốc.

Tô Thê Thê có đi ra hay đi vào cũng không được, lúc này tiếng bước chân vang lên, Tô Thê Thê căng thẳng, tự tay che miệng của nàng.

"Cô nương, đừng lên tiếng...." Tô Thê Thê nhỏ giọng thì thầm bên tai người đó một câu.

Thân thể người kia cứng ngắc, không dám lên tiếng.


Tô Thê Thê còn nằm trên thân người kia, cảm giác người nàng mềm mại, còn nóng, bên tai nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, nhiệt khí đập vào mặt, mang theo mùi mồ hôi ướt át, còn có chút lãnh hương dễ ngửi.

Tô Thê Thê gọi người này là cô nương, vì nàng đang dán xát vào người đó rất gần, Tô Thê Thê đang nằm trên người nàng, chân còn chạm vào bên dưới của nàng, phẳng phiu không có thứ đó chíp chíp!
Hơn nữa môi nàng rất mềm, da lại tốt, cảm giác đặc hữu của nữ nhân, còn có thân hình nàng, thon gầy mềm mại, Tô Thê Thê áp trên người nàng cũng cảm giác được đường cong như đồ thị của nàng, từ eo đến mông, chỉ có nữ nhân mới mang đến cảm giác đồ thị vi diệu này a, trước ngực nàng to tròn đầy đặn vô cùng mềm, cảm giác có chút kỳ quái....!
Căn cứ vào kinh nghiệm của Tô Thê Thê, vóc người nữ nhân này tuyệt đối là tốt, nếu đo đạt thì số liệu cho ra sẽ rất đẹp...!
Ách, chết đến nơi còn nghĩ bậy bạ gì a, Tô Thê Thê thất thần vài giây, nhéo mình một cái, hoàn hồn cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Tiếng bước chân từ to thành nhỏ, cuối cùng biến mất không nghe thấy, khiến Tô Thê Thê thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt nhìn lại người bị nàng bịt miệng, hai mắt đã thích ứng với bóng tối, thì thấy người đối diện, đang dùng con ngươi đen nhìn nàng, màu đen trầm so với đêm đen còn sâu hơn, khiến trong lòng Tô Thê Thê kinh hoảng, thả tay bịt miệng nàng ra.

Nhìn thấy tướng mạo hoàn chỉnh của người trước mặt, Tô Thê Thê suýt kêu thành tiếng.

Người này có đôi môi mỏng, khóe miệng hơi rũ xuống, có vài phần lãnh túc, mũi cao thẳng, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt nhếch lên, khóe mắt câu, hắc bạch phân minh, như có ánh sao.

Khuôn mặt thư hùng tinh xảo này không phải là phu quân nàng đây sao?
Tô Thê Thê cảm thấy mình đang bị ảo giác, làm gì có người dáng dấp giống nhau vậy a, nàng mở to mắt có chút rát rát, không khỏi dụi dụi mất cái, lại nhìn lần nữa, vừa nhìn thì đúng lúc trên trời bắn pháo bông, nháy mắt khiến nàng có thể nhìn thấy rõ ràng người trước mắt.

Người trước mắt sắc mặt ửng hồng, trên trán còn có từng hàng mồ hôi lăn xuống, theo khóe mắt ẩm ướt, chỉ là hơi mở miệng thở dốc, liền khiến người cảm thấy như bị mị hoặc đến kinh tâm động phách.

Không giống phu quân của nàng chính là mặt của hàng đỏ hơn, sắc môi tươi như là hải đường, khuôn mặt càng nhu hòa hơn, tựa như tỷ muội song sinh của phu quân.

Bất quá, sao lại có cái mão quan, còn có ngọc trâm, mãng bào trong suốt, cái này không phải phu quân của nàng thì có thể là ai?!
Đầu Tô Thê Thê có chút loạn, bối rối!
Phu quân mộc hữu hữu chíp chíp là thái giám? không đúng, không đúng, phu quân có ngực, là nữ nhân?!
Thiên a, đang đùa nàng sao?!
"Lục Phương Đình?" Tô Thê Thê nhỏ tiếng kêu muốn xác nhận.

Lục Phương Đình không nói gì, tay nắm chủy thủ hơi hơi động.

Bầu không khí chốc lát có chút lạnh lẽo ngưng tụ.

Lục Phương Đình trốn ở chỗ này, cùng vì chỗ này đủ bí mật, trước đó đại hoàng tử đi ngang qua đây cũng không phát hiện.


Lục Phương Đình chờ đại hoàng tử đi qua xong, tinh thần cũng không dám thư giãn, chỉ là trên người càng thêm khó chịu, toàn thân vô lực, cảm giác đau đến tận xương cốt, từ trong ra ngoài, có chút mệt, cả người phát nhiệt đổ mồ hôi, tựa như bị hỏa đốt, mồ hôi như rơi xuống khe nứt, ý thức cũng dần có chút mờ nhạt.

Mồ hôi khiến hóa trang trên mặt Lục Phương Đình bị trôi đi, khiến nàng lộ ra nhan sắc vốn có.

Khi Tô Thê Thê đi vào Lục Phương Đình đã phát hiện ra, chỉ là không biết ai, trong lòng nàng cũng đã có dự tính, cho dù là ai, chỉ cần đến gần nàng, nàng sẽ dùng chủy thủ trong tay xử lý người đó.

Lục Phương Đình ngàn lần không ngờ đến, người tới lại là Tô Thê Thê, là tiểu nương tử nàng cưới hỏi đàng hoàng!
Các nàng cứ vậy gần kề, nàng nghe tiếng nàng khẽ gọi, hiển nhiên bí mật của nàng đã bị phát hiện.

Bí mật này, là chuyện quan trọng, mạng người quan trọng, cho dù thế nào, người biết bí mật này đều phải chết, vì người chết rồi thì mọi chuyện mới an toàn.

Lục Phương Đối với Tô Thê Thê đã có sát ý, tay nàng nhẹ động, nhưng không dám làm mạnh, vì còn có chút do dự.

Tô Thê Thê không biết Lục Phương Đình đang nghĩ gì, đầu của nàng đang ầm ầm không ngừng, cực kỳ hưng phấn, đến khi tỉnh táo lại, thì không hoài nghi nữa.

Phu quân yêu dấu của nàng, là nữ nhân a!
Từ lúc nàng đại hôn đến giờ, chỉ thấy Lục Phương Đình không phải nằm trên giường, thì cũng mặc quần áo thật dày, đến cả cái cổ cũng không thấy được, không cần sờ cũng biết được cái cổ kia trơn nhẵn không có hầu kết rồi a.

Là nữ nhân mới không để ý đến chuyện bất lực, là nữ nhân mới không có thê tử, lại còn xinh đẹp như vậy....!
"Có phải lại phát bệnh rồi không? sao lại ở chỗ này? ta bị công chúa đuổi, nên trốn đến nơi này..." Tô Thê Thê nhỏ giọng nói bên tai Lục Phương Đình, nàng vừa tỉnh táo lại thì đau lòng muốn chết, móc khăn ra lau mồ hôi cho Lục Phương Đình, nhìn bộ dạng Lục Phương Đình như vậy đúng là lạ lẫm, ra nhiều mồ hôi như vậy, cũng không biết lau đi, thân thể vừa rồi quá nóng giờ lại lạnh lẽo, còn hơi run run.

Tô Thê thê cũng không hiểu Lục Phương Đình bị bệnh gì, lúc này nhìn nàng cũng có chút suy đoán.

Cũng không biết áo choàng Lục Phương Đình đâu rồi, Tô Thê thê dùng áo khoác của mình sưởi ấm cho cả hai.

Thân thể ấm áp mềm mại dán lên người Lục Phương Đình, khiến Lục Phương Đình cảnh tỉnh ý thức cũng thư giãn một chút.

"Mau nhanh lên cho ta, công chúa và đại hoàng tư đã phân phó, có thích khách vào sơn động ở đây, cần dùng pháo hoa nổ cho thích khách đi ra, nhìn xung quanh cho ta, động tác nhanh lên đi!" đột nhiên có tiếng thái giám chói tai vang qua, Tô Thê Thê đang chờ Lục Phương Đình nói, nhưng nghe vậy thì suýt chút nhảy dựng lên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục mất một cái mã ≥﹏≤.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi