ĐẠI HUYỆN LỆNH TIỂU NGỖ TÁC

Mọi người đều sửng sốt, sau đó mỗi người có phản ứng khác nhau.

Bàng Mục, Liêu Vô Hà thận trọng, một điểm liền thấu, Đỗ Khuê là hán tử thô, mặt đầy mờ mịt, hiển nhiên chưa từng để chi tiết nhỏ này ở trong lòng.

“Cũng là giống như vị bà mối này mặc đồ màu đỏ cam.” Bàng Mục khen ngợi nói, “Nàng suy đoán quả nhiên là đúng.”

Yến Kiêu cười gật đầu, lại nói: “Hồ sơ này là do trưởng thôn Thiều Sơn tự mình viết? Làm khó hắn phân biệt màu sắc chi tiết như vậy.”

Nam nhân bình thường không quan tâm đến việc phân biệt màu sắc, có thể nhớ màu đỏ đã là không tồi, nhưng vị thôn trưởng kia lại vẫn tế hóa đến màu cam hồng, thực sự gọi người kinh ngạc.

Bàng Mục cười nói: “Còn không phải sao, nghe nói hắn họa tranh họa rất tốt, trước đây Bùi lão đại nhân cũng từng nói qua.”

Người vẽ tranh thường xuyên phải tiếp xúc với thuốc màu, độ mẫn cảm ở phương diện này so người bình thường mạnh hơn không ít.

“Khó trách.” Yến Kiêu bừng tỉnh đại ngộ.

Theo lời kể của Hoàng Hoa, nàng thích quần áo có màu sắc tươi tắn, ngày bị tập kích đo, nàng mặc một kiện váy dài màu cam. Mà ngày đó từ Yên Hà am trở về, lúc gặp được Hồng thị ở cửa nha môn, Yến Kiêu đã chú ý đến cái váy màu đỏ cam rực rỡ kia đầu tiên.

Dân gian yêu thích màu đỏ đã có từ lâu, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng chủ yếu là đỏ thẫm, màu đỏ cam rất ít.

Người được sai đi điều tra về mối quan hệ giữa hai nạn nhân cũng nói, hai nhà Hoàng Hoa và Hồng thị xưa nay không quen biết, việc kinh doanh làm ăn cũng hoàn toàn khác nhau, căn bản không có bất luận cái gì liên quan. Mà người hai nhà này cũng đều là bá tánh bình thường thành thật, tình cảm phu thê hòa thuận, làm việc có trách nhiệm, không bao giờ gây thù kết oán với người khác……

Có thể nói, hai người này hoàn toàn có chút gì liên quan đến nhau.

Tình sát, báo thù, mưu tài, đủ loại khả năng thường thấy tính đều bị loại trừ.

Hiện giờ mọi dấu hiệu đều cho thấy, Hoàng Hoa và Hồng thị bị tập kích không phải là ngẫu nhiên, mà là kết quả do hung thủ tỉ mỉ lựa chọn.

Bàng Mục dùng sức chà xát tay, “Loại phạm tội nhìn như thiên kỳ bách quái*, nhưng thật ra, chưa chắc không theo quy luật. Hãy khoanh vùng ba nơi xảy ra vụ án, tập trung điều tra ở những chỗ này.”

*: những thứ kỳ lạ và quái gở.

Hắn mang binh nhiều năm, hiện giờ tuy rằng làm quan phụ mẫu một phương, nhưng thỉnh thoảng khi kích động, vẫn buột miệng thốt ra tiếng thời trước.

Yến Kiêu lại bổ sung: “Từ vị trí vết thương của ba nạn nhân kết hợp với các phương diện khác, ta đã tính toán, hung thủ cao khoảnh từ bốn thước hai đến bốn thước năm. Mặt khác, cá nhân ta thấy vụ án này có khuynh hướng trả thù để trút giận, thân phận của hung thủ có hai khả năng, nhưng mặc kệ là người trưởng thành hay là hài đồng, thời thơ ấu, trong một khoảng thời gian dài bị nữ trưởng bối ngược đãi hoặc áp bách, bản nhân vô lực hoặc là không dám phản kháng đối phương, lại không có cách nào tiếp tục chịu đựng, cho nên trút oán giận lên mục tiêu thay thế đã chọn.”

Tuy rằng kết luận hung thủ có thể là hài tử rất khó tin, nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, ai cũng nói ra dị nghị gì.

Nhưng nói một lần nữa, trong vòng này có một trấn bảy thôn, dân cư hơn vạn, người cao bốn thước hai đến bốn thước năm tất nhiên không phải số lượng nhỏ.Nếu thật sự muốn tra, nói ít cũng phải mất đến mấy tháng, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên xuống tay như thế nào?

Thấy bọn họ lộ vẻ mặt khó xử, Yến Kiêu liền nói: “Người trưởng thành thì dễ, chắc không có mấy người, cũng không khó. Còn hài tử, Đỗ bộ đầu, ngươi là người địa phương, nhất định phải biết rõ về nơi này, chốc nữa ngươi tìm mấy đồng hương thương nghị với nhau, xác định đại khái độ tuổi trung bình của nam hài, nữ hài trong phạm vi chiều cao này. Vì để an toàn, trên dưới mười ba tuổi cũng không sai biệt lắm. Không phải có sổ hộ tịch sao? Tra xem gia đình nào có hài tử phù hợp với tuổi này không, sau đó lại xem trong nhà bọn họ, có vị nữ trưởng bối nào có đặc thù giống những người bị hại hay không, số nhà đồng thời có hai điều kiện này khẳng định không nhiều.”

Nữ nhân cao hơn 1m7 vốn dĩ đã ít, hơn nữa lại giới hạn thêm một hài tử, phạm vi chắc chắn sẽ thu nhỏ lại đáng kể.

Liêu Vô  Hà nghe vậy, gật đầu cười nói: “Biện pháp này hay lắm.”

Yến Kiêu vội khiêm tốn nói: “Cũng chỉ bắt chước lời người khác thôi. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ tình huống đặc thù phát sinh, nhưng còn hơn so với kẻ mù.”

Mọi người sôi nổi gật đầu, chuẩn bị sau giờ ngọ, mỗi người dẫn một đội nhân mã, lặng lẽ xuất phát đến từng khu vực.

Tan họp, Yến Kiêu cùng Bàng Mục vừa nói vừa đi ra ngoài, thấy Hứa Thiến và Bạch Hi một trước một sau chạy đến.

Thấy mặt hai người đỏ bừng, trên trán mồ hôi ướt dầm dề, Yến Kiêu cười nói: “U, sao lại làm cho mồ hôi đầy đầu như vậy? Lại đến chỗ nào nháo rồi?”

Khi đến gần hơn, Yến Kiêu có thể cảm giác được hơi nóng tỏa ra từ cơ thể hai người, như hai cái bếp lò di động.

Hứa Thiến cùng Bạch Hi nhìn nhau cười, hơi có chút đắc ý ưỡn ngực, cười hắc hắc nói: “Yến tỷ tỷ, chúng ta cũng không phải làm bậy, là làm chuyện đứng đắn, không tin ngươi hỏi Bàng đại ca.”

Cũng không biết bọn họ gần đây bận việc gì, mới mấy ngày không gặp mà làn da đã phơi nắng đến ngăm đen, lúc cười, lộ hai hàm rang trắng rất chói mắt.

Yến Kiêu theo bản năng nhìn về phía Bàng Mục, người sau hướng về phía hai cái đầu nhỏ gật đầu, “Không tồi, ta nghe Nhã Âm nói, các ngươi hai ngày này đều làm rất tốt, cũng không biết có thể kiên trì mấy ngày.”

Lời còn chưa dứt, Hứa Thiến cùng Bạch Hi đồng thời hét lên: “Chúng ta sẽ không bỏ dở nửa chừng!”

Bàng Mục có lệ ừ một tiếng, dỗ dành tiểu hài nhi, “Được rồi, ta sẽ nói tốt với người nhà các ngươi.”

Hứa Thiến cả giận: “Ngươi rõ ràng chính là xem thường người!”

Bạch Hi cũng tức giận, “Đúng vậy, nam tử hán đại trượng phu, có một nói một có hai nói hai, chúng ta mới không cần người giúp đỡ gian lận!”

Nói xong, lại nói với Hứa Thiến: “Đi, chúng ta đi, phải cho bọn hắn thấy bản lĩnh của chúng ta!”

Hứa Thiến gật đầu thật mạnh, sau đó khịt mũi với Bàng Mục, xoay người rời đi.

“Trở về đi,” Yến Kiêu vội vàng kéo lại, không biết nên khóc hay nên cười nói, “Sắp đến buổi trưa rồi, còn đi đâu? Không ăn cơm sao?”

Lại cả giận nói với Bàng Mục: “Ở trước mặt ta còn úp úp mở mở cái gì!”

Bàng Mục nháy mắt bả vai gục xuống, vội ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Hai con khỉ này chắc chắn chính là con quay đầu thai, không có lúc nào an ổn……”

Hứa Thiến cùng Bạch Hi đều là lần đầu đi xa kinh thành, nhìn cái gì cũng thấy lạ, mỗi ngày sáng sớm bò dậy chơi đến nửa đêm không biết mệt. Bọn chúng xuất thân lại tốt, người bình thường không dám quản, nhưng có thể kiểm soát chúng, cho nên phải đào một cái hố thật sâu, cho chúng bận trồng củ cải.

Mắt thấy tiểu thư, công tử sắp biến thành con khỉ hoang, Bàng Mục cảm thấy không thể để tiếp tục như vậy, bèn nghĩ ra biện pháp:

“Năm trước ta từng tuyên bố ở trong thành, muốn tuyển chọn nhân tài từ dân gian, những người đó sẽ có cơ hội nhập công môn……”

Nghe đến đó, Yến Kiêu đã hiểu rõ, cảm thấy một chiêu này có chút tổn hại, nhưng lại chữa đúng bệnh.

“Ta cho rằng chàng lừa bọn hắn!” Nàng hạ giọng nói.

Bàng Mục kêu một tiếng, “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, mặc kệ nguyên nhân gì, lời đã nói ra, sao có thể không tính?”

Bàng Mục thật sự có một đám mầm giống tốt, tổng cộng trăm người, sau đó chia nhỏ làm việc cho nha môn cùng thủ hạ của Đồ Khánh, để bọn họ thay phiên nhau tuần phố, chạy việc linh tinh râu ria.

“Cũng đừng nói như thế,” Bàng Mục vuốt cằm nói, “Ta thật sự nhìn trúng mấy hạt giống tốt, ba tháng sau khảo hạch nếu đủ tư cách, cấp cho thân phận chính thức cũng chưa chắc không thể.”

Yến Kiêu nhịn cười, nhìn hai đứa nhỏ ngốc trước mắt, mặt đầy mồ hôi còn có mười phần nhiệt tình, “Cho nên chàng tống cổ bọn họ đi theo người khác chạy việc?”

Kẻ này có bao nhiêu ý xấu mới có thể nghĩ ra chiêu tổn hại như vậy!

Bàng Mục trịnh trọng nói: “Cái này thật tốt,” lại hỏi Hứa Thiến cùng Bạch Hi, “Là các ngươi nguyện ý tự mình làm?”

Hai tiểu ngốc tử dùng sức gật đầu.

Bàng Mục khoát tay với Yến Kiêu, “Nhìn xem?”

Bị bán cho người ta bán còn đếm tiền hộ! Yến Kiêu giẫn dữ cười, giơ tay đấm hắn hai cái, đuổi hai hài tử đi rửa mặt, “Trời sập xuống cũng phải ăn cơm, đi trước tắm rửa, giữa trưa chúng ta ăn cá nướng, sau khi ăn xong sẽ làm kem viên cho các ngươi.”

Dù sao vẫn là hài tử, hai người mới vừa còn kiên trì muốn đi làm việc tức khắc hoan hô một tiếng, mừng rỡ chạy đến hậu viện.

Trải qua mấy tháng tiếp xúc, Yến Kiêu phát hiện nữ nhi nhà võ tướng ở kinh thành tương đối tự do, cá tính hoạt bát vô cầu vô thúc, giống Bạch Ninh, giống Hứa Thiến. Ở cùng các nàng, Yến Kiêu tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ và thoải mái.

Có đôi khi nàng cũng không nhịn được mà nghĩ, có lẽ bởi vì tổ tông đã trải qua quá nhiều tinh phong huyết vũ*, cho nên muốn con cháu hậu bối sống vui vẻ một chút.

*: đẫm máu tanh nồng, mưa máu gió tanh

******

Mấy ngày kế tiếp, toàn bộ người trong nha môn đều được điều động:

Người biết chữ thì lật xem hồ sơ hộ tịch, chuyên tìm thông tin về hài tử; người không biết chữ thì dốc hết sức điều tra nhân vật khả nghi sau đó thẩm tra đối chiếu.

Sau mười ngày bận rộn làm việc cả ngày lẫn đêm, một đám người thu hoạch được tảng lớn quầng thâm mắt và đôi mắt tràn đầy tơ máu, cùng với danh sách những người khả nghi giảm xuống còn chín.

Tuy nhiên, khi danh sách này được đưa ra, mọi người đều cảm thấy trong lòng bị đập thật mạnh, ai cũng cảm thấy vui mừng.

Bởi vì chín nghi phạm này, tất cả đều là hài tử ở độ tuổi mười tuổi đến mười bốn tuổi.

Bao gồm cả Phương Hưng, Đỗ Khuê cùng rất nhiều nha dịch đã có hài tử, thân là người phụ thân, càng cảm thấy rối rắm hơn vài phần so với người khác, nhịn không được nghĩ, tuy rằng đã lien tiếp xảy ra ba vụ án, nhưng đều là vết thương nhẹ, hài tử kia nếu thật sự có thể hối cải để làm người mới……

Bàng Mục mặt trầm như nước, trầm mặc một lát, bắt đầu bày binh bố trận nói: “Từ hôm nay trở đi, ta muốn chia các ngươi thành ba người một tổ, nhìn chằm chằm chín nhà này cho ta!”

Người Bàng Mục tuyển chọn từ dân gian có trên dưới một trăm người hỗ trợ làm chút việc râu ria, giúp giảm bớt đáng kể áp lực của một đám nha dịch cùng nhóm binh lính, giờ phút này cũng có hai ba mươi người.

Tuy nhiên, không đợi chúng nha dịch lĩnh mệnh hành sự, Lâm Bình liền chạy vào mang đến một tin dữ, tâm tình còn chưa kịp mừng rỡ đã chìm vào đáy vực:

Cách thị trấn Hoàng Liên, nơi nạn nhân đầu tiên Hoàng Hoa sinh sống chỉ mười dặm về phía đông, có một ngôi làng nhỏ tên là Thu Vân thôn, có nghĩa là “hồng diệp như họa”, những chiếc lá đỏ đẹp như tranh vẽ vào ngày mùa thu trên núi.

Buổi sáng hôm nay, một nữ nhân tên là A Cửu trời chưa sáng đã ra cửa, chuẩn bị lên núi hái rau dại, kết quả không đến một canh giờ sau, được người dân trong thôn phát hiện ngã dưới chân núi, sau đầu chảy một vũng máu!

“Nàng cũng mặc áo váy màu đỏ cam…… Bá tánh đến báo án rất sợ hãi, nói lúc đó người thở ra nhiều, hít khí chậm,” Lâm Bình nói, “Chỉ sợ hiện tại……”

“Hỗn trướng!” Bàng Mục vỗ án dựng lên, “Chậm một bước!”

Yến Kiêu trong lòng cả kinh, phạm nhân, không, hành vi của hung thủ đúng là thăng cấp, nhưng mức độ thăng cấp giữa vụ án trước và vụ án này cũng không khỏi quá lớn, nhất định có chuyện gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hắn hoặc nàng.

Hiển nhiên Bàng Mục cũng nghĩ đến điểm này, một bên đi ra ngoài một bên an bài: “Đỗ Khuê Phương Hưng, các ngươi lập tức dẫn người đi tìm hiểu chín nhà này, xem ra nhà bọn họ trong mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn hoặc là phát sinh cãi vã!”

Khi đám người Bàng Mục phi ngựa đuổi đến Thu Vân thôn, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng, trong lòng mọi người trầm xuống, khi đến gần, thấy năm sáu  người ngồi thất thần, vây quanh một phụ nhân bất động ở giữa, lớn tiếng kêu khóc.

Bên cạnh là một lão đầu có vẻ là đại phu đang dùng khăn mặt lau bàn tay dính máu tươi, thở ngắn than dài, “Nén bi thương.”

“Phùng đại phu, nhanh!” Bàng Mục nói tiếp.

Phùng đại phu đã lâu không phóng ngựa chạy băng băng, giờ phút này chỉ cảm thấy như mất đi nửa cái mạng, thở cũng không đều, trong cổ họng một còn phát ra tiếng thở gấp, làm gì còn sức mà chen vào?

Tề Viễn thấy thế phi thân tiến lên, nói một tiếng đắc tội, trực tiếp khiêng người đến trước mặt người bị thương, “Nhường một chút, tất cả nhường một chút!”

Trong đám người rối loạn, nhóm người nhà nhìn đến hòm thuốc sau lưng Phùng đại phu, không khỏi dâng lên một cỗ hy vọng, hai mắt đẫm lệ cầu xin hắn cứu người.

Phùng đại phu một đường bị xóc nảy đến thất điên bát đảo, giờ phút này cũng bất chấp nghỉ ngơi, ngồi trên mặt đất, trước tiên dò xét hơi thở người bị thương ở chóp mũi, lại thử mạch đập ở cổ, khẽ lắc đầu, “Thương thế quá nặng, mất máu quá nhiều, cho dù ta toàn lực ứng phó, cũng không thể hồi quang phản chiếu, có lẽ có thể duy trì mấy ngày, hoặc có thể chỉ mấy khắc……”

Khi nói chuyện, hắn đã mở hòm thuốc, giũ ra túi kim châm, nhanh chóng đâm tầm mười mấy hai mươi châm vào người bị thương, sau đó thấy “người chết” mí mắt run run mang theo hơi thở yếu ớt, chậm rãi mở mắt.

Người nhà A Cửu vừa mừng vừa sợ, muốn tiến lên hỏi han, lại thấy A Cửu cố gắng mở miệng, cổ họng vang lên vài tiếng không rõ, đôi mắt gắt gao nhìn về hướng bắc trừng mắt, không lâu sau liền gục đầu xuống, không còn hơi thở.

Trong đám người, đầu tiên là một mảnh tĩnh mịch, sau đó lại một lần nữa phát ra tiếng khóc tê tâm liệt phế.

Phùng đại phu thở dài, hướng Bàng Mục lắc lắc đầu.

Bàng Mục nắm chặt tay, Yến Kiêu trong đầu ong một tiếng, hung hăng dậm chân, trực tiếp tức giận mà khóc.

Chỉ kém một bước, chỉ kém một bước!

Cho hy vọng lại nhẫn tâm cướp mất, trơ mắt nhìn một sinh mệnh sống sờ sờ mất đi, mà bọn họ lại không thể làm gì, loại cảm giác bất lực này thật giống như có người cầm dao cứa vào trái tim bọn họ, đau đớn cùng áp lực làm người ta không thở nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi