ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Nghe Diệp Tiếu nói muốn đưa hắn về nhà, Eaton nhoắng cái vui như hoa nở. Lúc trước vì bị từ chối tình cảm nên hắn mới chủ động đề nghị quay về trường ở, khi ấy hắn đã rất đau lòng, ở lại trường một thời gian, quan hệ của hai người càng ngày càng tệ, thành tích của hắn cũng càng ngày càng tụt dốc, thậm chí hắn còn bắt đầu tuyệt vọng, không thể ngờ được hiện tại lại có tình huống biến chuyển như vậy.

Tâm tình Eaton tốt lên, mái tóc đang ảm đạm bỗng sáng rực, đóa hoa khô héo phút chốc tưng bừng sức sống.

Nhìn Eaton bật người tỏa sáng, Diệp Tiếu không khỏi cảm khái, xem ra Eaton thực lòng thích cậu, hơn nữa còn thích đến sâu đậm.

Thực ra trong lòng Diệp Tiếu thấy vui lắm, ai lại không thích được người khác thích chứ. Nếu không mở miệng nói câu nào thì Eaton đúng là vạn nhân mê. Eaton mà như người bình thường theo đuổi cậu, cậu nghĩ chắc chắn mình sẽ động lòng, cho dù không động lòng thì chí ít cũng không tránh vội như vậy.

Diệp Tiếu không mong đợi gì nhiều, cậu chỉ hi vọng Eaton có thể sửa tính cách thích giày vò người khác, đừng hơi chút lại tỏ vẻ đáng thương, nếu không thực đúng là làm người ta sầu mà.

“Dạo này em không ăn cơm tử tế à?” Diệp Tiếu cẩn thận đánh giá, hình như Eaton gầy đi rồi.

“Dạo này em không có tâm trạng, cho nên không ăn gì…” Eaton hơi ngửa đầu, vừa cao hứng lại vừa ngượng ngùng nói.

“Không ăn á?!” Diệp Tiếu hoảng sợ, “Em không ăn bao lâu rồi?!”

“Không sao không sao, Tiếu Tiếu yên tâm, em không ăn cũng không vấn đề gì, không chết đâu.” Eaton vội vàng xua tay. Hắn thoáng cái đổi lại cách xưng hô, đây đúng là cách gọi hợp lý nhất mà, cả trường chỉ có mình hắn được gọi như vậy, thân thiết đặc biệt cơ nào chứ ~

“Ừ ha.” Diệp Tiếu thở phào, “Em là con rồng có thể sống lâu thật lâu.” Chắc có lẽ cậu bị ảo giác.

“Nhưng thầy nói trước với em, em theo thầy về nhà thì phải sửa tật xấu trước kia.” Diệp Tiếu quyết định đưa ra ước pháp tam chương với Eaton, nếu không lại gặp chuyện lần trước thì cậu cản không nổi.

Eaton ngạc nhiên, “Tật xấu? Em có tật xấu gì?”

“…” Diệp Tiếu hắc tuyến, tên này u sầu lâu như thế, vậy mà ngay cả vấn đề của mình bắt nguồn từ đâu hắn cũng không biết! Cậu có thể thu lại lời ban nãy của mình được không? Nghĩ lại tự nhiên thấy không nên dẫn hắn về thì hơn.

Eaton mở to đôi mắt xanh lam vô tội nhìn Diệp Tiếu, hắn mơ hồ, hoàn toàn không biết mình làm sai chỗ nào, không phải là do hắn thích Diệp Tiếu rồi Diệp Tiếu từ chối hắn sao, còn vấn đề gì nữa?

Vấn đề duy nhất chính là Diệp Tiếu từ chối hắn! Rõ ràng điều kiện của hắn tốt như thế, biết tìm đâu ra một người yêu tốt như hắn cơ chứ? Đốt đèn lòng tìm khắp nơi cũng không có đâu! Hắn ở Ma giới được ưa thích lắm đó, quá trời tuấn nam mỹ nữ mê mẩn hắn!

Diệp Tiếu thở dài, ám chỉ thì chắc tên này mãi mãi không hiểu, vì thế cậu nói thẳng, “Tóm lại em không được tùy tiện vào phòng ngủ của thầy nữa, trừ khi biến nhỏ, nếu biến lớn thầy sẽ đuổi em! Còn nữa, không được suốt ngày giả bộ đáng thương, thầy biết em giả bộ!”

Eaton cười hì hì, “Tiếu Tiếu hiểu lầm em rồi.”

Diệp Tiếu trừng hắn, “Tuổi của em gấp thầy mấy chục lần, nhưng em xem thầy có khóc thút thít suốt ngày thế không? Người lớn không ai vậy cả, xấu hổ chết đi được, em thử nghĩ lại mình xem, cha mẹ và thần dân của em thấy nhất định sẽ chê cười em!”

“Em —-” Eaton còn muốn giải thích.

“Đừng em em gì nữa.” Diệp Tiếu lập tức cắt lời hắn, “Có thể em không phải con người nên không giống bọn thầy, nhưng nhìn các bạn học của em xem, bọn họ có ai giống em không, như Kim Thụy chẳng hạn, bạn ấy làm gì cũng tốt, kết quả học tập cao, tính tình ngoan ngoãn, không khiến thầy phải bận tâm gì hết, mai sau tốt nghiệp chắc chắn không gặp rắc rối gì ở nhân giới. Em nên học theo bạn ấy.”

Diệp Tiếu không biết cậu đã lấy kẻ Eaton ghét nhất ra làm ví dụ, vô tình kéo thêm cừu hận cho Kim Thụy.

Eaton căm hận, sao lúc nào cũng là con rắn độc kia chứ! Cơ mà giờ tình thế bắt buộc, hắn đành ủy khuất gật đầu, “Em biết rồi.” Trong lòng lại thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội đá bay Kim Thụy đi, trên mạng nói cấm có sai, tiểu tam là con gián đánh mãi không chết, quá đáng giận!

Diệp Tiếu vừa lòng gật đầu.

Eaton biến thành người trưởng thành được chuyển về nhà Diệp Tiếu, nhưng chỉ một ngày sau, hắn đã ủ rũ quay về trường, khi ấy người vui vẻ nhất chính là Kim Thụy.

Cơ mà quay về trường được một thời gian, hôm nay Eaton lại về nhà cùng Diệp Tiếu! Người chịu kích thích nhất cũng chính là Kim Thụy, y thấy tệ không thể tệ hơn!

Kết quả học tập của Kim Thụy rất tốt, có khả năng y sẽ được tốt nghiệp sớm, y nhìn Eaton kinh ngạc nhìn mình, trong lòng cao hứng tính toán, sau khi tốt nghiệp y sẽ thổ lộ với Diệp Tiếu. Tuy không biết tình huống cụ thể thế nào, cơ mà Kim Thụy để ý tình trạng gần đây của Eaton thì đoán, hai người này chắc chia tay rồi, như thế y sẽ không bị coi là chen chân nữa!

Tính tốt lắm rồi, còn chưa kịp thực hiện thì kế hoạch đã đổ bể —- hai người kia lại làm lành rồi!

Trong khoảng thời gian ngắn mà tâm tình y cứ thay đổi xoành xoạch, Kim Thụy nghĩ mình cần một người để trút bầu tâm sự. Giờ y muốn đi làm tiểu tam lắm rồi, cần tìm người tới ngăn cản mình gấp!

Kim Thụy nghĩ nghĩ.

Yêu quái đầu tiên y nghĩ đến chính là Hồ Đa Đa. Dù gì Hồ Đa Đa cũng là lớp trưởng, sống lại lâu, kiến thức chắc sẽ sâu rộng. Tuy nhiên khi nghĩ đến tính cách của Hồ Đa Đa, y lại lắc đầu, con hồ ly kia nghe xong phiền não của y thể nào cũng cười nhạo y cho xem, mấy cái khuyên nhủ an ủi gì đó, coi bộ là đừng mong chờ gì.

Sau đó Kim Thụy lại nghĩ tới Linh. Linh là mỹ nhân hiếm có, Kim Thụy cảm thấy, nếu hắn là mỹ nhân, ắt sẽ thấu hiểu cho một mỹ nhân như y. p.s: Kim Thụy hoàn toàn không biết mỹ nhân không phải cách gọi đàn ông, y thấy mình mỹ (Đẹp) sẵn rồi, gọi mỹ nhân là chuẩn nhất!

Mà chẳng được bao lâu Kim Thụy đã lắc đầu, Linh đúng là rất đẹp, nhưng hắn cứ như khúc gỗ ấy! Hỏi hắn mười câu, hắn đáp lại một câu đã tốt lắm rồi, tìm hắn tâm sự đúng là tự ngược, tâm sự được cái rắm!



Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng Kim Thụy chọn Li Nhị.

Li Nhị tuy nhị (aka ngốc-ngay cái tên đã biết con người rồi), được cái thành thật, nói nhiều nhưng rất kín miệng, tam quan ngay thẳng, là một đối tượng tâm sự rất thích hợp, cho dù đầu óc không thông minh lắm, không đưa ra được ý kiến gì hay, nhưng chỉ nghe y kể khổ một chút cũng đủ rồi.

Thế là, người nghe tâm sự cứ thế được chọn.

Bây giờ Kim Thụy còn chưa biết, duyên phận đích thực của mình sắp tới rồi ~

Đương nhiên, bạn học Li Nhị của chúng ta cũng không biết việc này. Tuy hơi ngốc, nhưng hắn vẫn biết tự hiểu lấy mình. Nguyên hình của hắn là báo, nếu không có quan hệ họ hàng xa với Hồ Đa Đa, yêu quái cấp bậc như hắn sao được vào ban cán bộ, chẳng ai chọn hắn cả, vì vậy hắn chưa từng có ý nghĩ không an phận gì với Kim Thụy. Mặc dù Li Nhị thấy Kim Thụy rất đẹp, nhưng người ta là rắn cạp nong nổi danh lừng lẫy, hắn cũng chỉ thấy vậy thôi, chưa từng nghĩ gì xa xôi.

Quan hệ của hai người chính là từ đợt tâm sự này mà “Thăng hoa”.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này.



Tối đầu tiên về nhà Diệp, Eaton vô cùng ngoan ngoãn, hắn nghe lời ngủ ở phòng cho khách, không đi quấy rầy Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu đoán Eaton đã sửa sai, vui mừng xiết bao.

Nhưng sự thật ấy à, sao có thể dễ dàng từ ngu si thoắt cái biến thành thông minh được, Eaton còn đang bận ngồi trong phòng mình “Học chuyên sâu” kia kìa ~

Cơm nước tắm rửa xong xuôi, Eaton nằm bò trên giường lên mạng, nếu các cách trước của hắn vô tác dụng, vậy thì thay đổi chiến lược!

“Ba mươi sáu cách yêu!” — Đây là tên sách Eaton đang xem, hắn nghĩ mình phải nhập gia tùy tục, học tập cách yêu của nhân loại.

Nhìn một đống tri thức yêu đương trên mạng, hắn lại cảm thấy lý thuyết suông là không đủ, phải đi hỏi thêm kinh nghiệm mới được!

Thế là, hắn đăng bài lên một diễn đàn nổi tiếng:

Xin giúp đỡ: Tôi liên tục tỏ tình, nhưng người trong lòng lại cứ xa lánh tôi, hy vọng mọi người có thể đưa ra gợi ý cho tôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi