ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Hiển nhiên Eaton có thể cảm giác được phản ứng lãnh đạm của Diệp Tiếu, hắn nhận ra càng ngày Tiếu Tiếu của hắn càng không còn cần hắn nữa. Lúc Diệp Tiếu sấy tóc, Eaton nằm bò trên giường khổ sở lâu thiệt là lâu, hắn nghĩ mình cần phải mau chóng tìm cách thay đổi tình trạng hiện giờ.

Nghĩ nghĩ một lúc, Eaton tự thấy vẻ ngoài mình quá ổn, nhân phẩm cũng tốt, lại thông minh nữa chứ, Tiếu Tiếu của hắn không có lý gì lại không thích hắn cả, vì vậy chắc chắn vấn đề mấu chốt nằm ở “Tuổi tác”!

Là tuổi bề ngoài! Tuổi bề ngoài của hắn đúng là không hợp để nói chuyện yêu đương, Tiếu Tiếu của hắn có lẽ còn coi hắn là con nít!

Tưởng tượng như vậy, Eaton liền cuống quýt, hắn có muốn cơ thể biến thành cái dạng này đâu, hắn cũng muốn thay đổi, nhưng không biết thay đổi kiểu gì!

Nếu liên lạc được với phụ vương thì có lẽ sẽ có cách, nhưng giờ có liên lạc được qué đâu! À đúng rồi, đám yêu quái ở trường còn bảo hắn liên lạc với Yêu giới hoặc Tiên giới, mà hắn cũng không làm được nốt.

Eaton không vui, hắn mà không vui thì cực kì thích làm một chuyện —- kiểm kê tài sản.

Thế là hôm nay Eaton lại moi đống tài sản của mình ra, chính là số vàng bạc đá quý mà đợt trước Diệp Tiếu thu của hắn ấy. Diệp Tiếu đã dành riêng cho hắn một cái tủ sắt xinh xinh, cất trong tủ quần áo của hắn.

“Lại muốn tìm vàng à.” Diệp Tiếu vừa sấy tóc xong, thấy Eaton thở hổn hển bò xuống giường đi về phía tủ quần áo một cái là biết ngay hắn định làm gì.

Con rồng này có bệnh gì đây, dăm ba hôm lại đi tìm tiền, có lúc còn ôm tiền ngủ, không thì lâu lâu lấy khăn mềm lau tiền, cẩn thận biết bao nhiêu, trân trọng yêu thương biết bao nhiêu, hết hôn lại sờ, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu kiểu “Tiếu Tiếu thấy miếng ngọc bích này của em thế nào”, Diệp Tiếu chưa thấy người nào có sở thích kì quặc như thế cả, được rồi, thực ra cũng không phải là người….

“Đúng đó.” Eaton bạch bạch bạch chạy đến trước tủ quần áo con con của mình, mở cửa tủ lôi két sắt cất trong một góc ra, két sắt không nhẹ, hắn thở hổn hển ôm két sắt lên giường, chuẩn bị mở ra đếm tiền.

Mật mã của két sắt này cũng do tự tay Eaton đặt, dưới tình hình không có bất cứ pháp thuật nào bảo vệ, Eaton vô cùng hài lòng với cái hòm đặc biệt này.

“Hầu như ngày nào em cũng lôi ra đếm, thú vị đến thế à?” Lại còn vừa đếm vừa đắc chí nữa chứ, Diệp Tiếu không hiểu nổi, cậu xem trên mạng có người rải một đống tờ một trăm nguyên lên giường để khoe giàu, có phải Eaton cũng có chung kiểu suy nghĩ với người kia không?

“Chẳng lẽ trên thế gian này còn chuyện nào thú vị hơn nữa sao?” Eaton cũng không hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Tiếu, hắn cảm thấy việc Diệp Tiếu không hứng thú với vàng bạc đá quý thực là kì quá đi!

Diệp Tiếu, “…” Không cứu nổi con rồng này nữa rồi…

Không phải Diệp Tiếu không thích tiền, nhưng cậu không có hứng thú với vàng bạc đá quý lắm, cậu thấy tiền trong tài khoản ngân hàng chắc chắn hơn nhiều, ít nhất cũng lấy ra tiêu được luôn, chứ vàng bạc đá quý còn phải đổi, quá phiền toái. Hơn nữa vàng bạc trong két sắt có tự nhiều lên được đâu, chẳng hiểu lôi ra đếm mỗi ngày làm chi nữa, đúng là phiền đến đau bi.

Tuy Diệp Tiếu khinh bỉ sở thích này của Eaton, song sở thích là việc cá nhân, cậu không can thiệp nhiều, xem tivi xong, Diệp Tiếu chuẩn bị đi ngủ, chỉ cần nghĩ hai ngày sau được nghỉ, không phải đến trường đối mặt với đám học sinh khiến cậu hao tổn tâm trí là cậu bỗng thấy thư thái cõi lòng, cuối cùng cậu đã có thể thoải mái ngủ một giấc rồi.

Diệp Tiếu nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi tối, cậu muốn đi ngủ, nhưng con rồng bên cạnh còn đang đếm tiền, đã đếm hơn một tiếng rồi! Đôi mắt to ngập nước của Eaton lóe sáng, hắn ôm một viên rubi to bự chảng hôn hôn vuốt vuốt, khiến Diệp Tiếu sởn da gà.

“Thầy chuẩn bị đi ngủ đây, em thì sao?” Diệp Tiếu nghĩ đếm nhiêu đó chắc đủ rồi, đếm nữa không khéo bệnh thật mất.

Eaton phất tay, “Tiếu Tiếu cứ ngủ trước đi, em đếm một lúc nữa đã, Tiếu Tiếu tắt đèn cũng được, em vẫn nhìn được.” Tuy không sử dụng được pháp thuật nhưng mắt hắn vẫn rất tốt, có thể nhìn rõ trong đêm, hồi trước Diệp Tiếu đã tấm tắc cảm thán việc này thật lâu.

“Ừ rồi.” Diệp Tiếu nhún vai nằm xuống, cậu nhấn công tắc ở đầu giường, phòng thoáng cái tối sầm, chỉ còn chiếc đèn ngủ, cậu đang định tắt nốt, Eaton đột nhiên sấn tới.

“Tiếu Tiếu chưa hôn chúc ngủ ngon em đâu đó ~” Eaton làm nũng.

“…” Diệp Tiếu thở dài, đành hôn bừa mấy cái lên mặt Eaton, “Được rồi chứ?” Tên này tối nào cũng đòi hôn chúc ngủ ngon, không hôn hắn thì hắn khóc lóc ầm ĩ, để có thể an ổn ngủ, cậu chỉ còn nước thỏa hiệp.

Dù sao cũng chỉ là hôn một đứa con nít, chẳng có gì nghiêm trọng.

Eaton thỏa mãn, hắn thơm lại Diệp Tiếu mấy cái, sau đó tiếp tục đếm tiền của mình, đèn ngủ tắt, cả phòng chìm trong bóng tối…

Diệp Tiếu nhắm mắt, Eaton ngồi bên cạnh mở to hai mắt đếm đếm, lúc thì cầm một miếng vàng lúc thì cầm một cục đá quý lên xem, hôn chút nè, sờ chút nè, lau lau chút nè, kế đó đổi sang cái khác, làm không biết mệt.

Trong tiếng loạt xoạt khe khẽ, Diệp Tiếu dần chìm vào giấc ngủ.

….

Nửa đêm, Diệp Tiếu bị một chuỗi tiếng động kì quái đánh thức, là loại tiếng động khiến cậu sợ hãi…

(Tác giả: Sao cứ có cảm giác như mềnh đang viết truyện kinh dị thế nhỉ…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi