ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

“Tiếu Tiếu, đứa nhỏ này ở đâu ra vậy?” Bác Chu vội vàng ra cửa đón, “Cháu bảo muốn đến trường mới mà, sao lại bế một đứa nhỏ về, là con nhà ai thế?”

“Là học sinh trong trường ạ.” Diệp Tiếu cười tủm tỉm bế Eaton vào nhà, “Nào, Eaton, chào ông bà chú dì đi em.” Trong nhà không có nhiều người giúp việc trẻ tuổi, phần lớn đều là những người đã làm việc ở nhà họ Diệp hơn mười năm, bác Chu và thím Phương đã làm ở đây được gần ba mươi năm, trước khi Diệp Tiếu ra đời họ đã làm cho nhà họ Diệp rồi.

“…” Eaton khổ không nói nên lời, tuổi của mấy người ở đây cộng lại còn chưa bằng hắn đâu! “Cháu chào ông, bà, chú, dì ạ.”

Quên đi, vì thầy Diệp, hắn đành chịu thiệt vậy.

“Ủa? Tiếu Tiếu à, cháu nói đến trường mới mà, đứa nhỏ này nhìn cùng lắm chỉ khoảng ba bốn tuổi, cháu đến trường mẫu giáo sao?” Thím Phương kì quái hỏi, nhà trẻ cũng không thể tùy tiện đến dạy được, phải có giấy chứng nhận giáo viên mầm non đó!

“Dạ, không phải trường mẫu giáo, hôm qua cháu nhận được một thư mời tuyển dụng mà, cháu đến trường kia xem, thấy điều kiện ở đó rất tốt, cho nên quyết định sẽ làm ở đó.” Diệp Tiếu nhẹ nhàng đặt Eaton xuống sofa, “Cháu không đến trường tiểu học phố bên nữa.”

“Không phải trường mẫu giáo sao lại có học sinh bé như vậy?” Tất cả mọi người đều thấy kì lạ.

Tuy nhiên kì lạ thì kì lạ, đứa nhỏ này trông rất đáng yêu, mọi người vừa nhìn đã thấy thích, “Cháu tên là gì?” Thím Phương lại gần đùa Eaton.

“…. Cháu là Eaton.” Eaton liều mạng giả bộ trẻ con.

“Y trong y nhân (người ấy), Đốn trong đình đốn (ngừng lại).” Diệp Tiếu bổ sung. (Eaton phiên sang tiếng trung là Y Đốn)

“Ai u, đúng là xinh đẹp mà, tôi chưa thấy đứa nhỏ nào xinh đẹp vậy cả!” Một người giúp việc rất yêu thích vẻ ngoài của Eaton, “Thằng nhỏ nhà tôi cũng tầm tuổi này, thế mà so với Tiểu Y Y cứ như người ở hai thế giới ấy.”

Chưa nói mấy câu đã tặng cho Eaton biệt danh, Y Y. (aka: Ý dâm).

“Tiếu Tiếu à, rốt cuộc cháu đi làm ở đâu vậy?” Sau khi đã biết lai lịch đứa nhỏ, mọi người chuyển về câu hỏi ban đầu.

“Ừm… Cháu làm ở trường học mới, đó là một… Trường cho người khuyết tật.” Diệp Tiếu sờ sờ mũi, cậu thật không biết phải giải thích thế nào, ban ngày cậu đã suy nghĩ rất nhiều, thế nhưng tới bây giờ cậu vẫn chưa thể tìm được một lý do nào hợp lý, vì vậy đành xài luôn nội dung trong thông báo tuyển dụng.

Mọi người lập tức xoẹt xoẹt xoẹt quay đầu nhìn Eaton đang ngồi trên sofa.

“…” Eaton bày tỏ, cả đời này hắn chưa từng bị nhiều người đồng thời cảm thông như vậy bao giờ, trước kia không có, sau này có lẽ cũng sẽ không có!

“Thực ra Eaton không có vấn đề gì lớn.” Eaton tay chân lành lặn không câm cũng không điếc, nhìn không giống người khuyết tật tẹo nào, Diệp Tiếu đành nói bậy nói bạ, “Thính giác của Eaton hơi có vấn đề, ba mẹ của bé đã tìm được bác sĩ tốt nhất, đạt được kết quả rất tốt, cho nên mọi người cứ coi bé là trẻ con bình thường thôi.”

“Vậy sao cháu mang đứa nhỏ về nhà?” Đây là chuyện mà mọi người khó hiểu nhất.

“Ba mẹ bé bận, bé lại nhỏ như vậy, không thể để bé ở ký túc xá được, cho nên cháu dẫn bé về để tạm thời chăm sóc bé thay ba mẹ bé, thuận tay giúp đỡ thôi.” Diệp Tiếu ngồi bên cạnh Eaton, xoa đầu hắn, “Eaton ngoan lắm, ở trường rất nghe lời, đúng không nào?” Cậu hôn đỉnh đầu hắn một cái.

“Dạ, em sẽ ngoan thật ngoan, nghe lời ông, bà, chú, dì!” Eaton lại bắt đầu giả bộ đáng thương.

Dáng vẻ nho nhỏ nhu thuận này thực sự là manh hóa hết trái tim mấy người ở đây rồi, đứa nhỏ xinh đẹp đúng là làm cái gì cũng manh ơi là manh.

“Trẻ con ngủ sớm, chúng ta phải cho bé đi tắm, sau đó chuẩn bị một phòng.” Nếu Diệp Tiếu nói đứa bé này sẽ ở lại lâu dài, vậy thì phải dọn ra một cái phòng cho trẻ con.

“Không cần chuẩn bị phòng khác đâu, về sau Eaton sẽ ngủ cùng cháu, bé còn nhỏ, một mình ngủ cháu không yên tâm.” Diệp Tiếu vươn tay bế Eaton lên lầu, “Mọi người chuẩn bị nước tắm đi, cháu tắm cho bé cũng được, bé bám cháu, không thấy cháu bé sẽ dễ khóc. À đúng rồi, mọi người tìm giúp cháu một bộ quần áo ngủ cho bé nữa.”

Thực ra Diệp Tiếu đang lo, trong mắt cậu Eaton còn nhỏ, đã vậy còn gần như không hiểu một chút gì về kiến thức hiện đại, nếu chẳng may lộ ra với mọi người trong nhà thì nguy.

“Được!” Thím Phương lập tức kêu mọi người đi làm.

Diệp Tiếu đã gọi điện báo cậu ăn cơm chiều ở trường, cho nên giờ mọi người chỉ cần chuẩn bị nước tắm cho cậu là được.

“Tiếu Tiếu đúng là đứa bé ngoan, lại có lòng cảm thông, vốn định làm thầy giáo tiểu học mà giờ lại chuyển qua dạy ở trường khuyết tật, đã vậy còn bế một đứa bé tạm thời không được bố mẹ chăm sóc về nhà nuôi, đúng là có tấm lòng vàng!”

“Haiz… Trước kia Trạch Trạch cũng vậy, hai anh em đều tốt bụng thiện lương, đáng tiếc….. Haiz….”

“Suỵt… Nhỏ giọng một chút, đừng để Tiếu Tiếu nghe được lại đau lòng.”

“Đúng đúng.”

………

“Bác Chu ơi, giúp cháu một chuyện.” Bế Eaton vào phòng mình xong, Diệp Tiếu đến tìm bác Chu, “Bác dựa theo bảng số đo này bảo người đi mua quần áo cho cháu, đây là quần áo cho học sinh trường mặc, chọn loại vải nào tốt tốt một chút. Ừm… Tìm thêm mấy đầu bếp có thể nấu cơm tập thể, tốt nhất là tìm người có thể đảm nhận căng tin trường học, trường cháu làm thiếu người nấu cơm, căng tin trống không hà.”

“Được!”

“À, đúng rồi, liên hệ người thu rác cho cháu nữa, trường học cũng thiếu người thu rác, mỗi sáng thu một lần.”

“Ừ!” Tuy bác Chu thấy kì lạ là vì sao chuyện gì cũng phải để một giáo viên mới đến như Diệp Tiếu làm, nhưng ông vẫn nghiêm túc đáp ứng cậu.

Không phải mấy việc này là chuyện của ban hậu cần à, sao tiểu thiếu gia nhà bọn họ lại làm? Đúng là quá kì lạ.

….

Bác Chu đi rồi, Diệp Tiếu cởi quần áo cho Eaton, “Nào, để thầy tắm cho em, tắm xong chúng ta sẽ ngủ sớm, hôm nay thầy mệt quá, chỉ muốn nằm trên  giường ngủ một giấc thôi.”

“Thầy tắm cùng em ạ?” Eaton mặt xoẹt cái đỏ bừng như quả táo chín, đây là tắm uyên ương trong truyền thuyết ư?

“Ha ha ha ha, thầy tắm cho em trước rồi mới tắm.” Diệp Tiếu hai ba phát đã lột sạch Eaton, làm Eaton thẹn thùng ghê ý.

“Phụt, che gì chứ.” Diệp Tiếu buồn cười nhìn vẻ mặt và động tác thẹn thùng mất tự nhiên của Eaton, nhỏ vậy đã biết ngượng rồi, cậu cũng có phải cô giáo đâu.

Eaton mặt càng đỏ tợn, hắn không chỉ thẹn thùng mà còn thấy mất mặt, tiểu * biến thành nhỏ tẹo tèo teo, nói ra mà mắt đầy lệ tuôn! Hu hu hu…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi