ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

“Tiếu Tiếu đây sao?!” Elsa nắm tay Diệp Tiếu, cười híp mắt nói: “Vừa nhìn đã biết là người thông tuệ, chẳng trách có thể làm lão sư, về sau Eaton nhờ con cả, nó hồ đồ chẳng biết chi, có người bầu bạn sáng suốt như con chúng ta mới yên tâm được.”

Vương hậu Elsa là một bảo thạch long xinh đẹp, nhân hình cũng vô cùng mỹ lệ, đáng tiếc Diệp Tiếu bị bà nắm tay mà áp lực hết sức, chị gái này sao mới dăm ba câu đã tính xong cả đời cho em rồi, hơn nữa còn nói trước nhiều người như vậy, không phải là chúng ta nên trò chuyện riêng rồi hẵng quyết định ư?

Đúng là Diệp Tiếu đã chuẩn bị tinh thần đính hôn với Eaton, nhưng khi chuyện thực sự xảy ra cậu vẫn cảm thấy hoang đường, chỉ vài bức thư đã quyết định lễ đính hôn hôm nay, quá qua loa đại khái rồi đó.

Ngoài Elsa, Bridge và một vài ma vật cao cấp khác cũng tiến đến chào hỏi Diệp Tiếu, đa số họ đều không mang hình người, dọa Diệp Tiếu sợ mất mật. Tuy vậy, cậu vẫn gắng gượng chào hỏi, tặng quà cho bọn họ, ngay cả những ma vật tới vây xem cũng được chia kẹo bánh chỉ nhân giới mới có.

Eaton được Bridge bế khỏi nói tự hào biết bao nhiêu, miệng ba hoa chích chòe không ngừng, hết “Tiếu Tiếu của ta tuyệt chứ?”, lại tới “Tiếu Tiếu của ta lợi hại khỏi nói!”.

Lát sau, một hầu gái chạy ra, báo đã trang trí xong hội trường, các khách mời cũng tới khá đông đủ, có thể bắt đầu lễ đính hôn bất cứ lúc nào.

Bốn phía lại vang lên tiếng hoan hô, Eaton cũng từ lòng Bridge chuyển về lòng Diệp Tiếu, hai mắt to tròn sáng rực dòm Diệp Tiếu: “Tiếu Tiếu, cuối cùng Tiếu Tiếu cũng gả cho em rồi.”

Diệp Tiếu hắc tuyến: “Hôm nay là lễ đính hôn, không phải lễ cưới.”

“Vậy sao.” Eaton phình má, nghĩ nghĩ nói: “Vậy chẳng thà hôm nay làm luôn lễ cưới, tiến hành hai bận rắc rối lắm, vừa khéo khách mời đều đã tới, đỡ mất công họ đi hai lần.”

Sao Diệp Tiếu đồng ý được, nhờ cậu đính hôn cậu đã lo nghĩ nát đầu, giờ còn cưới nữa chứ, miễn đi! Đáng tiếc cậu chưa kịp từ chối, mấy yêu ma thính tai đã nghe được hết.

“Đúng! Làm luôn lễ cưới đi!”

“Đúng đúng, đính cái gì hôn, làm luôn lễ cưới tốt biết bao, sớm sinh tiểu tiểu vương tử.”

Diệp Tiếu chỉ muốn nhấn mạnh với họ là, đàn ông không đẻ được đâu.

“Nên tổ chức lễ cưới luôn, vương tử điện hạ và vương phi điện hạ nhìn mới xứng đôi làm sao!”

Diệp Tiếu đỡ trán, con mắt nào của mấy người thấy tôi và Eaton xứng đôi, bây giờ anh ta tròn ủng như này thì ai xứng nổi cho được.

“Hôm nay vừa xem đã thấy là ngày lành, tổ chức lễ cưới không gì hợp hơn!”

….

Đám yêu ma bàn luận ầm ỹ, dường như không ai không đồng ý lời đề xuất của Eaton, ngay đến Bridge và Elsa cũng tha thiết nhìn Diệp Tiếu, ánh mắt đầy chờ mong.

“Khoan… Khoan đã…. Tôi…” Diệp Tiếu liên tục lùi về sau, đáng tiếc chưa lùi được mấy bước đã bị Hồ Đa Đa đẩy vào.

“Thầy ơi, thầy theo rồng ngu đi thôi, em thấy cậu ta cũng chẳng dễ dàng gì, vì thầy mà đòi sống đòi chết, bây giờ thành ra cái tính tình này, em nghĩ chẳng ai thèm lấy cậu ta đâu, thầy mà không lấy cậu ta thì cậu ta cô độc cả đời mất!” Hồ Đa Đa tận tình khuyên bảo: “Hơn nữa chuyện của thầy và cậu ta cả sáu giới đều biết rồi, chắc chắn về sau thầy sẽ không tìm được đối tượng tốt, đành có gì xài nấy thôi, chí ít sau này thầy không phải lo địa vị của mình trong nhà, cả nhà có thầy là IQ cao nhất! Bọn họ ai cũng phải nghe lời thầy!”

Diệp Tiếu: “….” Có ai khuyên người ta kết hôn như anh không?

Cuối cùng, Diệp Tiếu chẳng hiểu tại sao lại mơ mơ màng màng đồng ý thực hiện lễ cưới, rõ ràng ban đầu chỉ “Thương hại” bằng lòng đính hôn với Eaton, tại sao tự dưng lại phát triển thành kết hôn?

Diệp Tiếu nhìn Eaton trong lòng, thảng thốt nghĩ: Lẽ nào mình phải sống với con rồng ngốc này cả đời ư?

Ừm, sống cùng rồng ngốc chắc chắn sẽ không buồn chán, ngày ngày tim đập lúc nhanh lúc chậm, nhưng cậu là con người cơ mà, chẳng lẽ các yêu ma ở đây không cảm thấy bất bình thường sao?

Còn một vấn đề nữa, rõ ràng là lễ cưới của cậu, thế nhưng có gia đình bạn bè của cậu tới dự đâu!

Được rồi, dù sao cậu cũng chẳng đủ dũng khí mời bọn họ tới…

…. Lễ đính hôn xoạch cái đổi thành lễ cưới, tất cả đồ trang trí trong pháo đài đều phải thay đổi, may mà trừ Diệp Tiếu ra thì ở đây ai cũng biết pháp thuật cả, trang trí tiệc cưới chỉ là chuyện cỏn con, xoẹt xoẹt mấy cái là xong.

Bạch Văn xung phong làm chủ hôn. Hắn là ông chủ ảnh viện, cho nên các bước trong hôn lễ hắn nắm vững trong lòng bàn tay, dù là kiểu tây hay kiểu tàu, hay kiểu nước nào khác hắn cũng chơi được tuốt, thậm chí còn mang cả máy ảnh chuyên nghiệp theo!

Ngay đến nhẫn cưới cũng được chuẩn bị xong, đó là một cặp nhẫn ngọc lục bảo xa hoa quý giá. Trang phục thì không cần thay đổi, vì tây trang mà Diệp Tiếu mặc hôm nay phù hợp với tất cả các sự kiện quan trọng.

Bên ngoài bận rộn ngất trời, Diệp Tiếu thì ôm Eaton ngồi trong phòng chờ.

“Ừm, em muốn kết hôn với thầy thật sao?” Diệp Tiếu hỏi đi hỏi lại Eaton: “Kết hôn là việc lớn, thầy là con người, là chủng tộc khác hẳn em, nếu không có chuyện gì xảy ra cũng chỉ sống thêm được mấy chục năm, em đã nghĩ kỹ chưa?”

Diệp Tiếu xoa xoa cái đầu mập của Eaton. Tuy Eaton đã mấy trăm tuổi, nhưng thực ra tính tình hắn vẫn như một đứa trẻ, không hề hiểu tình yêu là gì, có lẽ mai sau trưởng thành rồi hắn sẽ hối hận. Nghĩ vậy, Diệp Tiếu bỗng thấy khổ sở.

“Tiếu Tiếu.” Eaton thân một khúc không quỳ xuống cầu hôn được, hắn dụi dụi đầu mập vào lòng Diệp Tiếu, nâng móng mập cầm tay cậu, ngửa đầu nghiêm túc nói: “Sau này em sẽ chỉ nhìn một mình Tiếu Tiếu, em không thèm nhìn người khác đâu!”

Eaton vạch một đường lên móng thịt bên kia, làm máu tươi đỏ thẫm chảy ra.

“Em làm gì thế?!” Diệp Tiếu hoảng sợ.

Sau đó, cậu nhìn thấy máu từ vết thương của Eaton không chảy xuống như bình thường, một giọt máu trôi nổi giữa không trung, bay vào lòng bàn tay cậu, biến mất không giấu vết.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Tiếu chăm chú nhìn lòng bàn tay mình.

Eaton cười hì hì nói: “Em và Tiếu Tiếu đã lập khế ước rồi, sau này chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau.”

Diệp Tiếu gặng hỏi, nhưng Eaton nhất quyết không chịu nói rõ rốt cuộc là khế ước gì, làm cậu tò mò muốn chết.

“Hai chú rể bước vào hội trường nào!” Đúng lúc này, Hồ Đa Đa, yêu quái được Bạch Văn lâm thời bổ nhiệm vị trí “Nhân viên tổ chức hôn lễ” cho đủ quân số đẩy cửa vào: “Thầy ơi mau lên, hôn lễ bắt đầu rồi.”

Tim Diệp Tiếu đập thình thịch, cậu không biết quyết định qua loa này của mình là đúng hay sai, nhưng chuyện đã tới nước này, cậu không được hối hận.

Cậu bế Eaton đứng dậy, hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước ra khỏi phòng…

============================================

Tèn ten ten ten, tèn ten tèn ten ~ Thầy Diệp mến người ta rồi mà chẳng biết gì cả, có ai không thích lại dễ dàng đồng ý cưới người ta thế đâu =.=|||

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi