ĐẠI GIÁ THẾ TỬ PHI


Mắt Lục Phương Đình, Tô Thê Thê liếc một cái đã nhìn ra, nàng che miệng mình lại phòng ngừa kêu thành tiếng, thấy Lục Phương Đình thì tròn hai mắt, nàng chưa từng gặp tình hình như vậy, tựa như lòng nghĩ chuyện thành, suy nghĩ trong lòng lại có.
"Bị ngốc hả?" Lục Phương Đình che mặt bằng khăn đen, tiến đến trước mặt Tô Thê Thê, sờ mặt nàng, hôn một cái lên mu bàn tay nàng, trong mắt lộ ý cười.
"Tỷ tỷ, sao ngươi đến." Tô Thê Thê lấy tay ra, từ trong chăn ngồi dậy, hai tay vòng lên cổ Lục Phương Đình vui vẻ nói, trên người Lục Phương Đình rất lạnh, nhưng nàng cũng mặc kệ.
"Nhớ ngươi, nên đến." Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê vỗ vỗ mông nhỏ của nàng, ngửi tóc nàng nói, tay còn lại lấy chăn trên giường bọc Tô Thê Thê lại, sợ nàng bị cảm lạnh.
"Lâu vậy không nhớ sao? chỉ hôm nay mới nhớ?" Tô Thê Thê chu mỏ nói.
"Đều nhớ, vẫn luôn nhớ..

tân hoàng đăng cơ, có nhiều việc cần làm, mấy ngày trước ta ra ngoài một chuyến đuổi theo Cung Hy Thừa, không ngờ lại để hắn chạy mắt.

Chuyện này khiến ta có chút lo lắng, hiện tại Nguyên nhi đã lên ngôi, danh chính ngôn thuận, lòng dân đang hướng về, hắn có làm gì thì cũng không dậy được sóng gió, chỉ có thể bị mật thám để ý.

Thê Thê, có một việc, ta muốn nói với ngươi một chút." Lục Phương Đình đơn giản nói chuyện mấy ngày nay nàng làm, rồi nhớ đến chuyện khác nói.
"Chuyện gì?" Tô Thê Thê hỏi.
"Ta vốn định xử tử Triệu Kinh Hồng, nhưng mà Lạc Vân hình như động tình với Triệu Kinh Hồng, nàng đến xin ta, nguyện ý dùng công lao của mình để đổi một mạng cho Triệu Kinh Hồng, thậm chí không tiếc đến Hoàng tự làm ni.

Chuyện trước đây Triệu Kinh Hồng làm với ngươi, ta hận không thể chém nàng thành nhiều mảnh.

Triệu Kinh Hồng bị bắt, Lạc Vân có công cũng không thể quên được.


Lạc Vân đau khổ cầu xin, Triệu Kinh Hồng hiện tại cũng bị đả kích rồi, dạo phố mấy ngày, tinh thần đã không còn bình thường nữa.

Ta đã thả Triệu Kinh Hồng, Lạc Vân đem nàng đến Hoàng tự làm ni, thể là không để cho Triệu Kinh Hồng ra ngoài làm việc xấu nữa.

Ở Hoàng tự cũng có người trông coi, ngươi cảm thấy thế nào? nếu thấy không muốn, ta sẽ giết nàng." Lục Phương Đình nói.
"Không ngờ, Lạc Vân lại động tình với Triệu Kinh Hồng thật.

Tỷ tỷ, để các nàng đi đi, ta cũng không sao mà.

Trước kia Triệu Kinh Hồng đối với ta cũng tốt, đại khái vì phản bội nên hận ta.

Thành toàn cho các nàng đi." Tô Thê Thê nghe Lục Phương Đình nói, nên nói.
"Thê Thê của ta, thực sự mềm lòng.

Mấy ngày qua ngươi thế nào rồi? có quan chuyện này chưa? có ai thấy không vừa mắt không?? Lục Phương Đình ôm chặt Tô Thê Thê nói.
"Tỷ tỷ vì ta chu đáo như vậy, còn gì nữa mà không hài lòng.

Chỉ có một cái không vui là không thấy được tỷ tỷ thôi.

Chờ đến đại hôn còn nửa tháng nữa a." Tô Thê Thê nói, giọng nói có chút u oán.

"Mấy ngày nay, ta cũng đang nhàn rỗi, hay mỗi ngày ta đến thăm ngươi nha?" Lục Phương Đình ôm Tô Thê Thê hướng về trước, thì thào bên tai nàng.

Nghe Tô Thê Thê yêu kiều nói, trong lòng Lục Phương Đình có chút ngứa ngáy, ôm chặt người trong ngực.
"Tỷ tỷ, vậy có cực quá không? có nguy hiểm không?" Tô Thê Thê hỏi.
"Thê Thê đồng ý không? không sao đâu, buổi tối ta ra ngoài bình thường mà." Lục Phương Đình không để ý nói.
Tô Thê Thê trợn tròn mắt nhìn Lục Phương Đình, mặc y phục dạ hành, đi đi tới tới, khiến nàng lại nghĩ đến Lục Phương Đình là nữ hiệp trong truyền thuyết, quá khốc a.
"Thê Thê, Thê Thê của ta, mấy ngày qua cũng có chút thịt rồi a, sờ lên mềm a....!để ta sờ một chút......" Lục Phương Đình nói nhỏ bên tai Tô Thê Thê.
"Tỷ tỷ....!đừng mà......!ah, ta, ta phải kêu Tử Nhụy vào..." Tô Thê Thê kêu nhỏ một tiếng thở dốc.

Nhớ đến lần trước Lục Phương Đình hung mãnh lại thấy sợ.
"Tiểu thư, có chuyện gì sao? cần ta vào hầu hạ không?" Tử Nhụy ở ngoài nghe bên trong có tiếng vang hỏi một câu.
"Thê Thê có muốn? các nàng thấy ngươi đang căng....." Lục Phương Đình đang lướt trên da Tô Thê Thê, nhỏ giọng hỏi, ngậm mút tai của Tô Thê Thê đang đỏ lên.
Lục Phương Đình không bó ngực, bộ ngực căng tròn dán vào Tô Thê Thê, đó là chỗ Tô Thê Thê thích nhất, Lục Phương Đình chỉ nói một câu, Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình ánh mắt mạo quang, lòng bàn tay đổ mồ hôi, run rẩy sờ Lục Phương Đình.
"Tiểu thư, ta vào được không?" Tử Nhụy ở bên ngoài hỏi.
"Ta không sao, ngươi xuống dưới nghỉ ngơi đi." Tô Thê Thê ổn định hô hấp vội nói, Tử Nhụy cũng im luôn.
Lục Phương Đình lột sạch Tô Thê Thê để lên giường rồi đắp chăn lại, nàng đứng dậy vội cởi y phục dạ hành, áo trong cũng cởi sạch, đường cong xinh đẹp hiện ra trước mắt, Tô Thê Thê đỏ mặt, ánh mắt mông lung.
"Thê Thê...." Lục Phương Đình chui vào ôm chặt Tô Thê Thê.
"Tỷ tỷ, nhẹ a....." Tô Thê Thê cũng đã động tình, âm thầm nói, rốt cuộc phải đầu hàng trước mỹ sắc thôi.
***

Ngày thứ hai, Tô Thê Thê đau thắt lưng chân run rẩy không xuống giường được, vốn hẹn Tần thị đi thêu đồ cưới, nhưng đành phải giả bệnh, Tần thị lo lắng cho Tô Thê Thê, phái Hình thị đến xem mạch cho nàng.
Tô Thê Thê từ chối, Hình thị hình như nhìn ra được gì, liền cho người nấu thuốc bổ cho Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê nằm trong chăn, nghiến răng nghiến lợi, lần sau phải cứng rắn hơn, không thể bị dụ được.
Đến tối, Lục Phương Đình lại lén mò đến, lần này Lục Phương Đình đến sớm, Tô Thê Thê còn đang tắm, Lục Phương Đình ở trên xà nhà, tự mình cởi đồ để trên xà nhà, nhân lúc Tử Nhụy ra ngoài lấy đồ, thì xuống dưới, đôi chân dài thon thả đi vào thùng tắm.
Nước vung lên khiến Tô Thê Thê hoảng sợ, lại được một cái ôm quen thuộc tiếp lấy, môi bị hôn, Tô Thê Thê còn chống không kịp, đã chìm vào đó.
Đường đường là hộ quốc tướng quân, mỗi tối lại chạy đến khuê phòng hôn thê thâu hương thiết ngọc!
Lục đạo tặc hái hoa Phương Đình, Lục sắc ma Phương Đình, Lục quái thú Phương Đình, ngươi chính là người như vậy!
Tô Thê Thê bệnh liên tiếp vài ngày, cảm giác cả người không ổn, Lục Phương Đình bỏ xuống cái mác ma bệnh xong, thì vui chơi tựa như ngựa hoang, toàn bộ không biết khống chế.
Tô Thê Thê còn thấy được mặt khác của Lục Phương Đình, kỹ nặng dụ hoặc rất là điêu luyện, tâm tình thì quá trời là ngọt ngào luôn, lần nào cũng bị Lục Phương Đình nói đến đỏ mặt, tinh thần chấn động.
"Thê Thê của ta, thật là xinh đẹp, không chỗ nào xấu...."
"Thê Thê, ngươi là xương máu của ta...."
"Thê Thê a, sao ngươi lại tốt như vậy....."
"Người đẹp của ta, trái tim của ta, thịt của ta....."
Lúc nhiệt tình, cái gì Lục Phương Đình cũng nói được, mỗi khi làm đều khiến Tô Thê Thê nghe đến ngây dại, chỉ một câu đầu tiên thôi cũng đủ khiến nàng động tình rồi.
Lục Phương Đình còn có sở thích khác, là dùng nhiều tư thế, dùng đạo cụ, Tô Thê Thê không ngờ phu quân nhà mình lại là người hư hỏng như vậy, chỉ có thể rưng rưng mà chịu đựng.
Hai người cuồng nhiệt như mới yêu, mỗi ngày đều có trò mới, mặc dù Tô Thê Thê cũng chịu không nổi, nhưng lòng vẫn âm thầm chờ Lục Phương Đình đến, ban ngày không gặp thấy gì cũng không hứng thú.
Kinh thành náo nhiệt tần hoàng đăng cơ cũng dần lắng xuống, vì năm trước thiên tai, nhiều người lưu lạc, có nhiều dân chạy nạn, tân hoàng ra nhiều chính sách, thu lưu dân chạy nạn, giảm miễn các loại thuế, quan trọng là tân hoàng phát hạt giống trồng lương thực, nghe nói cho sản lượng nhiều thích ứng tốt, mở rộng được đất trồng, con dân Đại Sở đều rất mong chờ, cảm giác thịnh thế sắp đến.
Không lâu sau Lục Phương Đình và Tô Thê Thê đại hôn, cả hoàng thành náo nhiệt theo.
Mọi thứ trong hoàng thành cũng không còn gì liên quan đến Hoàng tự ở phía Tây, ở đó chỉ có đèn và Phật làm bạn, thời gian trôi qua thanh đạm, tựa như ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nữ tử mặc áo trắng ngồi trên bồ đoàn đả tọa, tóc đã cạo hết, chỉ đội mũ tăng, không trang điểm, khuôn mặt trắng thuần khiết, nhìn có vài phần thánh khiết.
Nữ nhân đó là Cung Lạc Vân đến Hoàng tự xuất gia, nàng không muốn ở trong cung nữa.

Triệu Kinh Hồng phạm tội ác, vì cứu Triệu Kinh Hồng, nàng đề nghị mang Triệu Kinh Hồng cùng và Hoàng tự.


Trong Hoàng tự cuộc sống kham khổ, quan trọng là Hoàng tự cũng là nơi để người hoàng gia ở, như là một ít tiên hoàng hoặc phi thần, còn có vài nữ nhân mang tội hoặc hoàng tử bị tội, đó là một kiểu thiên lao hình thúc khác, đi vào đây tương đương với bị giam lỏng.
Cùng Triệu Kinh Hồng ở đây sinh hoạt, thời gian kham khổ, Cung Lạc Vân lại cảm thấy so với ở trong cung khá hơn một chút.
"Tịnh Y, ngươi xem ta hái hoa có đẹp không?" một nữ tử mặc áo giống Cung Lạc Vân đang vui vẻ vây quanh nàng, cầm bông hoa dại xem như đồ quý hiến dâng mang đến trước mặt Cung Lạc Vân hỏi, trên mặt là nụ cười rực rỡ.
Da nàng trắng, ngũ quan tinh xảo, mắt to xinh đẹp, nho nhã đoan chính, cười rộ lên để lộ hàm răng ngọc, khuôn mặt tươi mát, vì chạy nhanh mà đỏ lên.
Người này chính là Triệu Kinh Hồng đã xuất gia cùng với Cung Lạc Vân, khí chất đã thay đổi hoàn toàn.
Cung Lạc Vân pháp danh là Tịnh Y, nàng pháp danh là Tịnh Trần.

Nàng ẩn mình nhiều năm, làm công chúa không vừa lòng, chạy đến Đại Sở này, trinh khiết không cần, lấy lão hoàng đế ghê tởm, kết quả lại là cái gì cũng mất, hai nữ nhân nàng thích đều phản bội nàng, ngã xuống đáy vực, bị đả kích, nàng bỏ chạy, sau bị đem đi quanh phố, bị mắng chửi bị ném đồ thối, đã hoàn toàn tan nát.
Hiện tại theo Cung Lạc Vân, nàng cũng điên điên khùng khùng, mỗi ngày hết đả tọa, thì tập luyện buổi sáng, rồi chạy loạn khắp nơi, hái hoa leo cây, Cung Lạc Vân ở trong viện này bị nàng lê la hết mọi góc gách, tựa như khi đó.
Cung Lạc Vân không ép thúc nàng, tùy ý nàng làm, chỉ cần không ra khỏi viện.

Nàng cảm thấy Triệu Kinh Hồng như vậy rất tốt, mỗi ngày đều vui vẻ, thấy nàng cũng vui vẻ, không có tạp niệm, trong mắt chỉ có một mình nàng.
Triệu Kinh Hồng tuy bị điên, nhưng vẫn nghe lời Cung Lạc Vân nói, cũng có năng lực chịu trách nhiệm, nhưng lúc đăm chiêu suy nghĩ lại như còn nít.
"Đẹp." Cung Lạc Vân mỉm cười nói, Triệu Kinh Hồng cười theo, nhào đến ôm Cung Lạc Vân.
"Tịnh Y, cài hoa lên cho ngươi, nhất định sẽ đẹp." Triệu Kinh Hồng ôm Cung Lạc Vân cười nói.
"Không có tóc, thì đẹp cái gì? Tịnh Trần, ngươi thích ta không? xấu như vậy rồi....." Cung Lạc Vân nhìn Triệu Kinh Hồng hỏi.
"Thích, đương nhiên thích, ta thích Tịnh Y nhất." Triệu Kinh Hồng không chút do dự nói.
"Ta cũng thích Tịnh Trần." Cung Lạc Vân mỉm cười nói, nàng thích nghe Triệu Kinh Hồng nói như vậy, tựa như nàng là cả thế giới của nàng.
"Tịnh Y....!ngươi thật thơm....." Triệu Kinh Hồng đến gần ngửi Cung Lạc Vân một cái, rồi cười si mê nói, mũi lại ngửi ngửi Cung Lạc Vân, ngửi rồi còn muốn nếm, Cung Lạc Vân cắn môi, để tùy ý Triệu Kinh Hồng làm.
Trong thiện phòng trắng trong thuần khiết, chim tước kêu khẽ, thỉnh thoảng lại phát ra một tiếng, trong Phật đường, khói nhang bay bay, mặt tượng Phật hiền lành, liễm mi ngưng mắt nhìn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi