ĐẠI LÃO CHỈ MUỐN NHÀN NHÃ



Bùi Tuyết thấy Hàn Chi thì đi lại gần cô.

Lăng Sâm thấy Bùi Tuyết thì cau mày, không biết cô gái này còn chuyện gì nữa.
"Cảm ơn cô.

Sau này, khi tôi cảm thấy mệt mỏi, cô có thể hay không chừa cho tôi một vị trí ở gần nhà cô? Thật thì tôi cũng không hề thích Lăng thiếu, gặp được sức mạnh của cô, tôi mới hiểu, tôi chỉ là sùng bái kẻ mạnh mà thôi." Bùi Tuyết cúi người chào Hàn Chi một cách nghiêm cẩn rồi nói.
"Tôi cũng rất thích tính cách của cô, mạnh mẽ, cầu tiến.

Sau này, nếu muốn làm hàng xóm nhà tôi thì cứ đến nhé." Hàn Chi cười tươi nói với Bùi Tuyết.
"Tôi ôm cô một cái được chứ?" Thật là Hàn Chi đáng yêu đến không chịu được.

Làm sao cô có thể ghét một người đáng yêu như thế này được chứ.
"Được." Hàn Chi hào phóng dang hai tay đón nhận cái ôm của Bùi Tuyết.
"Tôi đi huấn luyện đây.

Tên tôi là Bùi Tuyết, cô nhớ nhé, đừng quên tôi đó." Bùi Tuyết lưu luyến không rời nhìn Hàn Chi.
Lăng Sâm đứng kế bên, không biết trong lòng đang chua cái gì nữa.

Tán chuyện không được bao lâu, Lăng Sâm và Hàn Chi nhanh chóng đi thông báo cho ba Lăng và Lăng Vỹ biết chuyện này.
Cha con Lăng gia cũng không hỏi tại sao Lăng Sâm và Hàn Chi biết mà nhanh chóng triệu tập cấp dưới phân công nhiệm vụ, chuẩn bị chiến đấu.

Với tốc độ của tang thi đi đến căn cứ phải mất hết hai ngày.
Hàn Chi thì chạy về Lăng gia nói một tiếng với ông nội và mẹ của Lăng Sâm.

Sau đó, dẫn người chạy trở về khu biệt thự nhà cô.

Lâm Chi Lan muốn đi theo nhưng bị Hàn Chi cản lại.

Cô ấy phải ở đây bảo vệ ông nội và mẹ, như vậy thì ba người đàn ông kia mới yên tâm mà lo cho cuộc chiến này.
Thật ra thì Hàn Chi không lo lắng gì cả.

Nếu cô muốn tiêu diệt chúng thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng lâu lâu mới được dịp để người trong căn cứ cọ sát, có thêm kinh nghiệm.

Nếu chuyện gì cô cũng làm hết thì người khác sẽ không có không gian để trưởng thành.
Việc của cô chỉ là đứng sau không để cho ai chết là được.
Chạy về đến nhà, Hàn Chi sắp xếp chỗ ở cho nhóm Lưu Duẫn.

Trong này có mười căn biệt thự.

Nhà Hàn Chi một căn, nhà Nguyễn đại ca một căn, nhóm Trương Phi chiếm năm căn, còn lại chỉ có ba căn, năm người tự chia nhau ở.

Dù sao một căn có rất nhiều phòng, không lo không đủ chỗ ở.
Hàn Chi xây thêm hai tháp canh cao ba mét ở ngay cổng, người có dị năng đánh được tầm xa có thể đứng ở đó đánh những tang thi lại gần đây và dễ quan sát tình hình.

Cô cũng xây thêm tháp canh phòng ở hai bên hông và hai cái phía sau lưng các biệt thự.
Khi tang thi đến, cô sẽ trở lại căn cứ để giúp Lăng Sâm, mục tiêu của tang thi lần này là căn cứ hơn mấy trăm ngàn người kia chứ không phải xóm nhà nhỏ của cô.

Nhưng việc chuẩn bị thì không thể thiếu được.
Bây giờ, khu nhà cô không thiếu dị năng giả, trừ mấy người mới kích phát dị năng thì còn lại toàn bộ là cấp hai trở lên.


Xây xong mấy cái tháp, cô tập hợp mọi người lại biệt thự của mình.
"Mọi người nên chuẩn bị tinh thần cho tốt, sắp có tang thi triều, khoảng gần ba ngàn con, nhưng mục tiêu chính thì không phải chúng ta mà là người ở trong căn cứ.

Em sẽ chuẩn bị đầy đủ mọi phòng hộ cho mọi người.

Các trạm canh phòng, từ bây giờ mọi người chia nhau thay phiên canh gác.

Tang thi tầm một ngày rưỡi nữa sẽ đến đây.
Mọi người chia ba dị năng giả một nhóm, thay phiên nhau tuần tra.

Khi nào tang thi đến, em sẽ điện thoại báo.

Đến lúc đó, mỗi một trạm canh phòng sẽ đứng ba người, chiến đấu bảo vệ khu biệt thự.

Yên tâm, em sẽ làm thêm một vòng tường vây bằng sắt nữa, lấp hệ thống điện vào là được." Hàn Chi nói kế hoạch của cô với mọi người.
"Em đi đâu?" Lâm Tuấn hỏi.
"Đương nhiên là em đi giúp Lăng Sâm rồi.

Anh ấy còn đang phụ ba anh ấy chuẩn bị ở căn cứ." Hàn Chi trả lời.
"Nhưng con đang có thai đó, đi một mình rất nguy hiểm.


Con dẫn theo ít người đi chung đi cho an toàn." Mợ của Hàn Chi lo lắng nói.
"Con khỏe lắm, mọi người đừng lo cho con.

Với lại, con rất mạnh, thật, rất rất mạnh.

Mợ không tin thử hỏi nhóm người Lưu Duẫn xem." Hàn Chi trấn an mợ.
"Dạ, chị Chi mạnh lắm mợ đừng lo lắng, chị ấy còn mạnh hơn cả Lăng thiếu tướng nữa, không có gì chị ấy không làm được." Lưu Ly nhanh nhẹn nói, trong mắt không giấu được sùng bái.
Bà ngoại với mợ của Hàn Chi nửa tin nửa ngờ, đang muốn nói thêm gì thì ông ngoại Hàn Chi ngăn lại.
"Ba tin Hàn Chi nó biết lượng sức mà làm, mấy người yên tâm và chỉ việc tin tưởng nó thôi."
"Dạ, con biết rồi ba." Mợ trả lời.
"Nhưng tôi vẫn thấy lo, nó đang có thai đó." Bà ngoại vẫn không buông được.
"Nó có chừng mực mà, bà lo có làm gì được đâu.

Bà không cho thì nó cũng làm thôi, lo chi nữa cho mệt.

Hai ta già rồi, nhường cho tụi trẻ chúng nó thôi." Ông vỗ vai bà nói.
Hàn Chi thấy mọi người đã tiếp thu được thì lấy một mớ thức ăn trong không gian ra cho mợ nấu một bữa thịnh soạn để mời mọi người.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi