ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Diệp Tiếu lấy một tập tiền ra rồi đóng két sắt lại, xé tờ giấy báo mật mã trên cửa tủ xuống, sau đó gọi mấy yêu quái vô hỗ trợ cậu chuyển cái két sắt này vào phòng quản lý ký túc xá, để ở phòng thường trực thực sự không an toàn chút nào.

Giải quyết xong chuyện tiền nong, Diệp Tiếu dựa theo mã số học sinh xếp mấy chục yêu quái theo sau cậu vào các phòng, tiếp đến bảo bọn họ đi tìm chín bạn cùng phòng khác đang đứng chờ ở bên ngoài.

“Thầy sẽ không chỉ dẫn lại cụ thể cho các học sinh còn lại, những điều cần nói tôi đã nói với các bạn rồi, tạm thời các bạn coi như là kí túc xá trưởng, cần hướng dẫn cụ thể cho các bạn cùng phòng.” Diệp Tiếu vỗ tay, “Mọi người chỉ cho nhau đi, thầy đi gọi cơm cho mọi người.” Cũng gần đến giờ ăn trưa rồi.

“Dạ!” Mấy chục yêu quái kia lập tức kích động không thôi, mịa ơi, vừa vào học đã được làm quan rồi!

Diệp Tiếu bận rộn, Eaton liền lẻ loi một mình, hắn tội nghiệp dựa vào góc hành lang nhìn Diệp Tiếu vội vàng chạy ngược chạy xuôi, ánh mắt ngập nước kia coi mới đáng thương làm sao.

Lúc ra ngoài Diệp Tiếu liền nhìn thấy Eaton, cậu vỗ đầu, vừa nãy thấy két sắt nên sợ quá, thiếu chút quên mất bé dễ cưng này rồi.

“Tiểu Eaton đáng yêu của chúng ta làm sao vậy?” Diệp Tiếu ngồi xổm xuống, giang hai tay về phía Eaton, “Nào, mau nhào vào lòng thầy nào.”

“Hức… Em sợ lắm.” Eaton giả bộ y như thiệt, Diệp Tiếu vừa nói xong, hắn đã bày vẻ lã chã chực khóc lao vào lòng Diệp Tiếu —-

Hắn vốn tính như vầy, cơ mà chân ngắn thiếu linh hoạt quá, vừa đắc chí một phát là chân trái đạp vô chân phải, “Bộp” một phát liền “Oạch” cái ngã xuống.

“…” Diệp Tiếu đầu đầy mồ hôi, cậu chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được một đứa nhỏ đáng yêu nhào vào lòng mình thôi mờ, ai ngờ nhóc ấy liền ngã cái oạch như thế.

Diệp Tiếu vội vàng tiến đến đỡ Eaton dậy, vỗ bụi bẩn trên người hắn, “Đều là do thầy không tốt, em có đau không?” Cậu nhìn khuôn mặt Eaton đỏ lên, đau lòng nói, đứa nhỏ này thật đáng thương, thế nhưng cũng rất kiên cường, ngã mà không khóc, mặt đỏ bừng như vậy, chắc đang phải nhịn rất vất vả.

Sự thực nào có như Diệp Tiếu nghĩ, tuy bề ngoài Eaton là một đứa bé, nhưng bên trong đã hơn bảy trăm tuổi rồi, cứ thế “Ngu xuẩn” ngã lăn xuống đất, đương nhiên Eaton thấy rất mất mặt, giả bộ khóc lóc đáng thương là một chuyển, ngã úp mặt là chuyện khác, đúng là mất mặt rồng mà! Hắn xấu hổ quá cho nên mới đỏ bừng mặt thôi.

“…Không đau.” Cơ mà Eaton vẫn nhu thuận mười phần trả lời câu hỏi của Diệp Tiếu.

“Ngoan.” Diệp Tiếu đau lòng xoa đầu Eaton, bế hắn đứng dậy, “Mã số học sinh của em là bao nhiêu, thầy đưa em vào ký túc xá.”

“Em không muốn ở cùng bọn họ đâu, em sợ lắm.” Eaton tội nghiệp ôm cổ Diệp Tiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào cổ cậu, còn cọ cọ mấy cái.

Diệp Tiếu cười khẽ, đứa nhỏ này dính người ghê, đáng yêu chết đi được, tuy nhiên nhóc nhỏ như vậy, sống độc lập quả thực là một chuyện khó khăn, sống cùng chín yêu quái trưởng thành trong một phòng, cuộc sống hàng ngày sao có thể tốt cho được? Diệp Tiếu lo lắng không thôi.

“Thầy ơi, em ở với thầy được không?” Eaton yếu ớt nói, vẻ sợ hãi được diễn đến xuất thần nhập hóa.

“Nhưng mà thầy phải về nhà, em lại không thể ra khỏi trường.” Diệp Tiếu cũng có chút rầu, cậu không muốn sống ở trường đâu.

“Có thể, em có thể!” Eaton phấn chấn, “Em còn nhỏ mà, không có ma lực gì cả, có lẽ sẽ ra ngoài được.”

Sau khi biến nhỏ Eaton có ra kết giới một lần, lúc ấy sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến hắn hoảng sợ, vì thế muốn quay về xem có thể biến lớn lại được không, kết quả đương nhiên là thất bại, hắn không biết nguyên nhân tại sao, nhưng hắn có thể ra khỏi kết giới mà không gặp vấn đề gì.

“Ma lực?” Diệp Tiếu kì quái hỏi.

“Em đến từ Ma giới, không giống yêu giới bọn họ lắm, em không quen bọn họ, thầy đừng bỏ em ở cùng bọn họ.” Eaton lại giả bộ đáng thương.

“À à, đúng rồi, nguyên hình của em là rồng mà.” Diệp Tiếu bừng tỉnh đại ngộ, “Chúng ta thử nhé? Nếu em có thể ra ngoài, thầy sẽ mang em về nhà được không? Sao nhà em có thể yên tâm để em ra ngoài một mình chứ, thật đáng thương.” Diệp Tiếu lắc đầu.

Eaton thầm nắm chặt nắm đấm trong lòng, quá tuyệt vời! Nguyện vọng đạt thành, sau này có thể sống cuộc sống hạnh phúc của hai người! Ăn uống đều ở bên nhau đó nghen!

Diệp Tiếu đương nhiên không biết tâm tư của cái con sắc long này, cậu bế Eaton đến phòng quản lý kí túc xá, chuẩn bị đặt cơm trên mạng.

Phòng quản lý ký túc là một phòng lớn có đầy đủ tiện nghi, phòng ngủ bên trong cũng rất lớn, két sắt cũng được đặt ở trong phòng ngủ, Diệp Tiếu thấy ngủ trưa ở đây là một ý không tồi.

Tới phòng quản lý ký túc, Diệp Tiếu ngồi xuống ghế sofa ở gian ngoài, để Eaton ngồi trong lòng mình. Cậu mở ipad trong túi ra, vừa nãy cậu thấy di động có sóng, chứng tỏ kết giới ở đây không tạo ảnh hưởng gì với sóng điện thoại hay sóng từ các loại, hơn nữa cũng có lắp mạng điện, vậy chắc là ngoại trừ việc các yêu quái không thể ra ngoài thì không có gì khác so với thế giới của con người.

Diệp Tiếu mở ipad làm Eaton trong lòng cậu giật mình hoảng sợ, tuy hắn đã được thấy cái máy tính gì gì đó, cơ mà vẫn cứ cảm thấy thần kỳ, thứ này nhìn rất giống máy tính, tuy nhiên coi bộ vẫn có điểm khác nhau, “Thầy ơi, đây là máy tính ạ?”

“Ừ, là máy tính, gọi là máy tính bảng, em xem, nó trông giống một cái bản mỏng.” Diệp Tiếu xoa đầu Eaton, “Tiểu Eaton lợi hại thật, còn biết máy tính nữa.”

Eaton nghe xong đắc chí cực kì, chỉ vào ipad nói tiếp, “Cái này dùng để làm gì ạ?” Vừa nãy hắn nghe thấy Diệp Tiếu bảo muốn đặt cơm, có thể đặt bằng cái này à? Đặt thế nào?

“Máy tính có thể làm rất nhiều việc.” Diệp Tiếu giải thích, “Gần như là có thể mua mọi thứ trên máy tính, muốn ăn gì cũng được.”

“Lợi hại vậy sao?!” Eaton mở to hai mắt, “Nhân loại giỏi ghê! Thầy giáo thầy cũng rất lợi hại, có thể sử dụng thứ lợi hại như thế!” Eaton vừa nghe cái gì cũng mua trên máy tính được liền cảm thấy quá khó lường quá hi hữu.

Diệp Tiếu cười ha ha, “Không phải đâu, ở đây máy tính là một thứ rất phổ biến, gần như nhà nào cũng có, thậm chí có người còn có nhiều cái!”

Cảm xúc của Eaton lúc này chính là sợ hãi đối với những thứ mình không biết, hắn nghĩ tới trường này đúng là một quyết định sáng suốt, không chỉ có thể quen với mỹ nhân như thầy Diệp, lại còn có thể học được những tri thức lợi hại!

“Đến đây đi, bây giờ chúng ta bắt đầu đặt cơm!” Dưới tiếng than sợ hãi của Eaton, Diệp Tiếu bấm vào trang web chuyên nhận đặt cơm qua mạng.

==========================================

Diệp Tiếu sẽ xưng với các bạn yêu quái là “Thầy, tôi — bạn” nhé, vì các bạn ấy già cả hết rồi xưng “Thầy – Em” không tiện lắm. Còn Eaton ấy à, bé bỏng đáng yêu thế nên tất nhiên là gọi “Em” rồi 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi