ĐẠI LÃO CHỈ MUỐN NHÀN NHÃ



Hàn Chi tự tin có thể kéo nhóm người kia về phe mình nên cô không nghĩ nhiều về chuyện này nữa, mà thoải mái dựa vào lòng Lăng Sâm.
Hàn Chi mới vừa nhắm mắt nghỉ không lâu thì nghe có tiếng bước chân đi lại gần đây.

Cô mở mắt thì thấy một cô gái yểu điệu đi về phía Lăng Sâm.

Cô biết mà, thế nào cũng sẽ như vậy.
Cô gái kia đi đến trước mặt Lăng Sâm thì dừng lại.
Lăng Sâm nhíu mày nhìn cô gái này, thật là, chuyện gì nữa đây? Hắn chỉ muốn ôm vợ ngủ thôi mà cũng không yên nữa.
Cô gái thấy Lăng Sâm nhíu này thì hơi khần trương nhưng nhìn lại Hàn Chi được Lăng Sâm cưng chiều như vậy thì lại kiên định.

Cô không cần thay thế Hàn Chi, cô có thể làm chị em của Hàn Chi, cùng nhau chăm sóc người đàn ông này cũng được.
Hàn Chi mà biết được suy nghĩ của cô ta thì sẽ sớm nói với cô ta một câu: "Em gái, em mơ thật đẹp."
"Em tên Thẩm Quyên, em là dị năng hệ thủy.

Em ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất thích anh.

Em muốn đi theo anh, anh dẫn em theo với nhé."
Cô ta nhỏ nhẹ nói với Lăng Sâm sau đó lại quay sang hàn Chi nói.
"Chị, đàn ông ở mạt thế này có nhiều vợ là chuyện bình thường.

Em dù gì cũng có dị năng, có thể giúp ích cho anh ấy.

Em sẽ sống hòa thuận với chị, sẽ không vì chị không có dị năng mà khó dễ chị đâu."

Lời nói của cô ta thì lại mang đao ngầm.

Ý cô ta muốn nói: "Tôi có dị năng có thể giúp ích cho Lăng Sâm, còn cô không có dị năng thì nên biết điều đi."
Hàn Chi đưa tya lên sờ sờ mặt mình, cười khổ.

Gương mặt và cả cái tuổi của thân thể này nữa, thật là mang tính lừa gạt rất lớn nha.
Lăng Sâm đang muốn ra tay đánh cho cái con điên trước mặt này một đạo sét thì Hàn Chi ngăn lại.
Hàn Chi nhìn về phía cô ta nói.
"Ai nói với cô tôi không có dị năng?"
"Tướng chị mảnh mai như vậy.

Từ lúc vào đây, chuyện gì cũng để anh ấy phải phục vụ chị.

Một người đàn ông xuất sắc như anh ấy phải được người khác chăm sóc chứ không phải đi chăm sóc người." Cô ta nghĩ Hàn Chi chỉ mạnh miệng mà thôi.
Hàn Chi cười nhếch mép.

Một đạo sét sẹt mang qua má cô ta, máu theo vết rách chảy xuống.
Cô ta kinh hoảng, hai tay ôm chặt má mình, không thể tin nhìn Lăng Sâm.
"Anh sao lại đánh em? Em không cố ý nói chị như vậy.

Nhưng em chỉ muốn chăm sóc anh mà thôi, em không có ý gì khác." Thẩm Uyên nói mà còn cố tỏ ra vẻ yếu đuối, mảnh mai, nhỏ giọng thút thít.
Nếu Lăng Sâm thích kiểu người như vậy, cô cũng có thể làm thành thể loại anh ấy thích.
Lăng Sâm lắc đầu nói.
"Không phải tôi."
Ánh mắt Thẩm Quyên mờ mịt.

Lăng Sâm nói không phải anh ta, vậy thì là ai.

Cô ta quay sang nhìn về phía Hàn Chi, thấy cô đang nhìn cô ta mỉm cười.

Cái cười đó làm cô thấy lạnh người.
"Không cần nhìn người khác, là tôi đánh cô.

Chồng bà đây mà cô cũng dám dòm ngó.

Cô không muốn chết thì nên nhanh chóng cút xa xa chút, nói với mấy người bạn của cô nữa, né xa chồng tôi ra.

Chồng bà chỉ được là của bà thôi.

Biến!"
Thật là, mấy người này coi cô rất dễ ăn hiếp à.


Hổ không phát uy thì bị coi thành Hello Kitty mà.
Hai tay hàn Chi lóe lên vài tia sét.

Cô ta có thể nghe được mùi khét do tia lửa điện ma sát vào không khí.

Người này quá nguy hiểm.

Thẩm Quyên rất nhanh muốn khóc, cô ta cố nén, ôm má chạy về chỗ của mình.

Đám người của cô ta nhanh chóng bu quanh lại hỏi chuyện.

Sau đó, tiếng khóc nấc vang lên.
Hàn Chi không thèm quản tiếp cô ta làm gì.

Cô dựa vào lòng Lăng Sâm nhắm mắt nghỉ.
Lăng Sâm thấy Hàn Chi như vậy thì cười híp cả mắt.
Còn những người khác thì âm thầm nuốt nước miếng.

Chị dâu quá bá đạo, thật muốn đốt một nén nhang cho những cô gái theo đuổi lão đại, cầu mấy người đó mắt sáng xíu, đừng ngu muội mà sáp lại gần.
Nhóm Trương Phi cũng nhìn thấy năng lực của Hàn Chi.

Trong lòng đã có quyết định cuối cùng.
Một đêm này, không gian yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng tang thi thi thoảng gào rú ngoài cửa siêu thị.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Sâm dẫn nhóm của Trương Phi về lại căn cứ H.

Vừa mới ra khỏi nay lại đi ngược trở về, nhưng nhóm Lăng Sâm không ai than trách gì cả.
Lão đại với chị dâu đi đâu, họ cứ đi theo đó là được rồi.
Trương phi sau khi thương lượng tốt với những người khác, tất cả đều đồng ý đi theo Hàn Chi.

Cho dù quyền thế trong quân đội cũng không hấp dẫn bằng chuyện được kích phát dị năng, còn chưa kể đến, vào quân đội cũng không thoải mái như ở ngoài.

Họ đã sinh hoạt trong quân đội một thời gian rồi, nay không muốn mệt mỏi như vậy nữa.
Nhóm người của tên đầu đóm cũng muốn trở về căn cứ ở thành phố H, nhưng chỉ dám đi xa xa xe của Lăng Sâm.

Ấn tượng của nhóm này đối với bọn họ là quá mức mạnh mẽ, họ không dám tiến lại quá gần, biết đâu người ta không vui phẩy một đạo sét cho họ lên trời sớm thì sao.
Lăng Sâm cũng chẳng thèm bận tâm với đám người đó làm gì.

Bọn họ không lại gây phiền phức cho hắn, hắn còn mừng.
Xe chạy một ngày đường lại trở về thành phố H.

Lăng Sâm không muốn đi vào trong nữa.

Hắn chọn một căn nhà gần đó, tính ở lại qua đêm.
Lăng Sâm nói với Trương Phi.
"Mấy người tự đi về căn cứ H đi.

Sáng mai, tất cả tập hợp tại đây rồi mình đi.

Vợ tôi đang có thai không đi chịu tội với mấy người."
Hàn Chi liếc Lăng Sâm, đây là đang khoe mình sắp được làm cha mà.
"Được, sáng mai gặp." Trương Phi ngắn ngọn trả lời rồi nhanh chóng lái xe đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi