ĐẠI HOÀN DƯ - CHO TA KHUYNH THẤT GIANG SAN

Hôm sau, Đậu Anh tự mình dẫn đại quân đánh thẳng vào đại quân của Hung Nô. Bởi thời cơ tác chiến thích hợp cùng trận thế phù hợp, mười vạn đại quân Hung Nô chỉ còn lại một nhóm kỵ binh rút về hướng Bắc. Thời tiết đột ngột chuyển lạnh thế này không hề ảnh hưởng tới đại quân Hung Nô bởi bọn họ đã sớm quen với cái lạnh giá, sớm luyện được thân thể cứng rắn như thành đồng vách sắt, năng lực chịu rét cũng cao hơn hẳn người thường. Cho nên nếu chỉ dựa vào thời tiết để đánh bại quân của Tả hiền vương thì thực không thể được mà còn cần nhờ vào sự tỉ mỉ chuẩn bị của Sở Lăng Thường lúc trước nữa.

Quân Hung Nô không thể liên minh với Triệu, lại không thể tới Tuy Dương hội cùng quân Ngô - Sở, hoàn toàn bị Sở Lăng Thường cô lập. Quan trọng hơn cả là nàng ở phía sau bày ra trận pháp vượt xa sự tưởng tượng của Tả hiền vương khiến hắn trong lúc nhất thời không kịp đề phòng.

Bên ngoài quân doanh chỉ còn lại một con tuấn mã, cả quân đội đã sớm rời xa quân doanh không biết bao nhiêu chặng đường. Bầu trời u ám nhiều ngày rốt cục cũng trong xanh trở lại, ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào phía trên doanh trướng lúc Sở Lăng Thường bước ra ngoài phủ lên bộ trường bào màu trắng của nàng những tia mềm mại. Sắc mặt nàng tuy rằng tái nhợt nhưng cũng không cách nào che khuất dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn. Không ai có thể ngờ rằng người chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã có thể bình ổn phản loạn, chỉ cần ngồi trong quân doanh cũng có thể nhẹ nhàng đẩy lui mười vạn đại quân lại chỉ là một nữ tử có bề ngoài yếu đuối, hơn nữa nữ tử này mới có mười sáu tuổi đã có thể phân định thế cục rõ ràng, bày mưu tính kế vô cùng chu đáo để giành thắng lợi từ ngàn dặm bên ngoài.

Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn trời, phía chân trời xa xa là một mảng màu xanh dịu mắt, giống như một dòng suối trong vắt uốn lượn nơi chân trời, tản ra thứ ánh sáng màu lam lấp lánh. Nhẩm tính một chút thì thấy những ngày giá rét đã kết thúc, tiếp theo đây sẽ là khoảng thời gian trăm hoa đua nở.

Nhưng, cuộc sống sau này của nàng thì sao?

Có lẽ sẽ không được nhàn tản thưởng thức hương hoa nữa rồi.

Chiến mã ở bên cạnh khẽ hí lên một tiếng, Sở Lăng Thường liền vươn ngón tay thanh mảnh khẽ vuốt ve bờm nó như muốn trấn an. Chiến mã này đã theo nàng từ Trường An tới Tuy Dương, rồi từ đó tới tận quân doanh này. Khẽ vỗ nhẹ lên lưng nó, trong lòng nàng lại dâng lên một nỗi bi thương cực độ.

Sư phụ bất ngờ bỏ mình khiến nàng cảm thấy như bầu trời vừa sụp xuống. Mười sáu năm qua, nàng vẫn luôn ở bên sư phụ, sống những ngày thanh đạm nhưng không hề nhàm chán. Nay lão nhân gia đã ra đi, con đường sau này nàng phải đi như thế nào đây? Quỷ Cốc phái sau này sẽ đi theo hướng thế nào? Tuy nàng vẫn hiểu đạo lý con người cuối cùng vẫn phải chết nhưng có thể không buồn không vui thì đã là thần tiên rồi, đâu còn là phàm nhân nữa? Nàng không phải thần tiên, bởi vì nàng luôn thầm nghĩ tới việc được trở lại những ngày tháng vô tư lự trước đây, không màng đến thế sự, nhưng hết thảy đều bị quyền thế cùng sự tham lam tước mất.

Viết xong mấy dòng dặn dò lại Đậu Anh, nàng đặt bút xuống, lại lần nữa bước ra bên ngoài trướng. Cây cỏ xung quanh quân doanh cũng đã dần có sự biến đổi, trở nên đầy sức sống, khẽ lay động khi có những cơn gió nhẹ thoảng qua. Trong đôi mắt đẹp của Sở Lăng Thường lúc này vẫn tràn ngập sự ảm đạm, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lấy đầu chiến mã, hơi cúi đầu xuống, lại thấy nó càng thêm bất an liền nhẹ nhàng thì thầm bên tai nó, “Lát nữa lúc gặp nguy hiểm nhất định phải chạy cho nhanh, đừng nên lưu luyến gì cả, biết không?”

Chiến mã dường như nghe hiểu được lời nàng, cúi đầu kêu lên đầy bi ai.

Tiếng cỏ cây xào xạc càng lúc càng rõ ràng, mang theo sự chấn động cùng một hơi thở đầy nguy hiểm ập về phía Sở Lăng Thường. Hít sâu một hơi, cũng không chút do dự, nàng lấy áo choàng khoác lên người rồi xoay người lên ngựa, giục chiến mã đưa nàng rời xa quân doanh.

Rất nhanh từ phía sau nàng vang lên tiếng vó ngựa với khí thế cực kỳ mãnh liệt và ngày càng tiến lại gần nàng. Sở Lăng Thường không cần quay đầu cũng biết tình hình phía sau nên lại giục ngựa chạy nhanh hơn một chút.

Phía trước mặt là một con đường núi ghập ghềnh. Nàng cũng biết dù chạy nhanh cỡ nào thì chiến mã cũng không thể leo núi nên coi như nàng đã không còn đường trốn. Tình hình phía bên này ngọn núi nàng hoàn toàn hiểu rõ, nhưng muốn đi tới phía trước lại không có đường. Trên đỉnh núi này là một thác nước, phía dưới thác nước là vách núi cao vạn trượng với dòng nước ầm ầm đổ xuống, đằng sau có truy binh, trước thì là vách đá, dù thế nào cũng là khốn cùng.

Thật ra nàng cũng không muốn chạy trốn bởi nếu muốn thì nàng đã chẳng một mình ở lại quân doanh, lại càng không đi theo đường núi này rồi. Nàng đi con đường này chính là muốn dẫn dụ truy binh của Tả hiền vương. Quân doanh không phải là mục tiêu mà chính là nàng.

Hôm qua trên sa trường, nàng đã đánh tan mười vạn đại quân Hung Nô, hôm nay lại khiến bọn họ không còn đường rút lui, xét theo tính cách của Tả hiền vương thì nhất định sẽ muốn bắt nàng để trả thù. Lần này hắn thua trận, nhất định sẽ nghĩ kế điệu hổ ly sơn quay ngược lại bắt nàng, cho nên nàng mới tương kế tựu kế, để Đậu Anh suất lĩnh đại quân tiếp tục bao vây tiễu trừ quân địch, còn mình ở lại đây dẫn dụ hắn.

Đợi hắn đến như vậy thì hậu quả chỉ có một, chính là trở thành tù nhân của hắn. Nhưng nàng đã sớm quyết định rồi! Từ tối qua, khi biết tin sư phụ trúng độc bỏ mình nàng đã ra quyết định. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con? Mong muốn duy nhất của nàng lúc này chính là điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của sư phụ.

Trong tấm lụa trắng lưu lại bút tích của nàng ở quân doanh, nàng đã thông qua Đậu Anh báo lại với sư huynh để sư huynh có thể yên tâm rồi.

Phía sau, tiếng vó ngựa vang lên rầm rập càng lúc càng đinh tai nhức óc. Nghe thanh âm thì có không dưới mười con chiến mã. Nàng không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được truy binh đang cách mình càng lúc càng gần. Tiếng vó ngựa cơ hồ còn như quanh quẩn bên tai. Kỵ binh của Hung Nô đều cưỡi hãn huyết bảo mã, ngựa của nàng tuy rằng cũng là ngựa tốt nhưng sao có thể sánh với hãn huyết mã chứ?

Rất nhanh chóng, mấy gã thiết kỵ đã thúc ngựa vượt lên trên nàng rồi quành lại chặn đường. Sở Lăng Thường vội ghìm cương ngựa, chiến mã đột nhiên nâng cao hai chân trước rồi hí vang quay ngược về sau thì lại phát hiện đã có vô số thiết kỵ đã sớm bao vây rồi.

Quả nhiên là truy binh của Hung Nô.

Ý đồ của bọn họ đã rất rõ ràng, chính là phải bắt cho bằng được nàng.

Một trận gió lớn thổi qua cuốn theo những giọt mồ hôi đỏ như máu từ hãn huyết bảo mã văng về phía áo giáp của mấy tên kỵ binh vang lên những tiếng lộp bộp. Trận chiến vừa rồi tuy Hung Nô chiến bại nhưng khí thế hung mãnh cường hãn của bọn họ vẫn khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Chiến mã của bọn họ vây chặt dáng vóc lẻ loi của nàng, từng đoàn lại từng đoàn với những ánh mắt gắt gao không ngừng nhìn chằm chằm con mồi rơi vào cạm bẫy. Rất nhanh một con chiến mã từ phía sau chậm rãi tiến lên. Nam nhân cưỡi trên lưng chiến mã tựa như thần linh từ trên trời giáng xuống, thân hình cao lớn ngồi thẳng trên lưng ngựa với một thân chiến giáp tỏa ra sát khí nặng nề.

Chiến mã của nàng cơ hồ cũng cảm nhận được sự nguy hiểm nên không ngừng dậm vó và thở phì phò, còn đôi mắt trong veo của nàng thì bình thản nhìn về phía nam nhân đối diện đầy cảnh giác…

Hách Liên Ngự Thuấn!

Hắn quả nhiên đã thực hiện lời hứa của mình ở trên chiến trường là bắt cho bằng được nàng. Không, có lẽ từ lúc rời cung hắn đã tính đến ngày hôm nay, cho nên hắn mới có thể thản nhiên buông những lời đầy tà mị tưởng như vô hại bên tai nàng, “Nàng nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt, tuyệt đối đừng để ta bắt được….”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi