ĐẠI GIÁ THẾ TỬ PHI


"Tỷ tỷ, nam nhân không có gì tốt cả, thật đó, như cha ta đó cười nhiều thê thiếp như vậy, có gì tốt đâu? ta so với nam nhân đáng tin h ơn, ta có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền cho tỷ tỷ xài, ta sẽ cho tỷ tỷ dùng đồ tốt nhất.

Ta sẽ thật tốt với tỷ tỷ, ngươi đồng ý thích ta không?" Tô Thê Thê bày tỏ xong, thì thử thỉ bên tai Lục Phương Đình.

"..." Lục Phương Đình khống chế hô hấp không nói gì, nàng cảm thấy Tô Thê Thê rất chân thành, nhưng không không thể dùng cách như vậy đáp lại nàng.

Tô Thê Thê hôn như đòn nặng ký, đánh vỡ lớp che trên người nàng, cảm giác cuốn sạch chưa từng có.

"Tỷ tỷ, ta còn muốn hôn." Tô Thê Thê không nghe thấy Lục Phương Đình nói, cũng không thấy buồn, chỉ khe khẽ nói bên tai nàng.

Chuyện này cứ chờ từ từ, dù sao cũng thổ lộ rồi, hôn cũng khiến nàng cong như nhang muỗi rồi, huống chi nàng không ghét mình, còn nói thích.

Tô Thê Thê hôn từ bên tai Lục Phương Đình đến hôn lên mặt rồi tới môi, đầu lưỡi mềm ướt thò vào trong miệng Lục Phương Đình, chậm rãi chuyển động trong miệng nàng, câu lấy đầu lưỡi của nàng, đầu lưỡi Lục Phương Đình đáp lại, cùng Tô Thê Thê ma sát quấn quýt, khiến Tô Thê Thê miệng hôn Lục Phương Đình cong lên.

Lục Phương Đình chậm rãi đáp lại, tựa như dã thú đang nhấm nháp con mồi, như là nhịn xuống mê hoặc thăm dò thử xem có độc hay không.

Chỉ một chút đáp lại, khiến Tô Thê Thê càng thêm nhiệt tình, hai người trong chốc lát hôn đến khó phân thắng bại.

Hai người hôn để đỏ mặt, nằm trong chăn càng thêm nóng, sau một hồi liền ra mồ hôi, trong chăn nóng hầm hập, mùi vị ngửi thấy rõ ràng.

Tuy nhiên hai người không có cảm giác, Tô Thê Thê như tiểu hài tử được nếm chút kẹo, hận không thể cứ hôn Lục Phương Đình mãi, cảm nhận được hương vị trong miệng Lục Phương Đình, đôi môi vốn lạnh cũng bị nàng ngậm đến ấm lên, đầu lưỡi trong miệng cũng luyến tiếc lướt qua một lần.

Lục Phương Đình không làm gì, nàng chỉ cảm thấy hoang đường đồng thời cũng có chút nghi ngờ Tô Thê Thê, nhưng cũng không buông, không phải là không thích Tô Thê Thê hôn, mà manh động, chỉ mặc cho máu nóng sôi trào đáp lại một chút, rồi lại buồn rầu.

Tô Thê Thê hưởng thụ cái hôn của mình, hoàn toàn xuất phát từ cảm giác thích thân mật tiếp xúc, thích hương vị ngọt ngào mỹ vị, ngoại trừ thân thể hơi nhích một chút cũng không có nhu cầu sinh lý nào.


Lục Phương Đình thì lại khác, Lục Phương Đình đã hơn 20, thân thể đã qua tuổi dậy thì, nhưng bị Tô Thê Thê hôn ban đầu còn bình thường, nhưng qua một hồi cũng có phản ứng, có chỗ đang nóng dần lên, cũng không thể khống chế được tay mình, muốn vuốt ve Tô Thê Thê, muốn cởi y phục của nàng, chạm vào da thịt nàng nhiều hơn.

"Ah." hôn một cái dài, Tô Thê Thê thấy ra mồ hôi, nên rời khỏi một Lục Phương Đình, trong miệng là hỗn hợp nước bọt hai người, khi kéo ra Tô Thê Thê cảm thấy bên môi ẩm ướt.

"Tỷ tỷ." Tô Thê Thê kéo chăn lên nhìn Lục Phương Đình kêu một tiếng, muốn nói gì đó nhưng bị bộ dạng của Lực Phương Đình làm cho ngây dại.

Lực Phương Đình đỏ mặt, cánh môi hồng hồng thủy nhuận lóe sáng, khóe môi còn dính nước bọt khi hôn, ánh sáng ngược ươn ướt, mắt phượng mê ly, ánh mắt cũng nhiễm hồng, lộ ra lực hấp dẫn hút hồn, khiến Tô Thê Thê lại muốn hôn nữa.

"Tỷ tỷ, ra nhiều mồ hôi quá, như vậy dễ bị cảm mạo, ta kêu nha hoàn chuẩn bị nước a." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình ra mồ hôi ướt tóc, nhịn xuống nói.

"Khoác y phục vào." Lục Phương Đình thấy Tô Thê Thê đứng dậy thì nói.

"Ừm." Tô Thê Thê nghe lời Lục Phương Đình, trong lòng ngọt ngào, nhìn Lục Phương Đình cười, khoác y phục lên, xuống giường gọi nha hoàn chuẩn bị nước, đồng thời cũng chuẩn bị ăn khuya.

Tô Thê Thê giúp Lục Phương Đình tắm, Lục Phương Đình tắm không mặc đồ lót nên thấy rõ ràng, vào thùng tắm Tô Thê Thê ở ngoài giúp nàng chà lưng, phục vụ cẩn thận, Lục Phương Đình rũ mắt không nhìn Tô Thê Thê.

Tắm xong Lục Phương Đình đi trước, Tô Thê Thê tắm xong mặc y phục vào lau khô tóc thì vào phòng cùng Lục Phương Đình ăn khuya.

Tô Thê Thê miệng mắt mang ý cười, nhìn Lục Phương Đình nho nhã ăn từng ngụm nhỏ, cảm giác thật dễ nhìn, còn ngon miệng, chờ chút lại hôn tiếp, thật ra còn muốn sờ sờ, bí mật lớn của nàng không dám nói ra, sợ hù dọa nàng, hôm nay hôn vậy là đủ rồi a.

Tô Thê Thê không tiền đồ tìm lý do cho mình, tiếp tục vừa ăn vừa ngắm Lục Phương Đình.

Lục Phương Đình rũ mi cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tô Thê Thê, không biết đối diện với nàng thế nào, đành rũ mắt không nhìn, cảm giác như hài tử này cũng đã lớn như nàng rồi, còn thân cận, thậm chí nàng không cảm thấy chán ghét.

Ăn xong, Tô Thê Thê cùng Lục Phương Đình chui vào chăn, Tô Thê Thê tự động quấn tới, con người hắc nhuận chăm chú nhìn Lục Phương Đình.


"Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp, ta rất thích ngươi." Tô Thê Thê nói, hôn môi Lục Phương Đình, khuôn mặt má lúm đồng tiền không chút che dấu rúc vào ngực Lục Phương Đình.

Lục Phương Đình thở từ từ không dám làm gì, sợ bị người bên cạnh làm cho mất khống chế, Tô Thê Thê lăn lộn một ngày, cơ thể vẫn còn phát triển, cần phải ngủ nhiều, cho dù còn hưng phấn nhưng lúc này cũng đã mệt, không bao lâu thì ngủ.

Lục Phương Đình không ngủ, cảm giác Tô Thê Thê thở đều đều thì mở mắt, ghé sát mặt Tô Thê Thê nhìn nàng.

Tô Thê Thê lúc ngủ không cảm giác ngốc nghếch như trước, chỉ như hài tử đơn thuần, da trắng nõn khiến người ta muốn cắn một cái, khuôn mặt tinh xảo mang chút mị diễm, tựa nhưa đóa mẫu đơn mới nở, tỏa ra hương thơm mê hoặc.

Lục Phương Đình lấy ra một lọ sứ trắng nhỏ ở đầu giường, mở nắp để gần mũi Tô Thê Thê cho nàng ngửi một cái, lập tức đóng bình lại, Tô Thê Thê hô hấp càng ổn định hơn.

Lục Phương Đình vươn bàn tay thon dài vuốt ve gò má trắng nõn của Tô Thê Thê, cuối cùng dừng trước môi nàng, ngón tay nhẹ vuốt môi nàng, cảm xúc mềm mại truyền đến, chỉ một cái nhìn nàng liền muốn hôn nàng.

Tô Thê Thê ngửi lọ sứ của Lục Phương Đình đã hoàn toàn ngủ say, Lục Phương Đình cũng không ngại, cúi đầu hôn môi Tô Thê Thê, học theo Tô Thê Thê, mút một chút rồi ngặm ngặm, đồng thời thò đầu lưới vào trong miệng nàng.

Tô Thê Thê đang ngủ không thể há miệng, Lục Phương Đĩnh giữ cằm nàng, dùng đầu lưỡi cạy khớp hàm ra, từng chút nếm hương vị trong miệng Tô Thê Thê, hượng vị khiến nàng trầm mê, hôn Tô Thê Thê càng thêm sức, dường như không đủ.

Khi tiến vào sâu trong khoang miệng Tô Thê Thê, thì Tô Thê Thê rên một tiếng, Lục Phương Đình đột nhiên hoàn hồn, đồng thời tiếng rên của Tô Thê Thê khiến da đầu Lục Phương Đình tê dại, trong lòng bốc hỏa, nhìn Tô Thê Thê còn chưa tỉnh lại, Lục Phương Đình lại hôn lần nữa, lại vẫn mạnh mẽ như trước như muốn nuốt luôn Tô Thê Thê, nghe Tô Thê Thê rên rỉ càng thêm kích động.

Lục Phương Đình chưa từng mê luyến món đồ nào như vậy, tựa như gặp ma rất muốn chạm vào, thưởng thức, cảm nhận, nghe, thấy, ngửi.

Cảm quan của nàng bị kích thích, thân thể cũng bị kích thích, cũng không phát hiện tay đã tự cởi áo của Tô Thê Thê, vuốt ve làn da mềm mại của Tô Thê Thê, trước đó còn để Tô Thê Thê tắm cho mình, nhưng không có cảm giác gì, nhưng hiện tại chỉ một phần da thịt cũng đã run rẩy muốn chạm vào nhiều hơn.

Tô Thê Thê cũng đã lớn hơn một chút, bộ ngực phẳng cũng nhô lên được phần nào, tuy không bằng Lục Phương Đình, nhưng cũng rất đáng yêu, Lục Phương Đình chạm vào là cảm xúc mềm mại, ấm áp, thoải mái đến kỳ lạ, cũng không phát hiện mình đang xoa nắm vật nhỏ kia.


Lục Phương Đình cứ tưởng để Tô Thê Thê ngủ mình thanh tỉnh thì có thể làm xong chuyện này một lần thì thoải mái rồi, nhưng không ngờ càng hôn càng vuốt ve càng khô nóng nhiều hơn, cũng không phát hiện hô hấp của mình nặng nề, thân thể bức bối khó chịu, tựa như núi lửa, động tác cũng mạnh hơn, trên da Tô Thê Thê lại xuất hiện vài vết đỏ, rên rỉ cũng có tiếng nức nở, mới khiến Lục Phương Đình dừng tay.

"Đau." Tô Thê Thê hé miệng hừ một tiếng.

Lục Phương Đình thở dài một hơi rời khỏi người Tô Thê Thê, nhìn Tô Thê Thê quần áo bị kéo xuống một nửa, trên người có vài đóa tuyết mai, cổ họng căng lên, hận không thể lại nhào đến, chỉ cần thấy Tô Thê Thê nhíu mày, cong môi, cuối cùng nhịn xuống, mặc quần áo lại cho Tô Thê Thê, đắp chăn cho nàng, sờ sờ tóc nàng chờ nàng giãn chân mày thì mới đứng dậy.

Nàng không ngủ được, trong lòng nhộn nhạo khó tiêu tan, nàng muốn tìm chuyện gì đó làm.

Lục Phương Đình thay hắc y, che mặt im lặng ra khỏi vương phủ.

Phủ tam hoàng tử - kinh thành, Lục Phương Đình làm hắc y nhân, như vào chỗ không người, chạy nhảy trong đó một hồi lâu, thì dừng lại ngoài cửa thư phòng tam hoàng tử nghe lén.

"Phụ hoàng thân thể ngày càng yếu, thái tử thì chưa chọn.

Ta vốn ra đời sau tiên hoàng đi, lại lớn lên bên người thái hậu, nếu chọn thái tử thì ta mới là người có tư cách nhất.

Nhưng mà, phụ hoàng lại thích nhị ca hơn, đối với hắn tốt nhất, nhiều lần khen thưởng ngũ đệ có tài trị quốc, còn hay giao việc tốt cho tứ đệ và lục đệ, không biết ông ta đang nghĩ cái gì?" âm thanh tam hoàng tử từ bên trong truyền ra.

"Điện hạ đừng nóng vội, hiện tại hoàng hậu chỉ có một nữ nhi, dựa theo thân phận mà nói thì ngài mới là con vợ lớn, thân phận của ngài so với bọn họ cao hơn.

Ngài đừng gấp gáp, chỉ cần bình tĩnh làm cho xong từng việc hoàng thượng giao, rảnh rỗi đến tỏ lòng hiếu thảo của ngài với hoàng thượng, để hoàng thượng biết ngài là người con hiếu thuận." một giọng nam trầm thấp đáp lại.

"Đạo lý này ta biết, nhưng mà, không hiểu vì sao vẫn bất an phiền toái." tam hoàng tử nói.

"Hoàng thượng phải cân đối thế lực, đối với những hoàng tử có xuất thân tốt không tệ, hắn đang quan sát, cũng đang biểu thị với các hoàng tử, hắn có thể cho các ngươi nhiều thứ, chỉ cần biểu hiện tốt, có thể sẽ được càng nhiều.

Hiện tại ngài ở Hộ Bộ đã có Triệu đại nhân, Lại Bộ Lý đại nhân, thế lực mỏng, vẫn chưa đủ, chúng ta cần mượn sức một số người, ta kiến nghị." giọng nam trầm thấp lãnh tĩnh phân tích nói.

Lục Phương Đình im lặng nghe, không di chuyển, không biết qua bao lâu, người trong phòng ra ngoài.


Cách đó không xa ngoài thư phòng có hai nữ tử đang đứng chờ, một người trang điểm hoa lệ nhón chân ngóng trông, một cái nha hoàn đi theo cầm hộp thức ăn và đèn lồng, là nha hoàn của hồi môn Tô Nhược Phượng mang theo đang đứng chờ, thấy tam hoàng tử Cung Hi Triều đi ra, Tô Nhược Phương đi tới hành lễ.

"Điện hạ, công vụ bận rộn, thiếp đặc biệt hầm cháo tổ yến cho điện hạ, điện hạ ngài..." Tô Nhược Phượng tha thiết nói.

"Ai cho ngươi tới? cút!" Cung Hi Triều thấy mặt Tô Nhược Phượng liền chán ghét.

"Thiếp, chỉ quan tâm tới điện hạ..." Tô Nhược Phượng ủy khuất nói.

"Hộp thức ăn để lại, ngươi về đi, đã cấm đi lại ban đêm rồi mà, lần sau còn như vậy thì dùng gia pháp." Cung Hi Triều nhìn Tô Nhược Phượng trong mắt chỉ có chán ghét và tức giận, thấy nàng mang hộp thức ăn thì nói một câu.

Tô Nhược Phượng muốn nói, nhưng lại không dám, để lại hợp thức ăn liền mang nha hoàn rời đi.

"Cầm hộp thức ăn này mang đến cho Vương thái ý kiểm tra đi!" Cung Hi Triều chờ Tô Nhược Phượng đi, nói với hạ nhân đứng bên cạnh.

Hạ nhân nhận lệnh mang hộp thức ăn đi, Cung Hi Triều híp mắt, siết chặt đấm, mặt u ám không tan.

Hắn không biết vì sao, từ tháng giêng đến nay mỗi khi hành phòng, thì không lên nổi, hơn nữa mỗi lần cảm thấy muốn đến chỗ Tô Nhược Phương, thì ngày thứ hai bất lực.

Điều này khiến hắn chán ghét Tô Nhược Phương, hôm nay thấy Tô Nhược Phương mang hộp thức ăn đến, liền nghi ngờ Tô Nhược Phượng, tuy cảm giác là không thể nào, nhưng vẫn quyết định thử một chút.

Cung Hi Triều đi rồi, Lục Phương Đình đi theo hạ nhân cầm hộp thức ăn của Cung Hi Triều.

Người khi dễ Tô Thê Thê, Lục Phương Đình sẽ không tha ai cả, phải khiến bọn họ tự đánh nhau a.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Thê Thê: quả hồng, ngươi đang làm gì vậy? có bản lĩnh thì thức ta dậy a, ta cùng người lăn lộn vậy mới thoải mái, thử là biết a (mặt mê gái).

Tác giả Nấm: quả hồng đột nhiên biến thái hu hu làm sao đây? tác giả Nấm cũng bó tay a!"
Qủa hồng: ta không thể kiềm chế được sức mạnh của ta, ta muốn bùng cháy, đừng ai cản ta!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi