ĐẠI HUYỆN LỆNH TIỂU NGỖ TÁC

Người liên quan đến án kiện và quan viên phối hợp với nhau, chứng cứ lại hoàn chỉnh, cho nên vụ án Hoàng Hải Bình phá cực kỳ thông thuận.

Kế tiếp việc sửa sang hồ sơ vụ án tự nhiên không cần phải nói, mọi người đối với hành  động nghĩa cử của Hoàng Hải Bình vô cùng khâm phục, Vương công công cùng quan giám thị Liễu Đồng nghe xong đều liên tục cảm khái.

“Xu lợi tị hại* là nhân chi thường tình, thiên hạ thế nhưng thực sự có người dũng nghị quả cảm, ta nhất định báo cho thánh nhân biết được.”

*: hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.

Nếu quả nhiên có thể để thánh thượng nghe, thật sự không thể tốt hơn. Bàng Mục vừa nghe đại hỉ, cũng múa bút vẩy mực, tự mình viết “Trung dũng chính nghĩa” bốn cái chữ to, lập tức sai người khắc thành bảng hiệu.

Có tri phủ địa phương đề bút, cũng đủ cho bọn đạo chích bản địa kinh sợ.

Yến Kiêu thấy hắn chữ giống như người, bút tẩu long xà* vui sướng tràn trề, giữa hàng chữ đều lộ ra một cổ khí thế sắc bén, cùng nghĩa cử cứu người quên mình của Hoàng Hải Bình hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, không khỏi âm thầm trầm trồ khen ngợi.

*: múa bút như bay.

So với tiền bạc, Tôn thị càng coi trọng phần khẳng định này hơn, quỳ xuống tạ ơn.

Bàng Mục ghi bốn chữ “Trung dũng chính nghĩa” này, đối với hảo hán Hoàng Hải Bình tôn sùng có thừa, tự mình đỡ nàng dậy, lại nói muốn đích thân dẫn người đến bái tế.

Tôn thị bị dọa, vừa cảm kích lại đau xót, lại khóc lại cười, nhất thời không kềm chế được.

Án kiện được công khai, hàng xóm láng giềng đều chủ động mang đồ vật đi thăm Tôn thị cùng hai đứa nhỏ, hoặc là một con gà, hoặc là mấy quả trứng, hoặc là mấy miếng vải, đều là đồ vật không đáng giá nhưng lại rất thực dụng. Tôn thị không giỏi từ chối, nói lời cảm tạ rồi nhận lấy.

Hai đứa nhỏ một năm tuổi, một ba tuổi, vốn nên là thời điểm vô ưu vô lự, nhưng hôm nay nhìn thấy, cũng đã cảm thấy được cái gì đó, hốc mắt hồng hồng, một trái một phải bắt lấy tay mẫu thân không buông.

Bàng Mục ngồi xổm xuống sờ sờ đầu bọn chúng, “Cha các ngươi là anh hùng.”

Tiểu cô nương sợ người lạ, hơi hơi co rúm lại, nhưng vẫn là nỗ lực tráng lá gan hỏi: “Cha sẽ còn trở về nhìn chúng ta sao?”

Bàng Mục đột nhiên cảm thấy yết hầu khô khốc, một chữ cũng nói không nên lời.

Có lẽ ở trước mặt người chết, làm cái gì cũng không bù đắp được.

Vương công công cũng đi theo một chuyến, đứng xa xa ở bên cạnh nhìn, vô cùng cảm khái.

Thân phận hắn trải qua bất đồng, suy nghĩ cũng có chút khác biệt. Thầm nghĩ người nhà bình thường có người buông tay ra đi, còn có rất nhiều thân nhân bi thương thống khổ, ngày sau hắn chết già trong cung, lại không biết có người nào thật tình rơi một giọt nước mắt cho hắn hay không……

“Chú ý dưới chân.” Yến Kiêu chỉ thấy hắn hãy còn xuất thần, dưới chân có bậc thang cũng không chú ý tới, vội mở miệng nhắc nhở.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, Vương công công thấy nàng lộ vẻ mặt quan tâm, vội vàng áp xuống suy nghĩ trong lòng, muốn mở miệng, lại thấy cách đó không xa, có hai nam tử có vài phần quen mắt nhìn sang bên này, lập tức hơi hơi nhíu mày, “Hai người kia từ lúc nãy cứ nhìn chằm chằm vào ngươi.”

Yến Kiêu quay đầu lại nhìn, còn không phải là Trương Dũng và Lý Đào?

“Không có việc gì, đều là ngỗ tác trong nha môn, không cần để ý tới.”

Có thể xuất đầu ở trong cung, Vương công công tự nhiên cũng không phải hạng người thuần lương, lập tức lắc đầu, “Ngươi tuổi trẻ, không biết lợi hại, còn cần phải đề phòng lòng dạ tiểu nhân.”

Trước đó vài ngày hắn khi vừa tới liền nhìn thấy hai người này, người bên trái ngốc đầu ngốc não, bất quá khờ một chút; nhưng kẻ bên phải kia, mỏ chuột tai khỉ vẻ mặt khắc nghiệt, tròng mắt lộc cộc láo liêng, vừa thấy chính là kẻ ý xấu đầy mình.

Hắn ở trong cung trà trộn nhiều năm, quỷ môn quan đã đi qua không biết bao nhiêu lần, đã sớm thông thấu đủ các loại người, nhưng rất ít người vừa nhìn mặt đã thấy rõ chân tướng.

Yến Kiêu trong lòng cảm động, cười nói: “Ta không còn là người trẻ tuổi, người khác bằng tuổi này đã làm mẹ mấy đứa trẻ!”

Vương công công nghẹn lại, lại cảm thấy thú vị, lập tức chế nhạo nói: “Sao còn không thành thân? Ai, ta đã biết, là quốc công gia chỗ nào làm không tốt.”

Hai người này tuổi đều không nhỏ, người chung quanh đều sốt ruột, riêng hai người bọn họ chậm rì rì. Đến thánh nhân lúc không có việc gì cũng thích lẩm bẩm vài câu, “Danh mục quà tặng trẫm đã sửa chữa mười mấy lần, Bàng ái khanh còn chưa có chuẩn bị thành thân?”

Ngay cả trước khi đi, thánh nhân còn trộm dặn dò, “Thay trẫm thúc giục……”

Nếu là nắm chặt chút, không chừng ngày sau còn có thể kết thân với tiểu oa oa!

Bất quá đối ý tưởng này, Vương công công không dám phát biểu, bởi vì hắn cảm thấy chỉ định không thành.

Lão nhân gia Định Quốc Công hận không thể cả đời này đều cắm rễ ở bên ngoài, đến kinh thành cũng không muốn trở lại, lại như thế nào sẽ luẩn quẩn trong lòng, cưới con dâu công chúa về nhà cung phụng, hoặc là để nhi tử nghẹn nghẹn khuất khuất làm phò mã?

Yến Kiêu sửng sốt, đề tài này thay đổi quá nhanh? “Không phải, hắn khá tốt.”

Vương công công để tay sau lưng xuống rồi đi hai bước, vui tươi hớn hở bát quái, trong tươi cười toàn là ái muội, “Như thế nào mới tốt?”

Yến Kiêu nháy mắt đã hiểu, không khỏi trợn mắt há hốc mồm: Cái đề tài này thật khó nói!

Thật không hổ then với chức nghiệp công công, trò chuyện có chừng mực, quả thực là người bạn của chị em phụ nữ.

Chúng ta đâu chỉ là bạn vong niên*, nhận làm tỷ muội đi!

*: bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng thân thiết, đồng cảm với nhau như bạn bè cùng trang lứa.

Thấy nàng lúng túng, Vương công công thuận thế nói sang chuyện khác, “Có từng nghĩ đến kinh thành chưa?”

Yến Kiêu gật đầu.

Đương nhiên muốn, thủ đô một quốc gia, nằm mơ cũng muốn.

Vương công công liền cười, “Vậy đi, Quốc công phủ vắng chủ nhân cũng lâu rồi.”

Yến Kiêu nhấp miệng nhi cười, “Còn rất nhiều việc, thoát thân không nổi. Nói nữa, Thiên Khoan cũng không rời đi đâu.”

“Còn không phải có ngỗ tác sao?” Vương công công xúi giục nói, thấy nàng chỉ lắc đầu, liền nhỏ giọng nói, “Ngươi nói ngươi muốn đi, quốc công gia tự nhiên an bài tốt.”

Nếu Định Quốc Công nguyện ý vào kinh, còn lo làm tri phủ cái gì, giữ lại không phải xong rồi sao!

Yến Kiêu minh bạch ý tứ hắn, như cũ lắc đầu, bên môi treo một nụ cười nhạt, “Hắn kính trọng ta, ta tự nhiên cũng tôn trọng hắn, ngài đã chết tâm này đi.”

Vương công công giẫm chân than dài, thầm nghĩ thật đúng là hai kẻ cố chấp thành đôi, thánh nhân đến chờ đến ngày tháng năm nào mới có thể ban thánh chỉ tứ hôn?

********

Bàng Mục đến giám thị trường thi, là thị vệ đầu lĩnh của hắn, Tề Viễn tự nhiên một tấc cũng không rời nên đi theo. Mà Đồ Khánh cũng muốn tạm thời đem trọng điểm đặt ở việc tuần tra trường thi, trong lúc nhất thời, mấy người đồng thời rời nhà, cả tòa nha môn đều trở nên trống rỗng.

Vì muốn phá án trước khi bắt đầu thi hương, hai ngày này cả người Yến Kiêu làm việc không khác gì vận chuyển cao tốc, đồng thời kiêm nhiệm pháp y cùng điều tra vật chứng, điều tra là chức vị quan trọng, ở hiện đại có thể nói chiến sĩ thi đua. Hiện giờ chợt thả lỏng lại, làm việc liên tục mấy ngày, lúc này mỏi mệt mới dâng lên, nhưng bị gió khô nóng mùa hạ thổi tới, chỉ cảm thấy sâu ngủ không còn chỗ ở.

Yến Kiêu rất ít khi có thời điểm thanh nhàn như vậy, theo bản năng hung hăng ngủ cả ngày, sau đó…… Bắt đầu phát ngốc.

Từ cường độ cao trong trạng thái con quay đến bây giờ ăn không ngồi rồi, cực động đến cực tĩnh, không có điểm trung gian, chênh lệch quá lớn, biến chuyển vô tiền khoáng hậu*, thế cho nên đại não Yến Kiêu có điểm không kịp thích ứng, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn nghĩ không ra chính mình có thể làm gì.

*: ý nói những điều chưa từng xảy ra trong quá khứ, và cũng “rất khó” xảy ra trong tương lai.

Nàng chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua gian nan, Bạch Ninh cũng bị ảnh hưởng, cả hai đều thất thần.

Hai người cả buổi sáng ngồi ngốc ở hành lang, ngơ ngẩn nhìn phía trước đến xuất thần, ngẫu nhiên liếc nhau, sẽ đồng thời phát ra một tiếng thở dài mờ mịt “Ai”, làm cho nha đầu bên người cười lớn.

Vẫn là Đổng phu nhân nhìn không được lại đây, lôi kéo người đến chỗ lão thái thái bên kia, nói muốn dạy dỗ các nàng phương pháp quản gia.

Yến Kiêu và Bạch Ninh nghe liền biết ý, nháy mắt minh bạch đại biểu hàm nghĩa sau lưng này, vừa ngượng ngùng lại có điểm chờ mong.

Đổng phu nhân ngồi đối diện lão thái thái, Yến Kiêu và Bạch Ninh mỗi người ngồi một bên, cúi đầu nghe nàng giảng về nhân tình.

“Một hảo hán ba cái giúp,” lão thái thái không đọc qua sách, lời nói thẳng thắn, đúng trọng tâm, “Không riêng thời điểm đánh giặc cần hàng ngàn hàng vạn người kính trọng mình, kể cả ngày thường sinh hoạt ở nhà, cũng không thể thiếu được nhân mạch tri tâm. Các nam nhân tâm thô, rất nhiều sự tình cần chúng ta nhọc lòng.”

Nói xong, nàng giơ lên danh mục quà tặng, “Giống như tặng lễ ngày lễ ngày tết này, cần phải dụng tâm chú ý.”

Yến Kiêu và Bạch Ninh thấm nhuần sâu sắc.

Tặng lễ không tốt, cũng sẽ kết thù.

Từ từ, kết thù?!

Trong đầu Yến Kiêu đột nhiên linh quang chợt lóe, một ý niệm nhanh chóng nảy lên.

“Xin lỗi, lão thái thái, phu nhân,” nàng đột nhiên đứng lên, lôi kéo Bạch Ninh chạy ra bên ngoài, “Ta đột nhiên nhớ tới một sự kiện quan trọng!”

Lời còn chưa nói xong, hai người đã tay cầm tay chạy đi ra ngoài, còn lại Đổng phu nhân cùng lão thái thái hai mặt nhìn nhau.

“Đây là lại làm sao vậy?”

Hai bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cửa, lão thái thái không nhịn được mà bật cười, xua xua tay, “Không cần hỏi, chắc chắn lại là án tử trước đó chưa được phá……”

Đổng phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, chợt cười nói: “Thật đúng là cùng Thiên Khoan trời đất tạo nên một đôi, không sợ ngày sau không thành người một nhà, ngài chỉ cần chờ hưởng phúc thôi.”

Lão thái thái thập phần hưởng thụ, cười nheo mắt, lại nghe Đổng phu nhân than một tiếng, ưu sầu nói: “Cũng không biết Trăn nhi ngày sau cưới kiểu tức phụ gì.”

“Hắn còn nhỏ, gấp cái gì!” Lão thái thái cười nói.

Đổng phu nhân lắc đầu, thanh âm hơi hơi thấp, “Không nhỏ nữa, nên chuẩn bị trước, bằng không cô nương tốt đều bị người khác đoạt đi. Chỉ là ta đã nhìn qua, trong kinh không có nữ hài vừa độ tuổi xứng đôi, thật là làm khó ta.”

Những nhà như bọn họ, kết thân tự nhiên chú ý việc môn đăng hộ đối, cho nên khó chọn , cũng không biết là vừa vặn hay là như thế nào, có rất ít tiểu cô nương tuổi tác phù hợp với Liêu Trăn, mà nhìn tới nhìn lui, tính tình tính cách cũng không hòa hợp.

Phu thê sinh hoạt cùng nhau, còn không phải vì nâng đỡ lẫn nhau sao, có thể cùng người nói lời tri tâm? Nếu đến nói chuyện cũng không muốn nói, còn có thể làm gì khác!

Lão thái thái gật đầu, “Như thế không được tốt làm.”

Dừng một chút lại trêu ghẹo nói: “Trăn nhi cũng không cần lo lắng, sau khoa cử, chỉ lo yết bảng xong bị người bắt đi mất!”

“Nhìn ngài nói kìa,” Đổng phu nhân che mặt cười nói, “Ngài thật làm ta thẹn đến phát hoảng.”

Năm đó nàng và Liêu Vô Hà trước khi thi đình đã quen nhau, cuối cùng phụ thân trực tiếp phái người thăm dò ý tứ, Liêu Vô Hà cũng vô cùng phối hợp chủ động tới cửa cầu hôn, mới có một cọc nhân duyên tốt này.

Sau khi vui đùa một lúc, lão thái thái lại đứng đắn nói, “Nếu như muốn, kỳ thật cũng chưa chắc một hai phải là người trong kinh, chỉ cần phẩm hạnh tốt, như thế nào không được?”

Kinh thành tự nhiên là nơi nhân tài hội tụ, nhưng không phải còn có rất nhiều quan viên ngoại phóng sao? Làm đại quan biên giới, hoặc là sĩ tộc địa phương trăm năm, là rường cột nước nhà, nữ hài nhi trong nhà tự nhiên cũng là thiên kim quý trọng, dáng vẻ phẩm hạnh đều không có trở ngại.

“Ta cũng là nghĩ như vậy,” Đổng phu nhân nói, “Chỉ là không ở trước mặt, chưa thấy qua, tính tình cũng sờ không được…… Nhưng thật ra nghe nói năm nay có không ít quan to phải nhập kinh triều bái, tự nhiên cũng muốn mang theo nữ hài nhi trong nhà đến trong kinh tìm một mối hôn sự tốt, cũng là một cơ hội.”

Lão thái thái gật đầu, lại hỏi: “Ngươi cùng hai đứa nhỏ trở về, trong lòng ta, thật sự là có chút vắng vẻ.”

“Không phải ta nói, ngài cũng nên trở về nhìn một lần, tiện thể thăm người thân.” Đổng phu nhân chỉ chỉ hướng bầu trời, thấp giọng nói, “Chung quy cũng có một phần chân tình, nếu một mặt lảng tránh, thời gian lâu, thương tâm không nói, người bên ngoài dễ dàng tìm được chỗ trống chui vào.”

Lòng người khó dò nước biển khó lượng, sớm chiều ở chung còn khó đảm bảo lòng người bất biến, huống chi một người kinh thành, một người nơi khác? Vị kia lại có thân phận như vậy, có rất nhiều người ước gì ly gián……

Tình cảm quân thần như vậy khó có được, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không phải hiếm lạ, nhưng nếu bởi vì quá mức lảng tránh mà trở nên xa lạ xa cách, chỉ sợ thành sự ngăn cách, muốn ăn năn cũng không được.

Cũng chính là xuất phát từ nội người một nhà mới có thể nói như vậy, lão thái thái trong lòng khẽ nhúc nhích, lâm vào trầm tư.

Đổng phu nhân lại nói: “Hôm kia người nhà họ Đồ và người nhà họ Bạch đến đưa quà tặng ngày lễ, ta lặng lẽ nhìn, Ninh Ninh tính tình có chút ngang bướng, hai nhà cũng sẽ không vĩnh viễn mặc kệ hai đứa nhỏ không danh không phận ở bên ngoài lăn lộn. Chỉ kém một bước bái đường cuối cùng, để không uổng phí, chắc chắn cuối năm sẽ gọi chúng trở về, chẳng lẽ ngài bỏ được, không đi xem hôn lễ? Thiên Khoan và Nhã Âm không cần phải nói, Yến cô nương và Ninh Ninh thân thiết như vậy, tất nhiên cũng muốn đi……”

Lại nói Yến Kiêu bên kia.

Trên đường trở về, Yến Kiêu đem ý nghĩ của chính mình nói với Bạch Ninh.

“Lần trước ta còn cùng Thiên Khoan đã nói, muốn nhân lúc tặng lễ Tết Trung thu thăm dò động tĩnh trong nhà Ngọc Dung, Ngọc Mẫn và mấy cô nương kia, nếu có thể thấy mặt nhau, trò chuyện, vậy càng tốt. Kết quả lại xuất hiện án tử của Hoàng Hải Bình, làm ta vội đến mức quên luôn.”

Bạch Ninh gật đầu, lại lắc đầu, “Chỉ sợ là khó.”

Ngọc Dung là cô nương tốt, đáng tiếc đối với loại sự tình này không có kinh nghiệm, vừa động cái đã rút dây động rừng, mấy nhà kia đối với bọn họ tất nhiên sớm có phòng bị, mặc dù gặp mặt, cũng chưa chắc có thể hỏi ra cái gì.

Yến Kiêu cười hắc hắc, “Ta tự nhiên biết rõ, dứt khoát đổi con đường khác, gọi là binh bất yếm trá……”

Lại khoa tay múa chân một chút, Bạch Ninh trước mắt sáng ngời, cũng cười rộ lên, “Còn không chuẩn bị để tiến hành!”

“Đúng không?” Yến Kiêu đại hỉ, “Đi đi đi, chúng ta đi tìm Liêu tiên sinh thương lượng một chút, xem hắn có muốn bổ sung cái gì hay không……”

Hiện giờ cục diện lâm vào bế tắc, hai bên chỉ đang duy trì cân bằng ngoài mặt, mạch nước ngầm phía dưới rõ ràng mãnh liệt, cứ giằng co như thế thật sự không có ý nghĩa.

Nếu như thế, các nàng trước thử đánh vỡ thế cân bằng.

Có táo không táo, trước đánh ba sào*!

*: không đánh được ngoài sáng, thì đánh lén trong tối.

**********

“Các ngươi nghe nói chưa?” Một văn sĩ trung niên bưng chén trà lải nhải vài câu, nhìn về phía mấy người khác đang ngồi trước mặt, “Nữ ngỗ tác kia phá một cọc án tử, trước sau chỉ dùng ngắn ngủn hai ngày.”

“Đại nhân không khỏi lo lắng quá mức,” một cái người trông tuổi trẻ hơn hồn không thèm để ý cười nói, “Ngài vì tri châu, cũng là mệnh quan vang dội triều đình, nếu không có chứng cứ đầy đủ, ai có thể làm gì ngài?”

Một người khác hừ lạnh một tiếng, “Ngươi không lo lắng, cho nên hiện giờ chỉ là một tri huyện, Tần tri huyện.”

Tần tri huyện tựa hồ đối với hắn có nhiều kiêng kị, tuy là bị chọc tức, trên mặt nóng lên, cũng không dám nhiều lời một câu.

Người nọ lại hừ một tiếng, đột nhiên giơ tay ném chén trà ở trên bàn, nước trà nóng vãi đầy đất cũng mặc kệ, chỉ căm giận nói: “Bất quá là Bàng Mục kia cố ý muốn nâng cao thanh danh thôi, chỉ sợ ngày sau còn muốn được thánh nhân tứ hôn! Vị phía trên kia cười càng nhiều, tín nhiệm càng nhiều hơn, thậm chí công khai khen thưởng. Xem ra, đừng nói là một nữ nhân sống sờ sờ, ngày sau Định Quốc Công chỉ hươu bảo ngựa, thánh nhân cũng sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khen hắn tuệ nhãn cao siêu!”

Lời còn chưa dứt, Tần tri huyện và vị tri châu kia đại kinh thất sắc*, bản năng nhìn thoáng qua hướng bắc, lại trăm miệng một lời nói: “Chi Tường huynh, nói cẩn thận! Đây chính là tội lớn chém đầu!”

*: chỉ sự kinh ngạc, sợ hãi, hoảng loạn đến mất mật.

Nếu là đám người Yến Kiêu ở đây, nghe xong lời này, nháy mắt có thể đoán ra thân phận ba người này: Ngưu Thụy, tự Chi Tường.

Ngưu Thụy vừa mới phát tiết đã bị ngăn lại, càng thêm phẫn uất, nhưng rốt cuộc cũng biết nặng nhẹ, đành phải sửa miệng mắng: “Họ Bàng đó là cái tai tinh*! Đi đến chỗ nào, chỗ đó liền không yên.”

*: người hay mang tai họa đến cho người khác.

“Tri huyện Bình An thật vất vả mới thành công làm thân, ở kinh thành chờ chúng ta sai sử, ông trời lại giáng một đòn, thế cho nên thất bại trong gang tấc!”

“Còn có Mạnh Kính Đình kia, đang làm một tri phủ, hiện giờ ngược lại, một lần ba ngàn dặm, nghe nói đầu tháng đã bị điều đến Quảng Tây! Vùng khỉ ho cò gáy đường xá xa xôi như thế, còn có thể trở lại hay không còn chưa biết được? Tuy rằng trên danh nghĩa vẫn là tri phủ, không chừng phải chết già ở nơi đó, có khác gì lưu đày! Họ Bàng kia thật biết làm người, giả trang làm một kẻ vũ phu, sau lưng lại là kẻ khôn ngoan, giả mù sa mưa hỗ trợ cầu tình, thắng được trên triều một mảnh reo hò, đúng là đao thiết đậu hủ lấy lòng hai bên, người tốt người xấu đều bị hắn lừa.”

Hắn càng mắng càng hăng say, ban đầu Trương Hoành và Tần tri huyện còn muốn khuyên bảo, nhưng nghe xong cuối cùng chỉ có chút cảm giác bi thương thỏ tử hồ bi* một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ**, đều đều rầu rĩ cúi đầu.

*: thỏ chết chồn buồn.

**: khi một con ngựa bị đau ốm, cả bầy ngựa cũng chẳng buồn ăn.

Đúng vậy, hiện giờ Bàng Mục là quan trên bọn họ, tuy không phải trực thuộc, nhưng rốt cuộc là đại quan hơn một bậc cũng áp người chết, huống chi còn có thánh nhân làm chỗ dựa, hắn thật sự là không kiêng nể gì.

Trương Hoành cũng nhịn không được mắng, “Đúng là đồ rùa rụt cổ, mắt chó! Họ Bàng kia không phải người tốt thích lo chuyện bao đông, không ngờ từ đâu chạy ra một ả kỹ nữ, đang êm đẹp, lại duỗi tay sang bên này, thật sự là khinh người quá đáng.”

Nếu không phải nàng ta xen vào việc người khác, mới không xảy ra nhiều rắc rối như vậy?

Tần tri huyện không có chỗ dựa, lại không giống hai người bọn họ trời sinh có một đoạn quan hệ thông gia không gì phá nổi, tự nhiên càng thêm cẩn thận chặt chẽ, lập tức ưu sầu nói: “Bạch gia, Đồ gia, Đổng gia, còn có một người từng được thánh nhân tán dương một người bằng thiên quân vạn mã Liêu Vô Hà…… Người nào đều không dễ chọc, tụ cùng một chỗ càng khó giải quyết.”

Thấy Trương Hoành và Ngưu Thụy không nói lời nào, hắn khẽ cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Người nằm giường bên cạnh, há để cho người khác ngủ yên, hay là thánh nhân đối với Bàng Mục là thật sự tín nhiệm?”

Ngưu Thụy không nói lời nào, ngược lại Trương Hoành nặng nề thở dài, dứt khoát từ ghế trên đứng dậy, để tay sau lưng xoay hai vòng, lắc đầu, “Chỉ sợ là khó.”

Hắn dù sao có quân công trên người, thế nhân đều biết, hiện giờ người cường thịnh chi niên (khỏe mạnh, sống lâu), lại tại lúc ban đầu chủ động giao binh quyền, nơi nào tóm được nhược điểm?

Đến thánh nhân cũng cần phải nể mặt, đều nói người đi trà lạnh, hiện giờ trong triều cùng biên quan còn có nhiều bộ hạ cũ có tình nghĩa vào sinh ra tử với Bàng Mục, người còn chưa đi, trà đã lạnh, chỉ sợ đả thương nhân tâm của cả triều văn võ. Thánh nhân cũng tuyệt đối không cho phép thanh danh của mình có một chút hư hao nào.

Ngưu Thụy cười lạnh nói: “Hắn ở bên ngoài đi một đường ghi một đường, tịch thu gia sản phần lớn nhập vào quốc khố, nói không chừng có rất nhiều đổ vào chính hầu bao của thánh nhân. Chỉ ngồi ở trong nhà cũng có bạc nhập trướng, ai lại không vui? Chỉ sợ thánh nhân của chúng ta cao hứng còn không kịp, như thế nào lại tức giận?”

Nói xong lời cuối cùng, hắn lại không thể hiểu được, bực bội căm tức nói, “Thu mua lòng người không có gì hơn bốn chữ công danh lợi lộc, nhưng các ngươi nhìn xem, những người này thiếu cái nào!”

Dứt lời, Ngưu Thụy cũng không chào hỏi hai người kia, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Còn lại Trương Hoành cùng Tần tri huyện hai mặt nhìn nhau, người trước mặt không khỏi lộ vẻ xấu hổ, đối Tần tri huyện giảng hòa nói: “Chi Tường tính tình chính là như vậy, nhiều năm như vậy ngươi cũng biết rồi, chớ có để trong lòng.”

Tần tri huyện đứng dậy hành lễ, cười nói: “Đại nhân không cần nhiều lời, hạ quan tự nhiên hiểu rõ. Hạ quan trong nhà còn có chuyện quan trọng, cũng xin cáo lui.”

Trương Hoành nâng chung trà lên, cười cười, “Xin cứ tự nhiên.”

Tần tri huyện khom lưng lui ra ngoài, mãi cho đến khi ra xa, cả người mới hoàn đứng thẳng, ngẩng đầu lên, trên mặt nơi nào còn có ý cười?

Hắn kìm nén bực bội trong lòng, đi như bay, càng đi càng nhanh, rang cắn chặt, trong ánh mắt hận không thể phun ra lửa.

Chờ kiệu đến, Tần tri huyện lúc này mới nhịn không được, hung hăng nện lên thành kiệu một quyền.

“Quả thực, quả thực khinh người quá đáng!”

Đều nói gần vua như gần cọp, nhưng tốt xấu bạn người ta chính là vua, trái lại mình, những ngày trôi qua này gọi là gì!

Ngưu Thụy kia chẳng qua là một kẻ tội thần thôi, bây giờ lại là thứ dân, so với mình còn không bằng, dựa vào cái gì mà ra uy? Vẫn còn coi mình có uy phong của Binh Bộ viên ngoại lang sao?

Sự tình là tất cả cùng nhau phạm phải, ai cũng thoát không khỏi liên quan, nhưng nước đã đến chân, các ngươi lại lấy ta trút giận…

Hắn quay cuồng trong lửa giận của chính mình, lại đột nhiên nghe tâm phúc cách mành kiệu vui mừng rạo rực nói: “Chúc mừng đại nhân, chúc mừng đại nhân.”

Tần tri huyện trong đầu ong một như dây cung đứt đoạn, vén rèm lên mắng: “Vui cái rắm!”

Nét tươi cười của tâm phúc kia đều cứng lại ở trên mặt, ngượng ngùng nói: “Là, là……”

Đến cùng cũng là trải qua nhiều năm như vậy, Tần tri huyện cũng biết mình giận chó đánh mèo, than một tiếng, hết sức thu liễm lại biểu tình, coi như không có việc gì mà hỏi: “Vui từ đâu đến?”

Tâm phúc kia không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng thay đổi thành bộ dáng cười ban đầu, thấp giọng nói: “Vừa rồi, Tuấn Ninh phủ bên kia đưa đến mấy xe quà tặng lễ trung thu, trùng trùng điệp điệp, còn có một phong thư! Đại nhân thường ngày vẫn nói không có chỗ dựa, bây giờ, chỗ dựa không phải tự mình tìm tới cửa sao? Cái này cũng chưa tính là đại hỉ sao?”

Không thích hợp.

Tần tri huyện cau mày, nhanh chóng suy nghĩ hết mấy vòng, ngữ khí dồn dập hỏi: “Trương đại nhân bên kia có không?”

“Tiểu nhân đã cho người nghe ngóng, Trương đại nhân, Ngưu tiên sinh bọn hắn cũng có, chỉ là kém xa đại nhân ngài rất nhiều.” Tâm phúc hớn hở ra mặt nói.

Tần tri huyện trong đầu đột nhiên quay cuồng, nháy mắt mặt không còn chút máu:

Mạng ta xong rồi!

“Ngươi mới là kẻ ngốc!” Xiêm y trên người Tần tri huyện nháy mắt bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, hoang mang rối loạn nói, “Tranh thủ thời gian, mau đem những lễ vật kí đều quăng hết ra bên ngoài!”

Tâm phúc bị tâm tình dao động kịch liệt này của hắn làm cho phát ngốc, ngượng ngùng từ trong ngực móc ra phong thư, thập phần khó xử nói: “Đại nhân, cái này không được đâu? Người ta đưa tới tận cửa, chúng ta không thu, chẳng phải là muốn rạch mặt với Bàng đại nhân? Lại nói, thời điểm người dưới đến đây báo tin, lễ đều đã nhận, chỉ sợ đều đã nhập kho……”

Đại nhân nhà mình chẳng qua chỉ là một  tri huyện nho nhỏ, lại không có bối cảnh gia tộc, ngày thường bị người khinh thường xa lánh không ít, chính là vị Trương Hoành Trương tri châu chủ động giao hảo, cũng là lợi dụng nhân tâm.

Hiện giờ đột nhiên có Tri phủ đại nhân chủ động tặng lễ tới cửa, ai không vui? Tại sao lại muốn lui?

Tần tri huyện nghe vậy, như trời sụp đất nứt, suy sụp chán nản ngã vào trong kiệu, lẩm bẩm nói: “Xong rồi, ta xong rồi.”

Nhưng mà ngay sau đó, hắn đột nhiên lại từ trong kiệu bắn ra tới, cướp lấy bức thư trong tay tâm phúc vội vàng mở ra, “Chờ chờ, chờ chút ……”

Có lẽ, nói không chừng hắn còn có thể cứu chữa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi