ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Diệp Tiếu không rõ vì sao bọn họ lại muốn đến khu trẻ em.

“Em đã xem trong phim rồi, rất nhiều ba mẹ dắt con vào đó chơi, bên trong có khu vui chơi, cả cầu trượt nữa.” Vẻ mặt Hồ Đa Đa mới ao ước làm sao.

“Đúng đúng, trường mình không có! Mấy tên tiên giới thật xấu xa, xây trường kiểu gì mà lại xây ra cái thứ hàng loại hai!” Đám yêu lòng đầy căm phẫn.

Diệp Tiếu, “…” Đó là trò chơi chỉ dành cho các bạn nhỏ mẫu giáo và tiểu học thôi, các anh thực sự muốn đặt một cái cầu trượt trong trường à?

“Hôm qua các bạn đã đến khu vui chơi rồi mà, so với hôm qua, khu vui chơi trong trung tâm thương mại chỉ là dành cho trẻ con thôi, không thú vị đâu.” Diệp Tiếu không muốn mất mặt theo đám ngu si này, “Đi ăn cơm!”

“Đừng mà, nếu không chơi ở khu vui chơi thì mua đồ chơi cũng được, hôm qua ở siêu thị em đã muốn mua đồ chơi rồi, đáng tiếc đồ chơi ở đó không đẹp lắm, chắc chắn ở đây sẽ đẹp hơn!” Đám yêu hâm mộ con rồng nhồi bông của Eaton quá trời, đáng yêu ơi là đáng yêu, bọn họ cũng muốn mua một con giống nguyên hình của mình!

“Mua đồ chơi gì cơ?” Diệp Tiếu không hiểu lắm.

“Chính là bọn em đó!” Kim Thụy cũng rất kích động phấn chấn, “Nghe nói nhân loại làm bọn em đáng yêu lắm lắm!” Siêu thị không tìm được con rắn nào đáng yêu cả, không khéo chỗ này lại có.

Diệp Tiếu, “…” Cậu vậy mà lại không tìm được cớ ngăn cản đám yêu chiếm lĩnh khu trẻ em, đúng, mua một thú nhồi bông trông giống mình thì không có gì quá đáng, cậu không có lý do ngăn cản.

“Được rồi, đi thôi.” Diệp Tiếu đành gật đầu đồng ý, thực ra cậu không đồng ý không được, muốn đi lên tầng sáu chắc chắn phải qua tầng năm, đến lúc đấy đám yêu cứng lên thì cậu cũng không có cách nào khác, chẳng thà quy định luôn thời gian để bọn họ mua còn đơn giản hơn, “Chỉ có thể đi nửa giờ thôi đấy, bụng thầy đói lắm rồi.”

“Dạ!” Đám yêu phần phật chạy lên lầu.

Bảo tiêu, “…” Bọn họ nói gì vậy? Nghe nói nhân loại làm bọn em đáng yêu lắm?! Là sao?!

Bảo tiêu không cẩn thận nghe được chân tướng bắt đầu hỗn độn, đám học sinh của thiếu gia nhà bọn họ đúng là đầu óc không bình thường!

Đám yêu quái vội vàng chạy bộ lên, Diệp Tiếu chầm chập đi thang máy theo sau, đợi đến lúc cậu lên, đám yêu đã chơi quá high.

Nói là không vào khu trò chơi, cơ mà đám yêu chiếm luôn cả tòa thành bơm hơi và cầu trượt luôn rồi hiểu không, các bạn nhỏ ở đây đã hoàn toàn choáng váng, các bậc phụ huynh đứng ngoài xem cũng như bị sét đánh, mấy người muốn làm gì đây, mấy người là ai hả!

Diệp Tiếu và bảo tiêu, “…” Mấy tên nhảy lên nhảy xuống tưng tưng trong khu vui chơi là cái qué gì vậy! Sao dám cướp địa bàn của trẻ con như thế hả, có biết xấu hổ không!

“…Có vẻ bọn họ không ổn lắm.” Bảo tiêu cố tìm từ, cuối cùng nghẹn ra một câu “Không ổn lắm”.

“Đúng, chắc bọn họ muốn ngồi tàu lượn siêu tốc lần nữa, thích chơi như vậy thì để lát tôi nói với bọn họ, nếu thích quá thì chiều ta lại vào khu vui chơi ngày hôm qua.” Diệp Tiếu cười lạnh.

Bảo tiêu, “…” Hôm qua ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc xong, cả đám hóa thành đồ ngốc hết, lát còn chơi trò đó tiếp sao?

Diệp Tiếu gọi đám yêu ra ngoài mấy lần, thế nhưng chả có tên nào nghe, cậu không làm gì được.

Tuy nhiên đã có người có cách, các bạn nhỏ không dễ thương lượng như người lớn, đang yên đang lành có đám thổ phỉ cường đạo tới cướp địa bàn của bọn nhóc, cả đám ai cũng cao cũng lớn chà bá, cái chỗ chơi có chút xíu bị chật ních rồi hiểu không, chẳng còn chỗ cho bọn nhỏ chơi nữa, không ổn tí nào cả!

Thế là đám nhóc con bé bé xinh xinh bắt đầu gào lên, chỉ nhoắng cái trong khu trẻ con đã vang lên tiếng cười đùa vui chơi của đám giặc yêu quái và tiếng khóc lóc của tụi con nít, khiến đầu mấy người lớn nở bung.

Vì vậy, đám yêu bị nhân viên công tác đuổi đi, Diệp Tiếu lập tức vả cho mỗi đứa một cái!

Đám yêu ủy khuất, “Nhân loại mấy người chẳng thân thiện tí nào, bọn em chỉ muốn chơi chút xíu rồi đi ngay thôi mà, thế cũng không chịu, keo kiệt!”

Diệp Tiếu lại vả cho phát nữa, “Keo kiệt cái đầu bạn, đó là chỗ chơi của trẻ con, mấy người nhảy vô làm gì, thầy gọi mà các bạn cũng không nghe, coi như gió thoảng bên tai, không nghe lời thế có phải là không muốn tốt nghiệp nữa không?”

“Dạ…Tụi em biết rồi.” Đám yêu phồng miệng, trong lòng bực bội, chơi cũng không cho chơi, thầy giáo quá đáng ghê ấy.

Được cái hứng khởi của đám yêu tới mau mà đi cũng mau, nói không được chơi là quay đầu qua khu đồ chơi luôn, bọn họ phải tìm được một món đồ chơi xứng với mình!

“Con nào đẹp hơn? Con nào trông giống tôi hơn?” Hồ Đa Đa trái cầm một con Ali đầu to, phải cầm một con hồ ly màu nâu béo ục ịch xách theo cái đuôi.

“Ừm… Cả hai con đều không tồi, đáng yêu lắm.” Kim Thụy đứng cạnh cho ý kiến, “Không thì cậu biến nguyên hình cho tôi xem coi, mà nói ra mới nhớ tôi chưa nhìn kỹ nguyên hình cậu thế nào đâu.”

“Vầy cũng được, cậu cầm hộ tôi cái.” Hồ Đa Đa nghe thấy rất hợp lý, nhét hai con thú nhồi bông vào tay Kim Thụy rồi chuẩn bị biến thân, sau đó —

“Bộp!”

“Hai người muốn chết hả, dám biến thân ở đây?!” Diệp Tiếu ngứa hết cả tay.

Giờ hai yêu quái mới tỉnh táo lại, đúng, ở đây không phải trường học, không thể tùy tiện biến thân được, sẽ bị bắt đem đi giải phẫu mất!

“Nhưng mà thầy ơi, em không biết nên mua con nào, em muốn chọn con giống em ấy.” Hồ Đa Đa nhìn trái nhìn phải, thực sự không biết làm sao.

Diệp Tiếu suýt bị sự ngu si của hắn làm bật khóc, “Bạn thử nhớ lại xem người nhà bạn thế nào thì rõ, bọn họ trông thế nào thì bạn sẽ gần giống vậy.” Có thế nào thì cũng không phải như con bên trái, đầu bạn lớn bằng đầu Ali được chắc!

Hồ Đa Đa bừng tỉnh đại ngộ! “Thầy giáo thật thông minh!”

Diệp Tiếu, “…” Bị anh khen như vậy tôi không thấy vui tẹo nào đâu hiểu không!

Sát, chỉ số thông minh cao đến mấy cũng bị mấy người kéo cho thấp tè rồi!

Cuối cùng hầu hết những yêu quái có nguyên hình là động vật đều mua được thú nhồi bông tương xứng với mình, những yêu quái khác không mua thú nhồi bông thì mua đồ chơi khác, như súng đồ chơi, bộ xếp hình, xếp gỗ gì đó.

Kim Thụy mua hai con thú nhồi bông, một là con rắn màu xanh đen mập mạp, không có màu vàng nên y đành chấp nhận, hai là con báo tròn vo, dạo này y và Li Nhị có quan hệ tốt lắm, vì vậy y cũng mua cho hắn một con.

Hồ Đa Đa vui vẻ, “Không thể ngờ được cậu còn nhớ đến Li Nhị, ngay đến tôi là anh nó còn quên, cậu thật là người anh em tốt!” Hồ Đa Đa cứ thế xưng anh gọi em với Kim Thụy.

Eaton tính mua rồng, đáng tiếc không tìm được con nào ưng mắt, tuy nhiên hắn lại thấy một đôi búp bê béo mập mặc yếm rất đáng yêu.

Thực ra đôi búp bê này là một nam một nữ, hắn mua luôn hai đôi, sau đó tặng hai con búp bê nữ cho hai đứa bé mới bị hắn cướp địa bàn, rồi ghép hai búp bê nam thành một đôi.

Diệp Tiếu nhìn Eaton mà không biết nói gì, cậu không thiết ngăn cản nữa, đám học sinh này đã hết đường cứu vớt, vượt qua năng lực dạy học của cậu rồi…

“Được rồi chứ? Đi ăn cơm thôi.” Diệp Tiếu chỉ lầu trên. “Thầy sắp chết đói rồi.”

“Dạ!” Đám yêu thắng lợi trở về, mỹ mãn xiết bao, “Đồ nướng! Đồ nướng! Đồ nướng!”

Bọn họ đã từng ăn đồ nướng ở tiệm buffet, song chưa được ăn trong tiệm chuyên đồ nướng bao giờ, giờ đi ăn một bữa pạc ty hoành tráng thì quá toẹt vời!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi