ĐẠI LÃO CHỈ MUỐN NHÀN NHÃ



Cả nhà tập trung hết dưới phòng khách, còn có nhóm Lưu Duẫn, gia đình của Nguyễn đại ca, nhóm người Trương Phi và người thân của bọn họ.
Nhóc Nguyễn Duy lâu lắm mới thấy được nhiều người như vậy, vui vẻ chạy quanh, cười ha hả.

Không khí trong nhà vui như đón tết vậy.
Hàn Chi nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Mọi người chỉ cần vui vẻ, hạnh phúc, cười đùa bên nhau như thế mãi thì thật tốt.
Tất cả giới thiệu với nhau để làm quen, ông bà ngoại cũng rất nhiệt tình dẫn mọi người đi xem nhà kính trồng rau của hai ông bà.
Lúc Hàn Chi đi thì khu vực trồng rau chỉ có một khối nhỏ khoảng hai mét vuông mà thôi.

Nay về lại, ông bà đã bắt cậu dựng cả một cái nhà kính to đùng ở khúc sân trống bên hông biệt thự.
Bên trong, cây ăn quả, cả lúa, hoa màu, mỗi loại được trồng một dãy.

Cây cối xanh mướt, nhìn rất mát mắt.
Trương Phi nhìn thấy được những thứ này thì hai mắt sáng quắc, đúng là hắn chọn không lầm người.

Ở đây, điều kiện tốt vô cùng, có biệt thự ở, có thể trồng trọt, nhất là Hàn Chi còn nói sẽ kích phát dị năng cho nhóm hắn.

Nếu có thể, hắn còn muốn kích phát dị năng cho người nhà.
Không cần Trương Phi nói thì ý định của Hàn Chi cũng là như vậy.

Càng nhiều người có dị năng thì càng tốt hơn chứ sao.

Nhóm Lưu Duẫn thì khỏi cần phải nói rồi.

Bọn họ đi một đường tham quan xung quanh mà cứ ngỡ như đi vào thiên đường vậy.

Bây giờ, họ muốn xuất ngũ về đây ở ẩn, không biết lão đại có cho không nữa.
Tham quan hết thẩy, tất cả vào nhà ăn cơm tối.

Nay tất cả phụ nữ có mặt ở đây đều vào bếp, kể cả Hàn Chi, họ làm thật nhiều món ăn, dọn ra sân đã được kê sẵn bàn ghế.

Thật là lâu lắm rồi, họ mới có dịp tụ hội như thế này, phải ăn mừng chứ sao.
Lưu Ly nhìn đủ các loại món ăn trên bàn, mắt long lanh, miệng đang có dấu hiệu muốn chảy ra nước miếng.

Không được, lần này về quân khu, cô muốn xuất ngũ, phải năn nỉ chị dâu cho ở lại đây mới được.
Thiên đường là đây chứ đâu nữa.

Ở đây, cuộc sống tốt như vầy mà không ở, còn ở trong quân khu cực khổ làm gì.

Hèn gì lão đại đòi một, hai muốn dọn về đây ở với chị dâu, ánh mắt lão đại thật biết nhìn xa trông rộng mà.
Hàn Chi và Lăng Sâm đương nhiên ngồi kế nhau, Lăng Vỹ ngổi kế Lăng Sâm, Lâm Chi Lan thì ngồi kế Lăng Vỹ.
Lăng Sâm nhỏ giọng trò chuyện với anh trai.
"Anh hay ha! Anh quen với chị họ của vợ em từ khi nào hả?"
"Hừ, từ trước khi mày cua được vợ thì anh mày đã đem được người vào tay rồi." Lăng Vỹ liếc xéo Lăng Sâm, không quên đâm chọt hắn.
"Thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Ba mẹ biết chưa?" Lăng Sâm hỏi lại.
"Ba mẹ chưa biết, cưới thì nói luôn.

Lúc trước, anh với cô ấy chỉ mới quen nhau nên cô ấy nói chưa muốn công khai, sợ không thành rồi cả hai mất mặt.

Xì, làm gì có chuyện anh mày để ý người mà chạy được chứ." Lăng Vỹ cười nói.
"Em nghe được nha.

Anh đó, tính ba hoa không chừa." Lâm Chi Lan ngồi kế bên, nhìn Lăng Vỹ bất đắc dĩ.
Hàn Chi nhìn mọi người vui vẻ, cô cũng cười rộ lên.
Lăng Sâm nghe tiếng cười của cô, quay sang nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều.

Hắn hít một hơi, đứng lên.
Mọi người đang ăn uống vui vẻ, bỗng nhiên thấy Lăng Sâm nghiêm mặt đứng đậy thì đều ngoái đầu lại nhìn hắn.

Chuyện gì mà mặt mày nghiêm trọng như vậy? Thấy vẻ mặt Lăng Sâm, tất cả đều nghiêm túc theo.

Ông ngoại của Hàn Chi lên tiếng trước.
"A Sâm, có chuyện gì vậy? Con muốn nói gì cứ nói, chuyện dù có nghiêm trọng sao đi nữa thì cả nhà cùng nhau giải quyết."
"Dạ, con muốn nói chuyện của con và Chi Chi." Lăng Sâm nghiêm túc nói.
Bà ngoại với mợ thì nhíu mày.

Không lẽ, hai đứa này có chuyện giận nhau đến mức chia tay hay sao mà thấy căng quá vậy?
"Chuyện có nghiêm trọng như thế nào thì cùng nhau ngồi bình tĩnh lại nói chuyện.

Bà thấy hai đứa rất hợp nhau mà.

Sao lại có chuyện vậy?" Bà ngoại lo lắng nói.
"Hả? Bà ngoại nói gì vậy? Tụi con vẫn bình thường mà." Lăng Sâm không ngờ mọi người hiểu lầm.
Hàn Chi thì biết hắn muốn nói chuyện gì, cái mặt đó là muốn nói chuyện kết hôn của hai đứa chứ còn gì nữa.
"Hai đứa không cãi nhau thì làm gì mặt mày nghiêm trọng như vậy hả." Cậu thở dài mắng.
"Hì hì, con muốn cưới Hàn Chi ạ." Lăng Sâm cười nói.
"Tưởng chuyện gì, cưới thì cưới đi." Ông ngoại cười nói.
"Dạ, đám cưới phải nhanh nhanh ạ, không thì Chi Chi không mặc vừa áo cưới đâu ạ." Lăng Sâm nói tỉnh bơ làm Hàn Chi phải ngắt hắn một cái.
Mợ dường như đã hiểu là chuyện gì.

Mấy cái đứa này thật bậy quá, Hàn Chi mới bao lớn.

Thôi, thời buổi này, đến được với nhau là không sai rồi, bắt bẻ nhiều như vậy để làm gì.
"Sao không mặc vừa, tướng Hàn Chi đẹp như vậy, mặc cái gì mà không đẹp chứ?" Lâm Tuấn ngây thơ hỏi.
Lâm Chi Lan ôm trán.

Anh trai cô sao mà ngây thơ như vậy chứ.
"Em có thai, gần ba tháng rồi, không làm đám cưới nhanh thì bụng to đó." Hàn Chi xem như không có chuyện gì nói.
"Cái gì?" Lâm Tuấn la làng đầu tiên.

"Hả?" Cậu cũng cùng lúc vang lên.
Tất cả quay đầu nhìn về phía Lăng Sâm.

Lang Vỹ không nể nang mắng.
"Cầm thú."
"Thôi thì cưới đi chứ còn biết làm sao nữa.

Chuyện vui mà." Ông ngoại nói.
"Con cũng muốn cưới tiểu Lan.

Mong cả nhà cho phép." Lăng Vỹ cũng đứng lên nói.
Lâm Chi Lan đỏ mặt, ngồi yên không dám nói gì, xem như là đồng ý.
"Tốt, vậy bốn đứa làm đám cưới cùng một ngày luôn đi, đỡ phiền phức." Cậu vui vẻ nói.
Con gái ông cũng hai mươi lăm rồi, cũng đến tuổi gả chồng.

Ông thấy con mình tìm được bạn đời của nó thì rất vui vẻ.

Với lại, ông rất ưng ý Lăng Vỹ, gen nhà họ Lăng này tốt vô cùng, có hai đứa con trai mà đứa nào cũng đẹp trai, tài giỏi.
Thế đạo bây giờ loạn lạc như vậy, kiếm được một người thật lòng lại có năng lực để lập gia đình đã là rất tốt rồi.

Ông chỉ mong con mình được hạnh phúc thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi