Thiên ca còn chưa dứt, mực đã nhuốm hồng nhan, áo lụa chốn sa trường, một nụ cười khuynh quốc, bể dâu từ vạn cổ, vẫn đang tại nhân gian.
***
Đêm xuống, Thanh Tụ vội đi khắp điện thắp đèn, ánh sáng rực rỡ kéo dài từ chính điện tới tận phòng ngủ, tấm bình phong vẽ hình đóa phù dung đỏ rực dưới ánh đèn khiến người ta có cảm giác như đang chìm trong ánh tà dương, mỗi một chỗ tơ vàng đều sáng lên, trông vô cùng sống động.
Từ trong lò đốt hương liệu, những làn khói trắng nhẹ nhàng uốn lượn, tỏa ra mùi hương dịu nhẹ thấm sâu vào hơi thở.
Sở Lăng Thường lặng lẽ dựa vào khung cửa sổ được chạm khắc khéo léo. Nơi ở này của nàng là do hoàng thượng đặc cách ban cho, phía tây nam của điện là khu rừng trúc rộng lớn, bên trong khuôn viên điện còn có một cái hồ nhỏ. Khi đêm xuống, những cơn gió nhẹ thổi qua khiến mặt hồ rung động, tạo thành những gợn sóng khuếch tán thành những ánh sáng bạc dưới ánh trăng chiếu vào trông vô cùng đẹp mắt.
Mấy ngày trước, Triều Thác bị chém ngang lưng đã khiến khắp thành Trường An rộn lên bàn luận cùng sợ hãi. Từ trước tới giờ, phạm nhân bị hành quyết đều phải chờ tới mùa thu năm sau chứ chưa từng nghe nói tới việc sẽ xử quyết ngay lúc mùa xuân ấm áp hoa nở khắp nơi thế này. Cho nên có thể thấy được, đây là việc làm thực vô cùng bất đắc dĩ.
Phản quân phía Ngô vương cũng không có thêm hành động gì đáng kể. Tuy nói việc Triều Thác bị chém khiến bọn họ mất đi cớ làm phản, nhưng mấy chục vạn binh mã vẫn án binh bất động, tích trữ lương thảo như trước, thực không biết Ngô vương kia đang chờ đợi thời cơ thế nào. Trong triều, trên dưới đều không ngừng phán đoán, hơn nữa Cảnh Đế không phải mẫu hoàng đế thích dùng võ lực để trấn áp cho nên phía Trường An cùng phản quân vẫn đang ở thế giằng co, tình thế vô cùng căng thẳng.
Nhưng đây cũng là sự hòa hoãn có được do quyết định của Đậu thái hậu. Bởi thế cục trước mắt vô cùng khẩn trương, tất cả mọi người đều đem hết thảy tinh lực chuẩn bị cho việc áp chế phản loạn. Tuy Sở Lăng Thường bị phong làm Hoàn Dư công chúa, nhưng thái hậu cũng không ép nàng quá, cũng không lập tức đưa nàng đi hòa thân. Nàng biết, chuyện thái hậu đem nàng gả đi chỉ là sớm muộn. Không khó nhận ra Tả hiền vương kia tuy mặt ngoài vô cùng hiền lành, nhưng nội tâm lại thâm trầm lắm mưu kế, nếu không sao có thể đem lại nhiều rắc rối cho Hán cung đến vậy. Cho nên, lúc này nàng chỉ có thể đợi, đợi sự chuyển biến mà quẻ tượng đã nói.
Dưới ánh trăng chiếu vào, miếng ngọc bội trong tay Sở Lăng Thường toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo hệt như một cái đầm băng. Khi ngón tay thanh mảnh của nàng khẽ vuốt lên đó, cảm giác lạnh lẽo từ miếng ngọc bội nhanh chóng truyền từ đầu ngón tay tới thẳm sâu trong lòng.
Tình cảnh trong rừng trúc hôm đó lại lần nữa hiện lên trong đầu khiến tâm tư của Sở Lăng Thường không khỏi trùng xuống. Nàng chỉ cảm thấy miếng ngọc bội trong tay là một vật vô cùng quan trọng. Rốt cục là hắn muốn thế nào? Có biết bao nhiêu vị công chúa cành vàng lá ngọc, tại sao cứ nhất định làm khó một nữ tử bình thường như nàng?
Thanh Tụ bê chậu nước bước vào phòng, thấy nàng ngây người nhìn miếng ngọc bội như vậy liền đặt chậu xuống, bước tới gần chủ động cầm lấy ngọc bội rồi kinh ngạc kêu lên, “Tiểu thư, miếng ngọc bội này là của ai vậy? Thực đẹp quá đi!”
Sở Lăng Thường thản nhiên nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay Thanh Tụ, hơi nhíu mày có chút suy nghĩ rồi cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ hờ hững đáp lại, “Vô tình nhặt được thôi, đồ của người khác thì sớm muộn cũng phải trả lại cho họ.”
“Phải trả lại sao ạ? Thật đáng tiếc!” Thanh Tụ ngắm nó một hồi rồi lại than thở, “Em là một nha hoàn, tuy không hiểu được kết cấu của ngọc bội này nhưng vừa nhìn cũng biết nó là thứ vô cùng quý hiếm.”
“Ngọc bội này tuy là thượng phẩm, nhưng lại dính dấp quá nhiều máu tanh, cho dù quý hiếm cỡ nào cũng phải xem lại người chủ của nó.”
Thanh Tụ nghe xong, ngây thơ đem ngọc bội dí sát vào mũi ngửi ngửi, một lúc lâu sau mới nhíu mày khó hiểu hỏi lại, “Tiểu thư, đâu có mùi máu tanh đâu?”
Sở Lăng Thường dở khóc dở cười nhìn tiểu nha đầu này, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Em thực không hiểu được tiểu thư. Đồ tốt như vậy đáng lẽ nên giữ lại cho mình mới đúng.” Thanh Tụ cầm lấy ngọc bội đung đưa trước mặt, nhìn nó qua ánh sáng phản chiếu trong phòng, bỗng nhiên kêu khẽ một tiếng, vội đưa ngọc bội tới trước mặt Sở Lăng Thường…
“Tiểu thư xem, hình như trên ngọc bội này có hình thù kỳ quái nha.”