ĐẠI HỌC YÊU QUÁI

Eaton thế này không phải là trở về thời tiền giải phóng, hắn xoẹt cái vèo nhảy về xã hội nguyên thủy luôn rồi!

Chẳng bao lâu nữa, các khách xem của suất chiếu sau sẽ đến, Diệp Tiếu ngó ngó thấy không có ai, liền vội vàng lấy đồ ăn KFC bỏ hết vào một túi, hai túi còn lại thì chồng vào nhau để che Eaton.

Đành vậy thôi, ngoài việc bỏ Eaton vào túi nilon thì Diệp Tiếu không nghĩ được cách nào khác, cả cục thịt bự chà bá như vầy, không thể nhét vô túi áo túi quần được.

Đã thế, Eaton còn lấp lóe ánh vàng, hào quang vạn trượng! Đi dưới ánh đèn còn đỡ, chứ ra ngoài thì nổi bật cạp quần luôn, bởi vì bây giờ trời đang tối thui thùi lùi.

“Em cố nhịn một chút.” Diệp Tiếu nhìn bộ quần áo rơi tả tơi dưới gầm ghế của Eaton. Hắn biến về nguyên hình rồi nên không mặc được nữa. “Thầy sẽ lấy cái này che lên người em, em im lặng đừng nói gì, cũng đừng nhúc nhích, không sẽ bị người khác phát hiện.”

Nói xong, Diệp Tiếu ôm Eaton lên để “Đóng gói” hắn. Phải công nhận là nặng, hơn mười cân chứ đùa. Cậu đúng là rất muốn nhìn ngắm rồng trong truyền thuyết thật kỹ, nhưng giờ không kịp nữa, cứ nhét vô túi lát về xem sau.

“Tiếu Tiếu ~” Nước mắt Eaton rơi như dòng suối chảy, sao hắn khổ thế không biết, không thể ngờ hắn lại có ngày bị nhét vô túi nilon xách đi, còn đâu tôn nghiêm của một vương tử nữa?

“Đừng nói nữa, ngoan.” Diệp Tiếu mặc kệ Eaton thút thít sụt sùi, cậu lót quần của Eaton dưới đáy túi, sau đó lấy áo bao quanh, để hở một khe nhỏ cho hắn thở, sau đó cậu nhẹ nhàng bế Eaton vào túi, cuối cùng đặt mũ lên trên chốt hạ.

Ừm… nhìn kín đấy, ánh vàng chói lóa không bắn ra ngoài. “Được rồi!” Diệp Tiếu xách túi lên, mặc dù hơi nặng, nhưng lát bỏ vào giỏ xe đạp rồi phi nhanh về nhà là được.

Trong túi nilon, nơi mà Diệp Tiếu chẳng hề nhìn thấy, Eaton đã khóc như nước sông Hồng dâng mùa bão lũ, hắn không thiết sống nữa, thà chết đi còn hơn, bảy trăm năm cuộc đời hắn chưa từng mất mặt tới thế.

Diệp Tiếu xách hai túi nilon toát mồ hôi chạy ra, đám yêu ngó ngó, lúc đi vào thầy xách hai túi nilon, lúc ra cũng là hai túi nilon, cơ mà cứ thấy có gì là lạ khang khác.

“Eaton đâu ạ? Tìm được điện thoại của cậu ấy rồi mà vẫn không biết người đâu.” Ban nãy Hồ Đa Đa bổ não nhiều quá nên bị Diệp Tiếu mắng, giờ ngẫm lại cũng tự thấy mình hơi hâm hâm, Eaton là ai chứ, người ta là vương tử Ma tộc, là rồng đấy, sao có thể bị hại ở nhân giới được, đã vậy còn ngay trước mặt bọn họ nữa chứ, đúng là chuyện không thể xảy ra.

“Việc này nói sau, giờ muộn rồi, chúng ta về trước.” Diệp Tiếu đưa túi đồ ăn cho Hồ Đa Đa, “Thầy cho em túi này.” Hồ Đa Đa thích ăn gà thì cho hắn hết đi, riêng cục thịt bên kia đã nặng lắm rồi, xách cả hai túi chắc cậu chết quá.

“Em cảm ơn thầy, thầy tốt quá đi!” Hồ Đa Đa có gà liền quẳng luôn chuyện Eaton đến chân trời, đã thế hắn còn chưa thấy đủ, liều mạng nhìn say đắm túi còn lại trên tay Diệp Tiếu, thiệt muốn ăn quá đi à ~

Diệp Tiếu lờ luôn Hồ Đa Đa, bây giờ chưa thể nói chuyện Eaton cho đám yêu được, không phải cậu không tin đám yêu, mà IQ của bọn họ thực sự không thể gửi gắm niềm tin cho được, cậu mà nói, thể nào đám yêu cũng nhao nhao lên, chẳng bao lâu sẽ bại lộ mọi chuyện, thế nên cứ giữ bí mật đã, chờ về rồi tính sau.

Bảo tiêu lo lắng hỏi: “Không thấy học sinh đâu cũng không cần lo sao?” Rõ ràng là một người lớn đùng, cớ sao bỗng chốc biến mất tăm, không biết đã chạy đi đâu rồi. Trải qua hai ngày thực tập, anh bảo tiêu của chúng ta đã không thể yên lòng với đám học sinh này, IQ của bọn họ ai cũng quá đáng lo.

“Không sao không sao, cậu ấy vẫn ổn, tôi biết cậu ấy ở đâu rồi, chúng ta cứ về trước đi.” Diệp Tiếu qua quýt nói mấy câu, chỉ muốn đưa đám yêu về rồi chạy lấy người.

Đám yêu ngẫm nghĩ: Đúng ha, Eaton là rồng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, tuy phim mới xem nói về diệt rồng, nhưng coi bộ nhân giới đều nghĩ đó chỉ là hư cấu, cho nên căn bản không có kỵ sĩ diệt rồng chân chính, khỏi cần lo lắng cho tính mạng Eaton.

Nghĩ thế, đám yêu nhoắng cái đã vui tươi trở lại, bọn họ phải mau về trường khoe khoang với các bạn mới được, nếu không về muộn, mọi người ngủ mất thì còn gì vui.

Chỉ còn mỗi bảo tiêu cứ lo lắng không thôi, đầu mịt mờ, rốt cuộc là sao nhỉ, người không thấy đâu, mà điện thoại lại vẫn còn ở rạp chiếu phim, tò mò quá đi mất….

Trên đường về bãi đậu xe, đám yêu lại mua thêm một đống đồ ăn vặt, tuy bọn họ đã thực tập xong, song không có nghĩa bọn họ có thể tốt nghiệp, về trường rồi sẽ bị thu bùa gỗ, cho nên giờ phải tranh thủ mua nhiều thật nhiều mới sáng suốt.

Ban đêm nội thành mãi mãi không thiếu đèn, Diệp Tiếu dẫn đám yêu vội vàng đạp xe về trường, dọc đường đi đám yêu hát vang “Khúc ca khải hoàn”, mỗi tên lại hát một bài, tên thì hát hit mới nổi, tên lại hát bài gì lạ hoắc, có khi là bài hát ở Yêu giới hoặc Ma giới.

Eaton được Diệp Tiếu cẩn thận đặt vào giỏ xe, mải mê chìm đắm trong đau thương không cách nào kím nén.

Cớ sao đời tôi lại khổ thế này, hu hu hu…

Mười giờ hai mươi, Diệp Tiếu cuối cùng cũng dắt đám yêu về tới trường, cậu không vào ký túc xá, chỉ đứng ở cổng trường thu bùa gỗ của đám yêu, sau đó lập tức đạp xe cùng bảo tiêu về nhà.

Đám yêu xách đống chiến lợi phẩm về nhà, nghe nói mấy món bọn họ mua trước đó cũng được xe chở về rồi, quá toẹt vời.

Cả đám đã quên mất tiêu tiểu đồng bọn Eaton của mình.



Diệp Tiếu vừa về nhà liền ôm túi nilon chạy vội lên phòng mình. Người nhà Diệp chẳng hiểu ra sao, bác Chu hỏi bảo tiêu: “Tiếu Tiếu mua gì về vậy?” Kia là túi KFC, phình lên rất to, mới hai ngày không gặp, Diệp Tiếu đã thích ăn KFC rồi sao, nhưng loại đồ ăn này không tốt cho sức khỏe, thế nên bác Chu lo lắm.

“Chỉ là một ít đồ ăn thôi.” Bảo tiêu vẫn tưởng trong túi kia là đồ KFC.



Diệp Tiếu vào phòng, khóa cửa lại, sau đó bế Eaton trong túi nilon ra, ủa… Sao quần áo của Eaton lại ươn ướt thế này?

“Em tè dầm à?” Diệp Tiếu nhìn Eaton, vẻ mặt là lạ.

“Mới không có!” Eaton khóc lớn: “Đó là nước mắt của em — Ọe —” Đang khóc dở, tự dưng hắn muốn ói: “Em say xe đạp quá —- Ọe —-“

Eaton vội vàng nhảy khỏi đống quần áo, bạch bạch chạy vào phòng tắm để nôn.

Hắn ngồi xe đạp thôi mà cũng say, quá xui xẻo!

Diệp Tiếu nhìn Eaton ngả ngả nghiêng nghiêng, hai cái cánh nhỏ thịt thịt trên lưng nhoắng lên nhoắng xuống, thỉnh thoảng lại nghe được mấy tiếng nôn khan, trong lòng không khỏi hắc tuyến: Rốt cuộc chuyện này là sao!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi