ĐẠI LÃO CHỈ MUỐN NHÀN NHÃ



Chuyến đi này người rất đông, tổng hết là ba trăm dị năng giả, bọn họ chen chúc trong xe nhà binh, ai có xe riêng thì đi xe riêng.

Người có xe riêng đa số là những dị năng giả đại diện đến đây để ký hiệp ước liên minh.
Đương nhiên, Lăng Sâm đi xe của mình rồi.

Hắn cũng không hề giấu dị năng không gian của bản thân, rất tự nhiên mà lấy ra một chiếc xe.

Những binh lính đi theo hắn đi một chiếc, Lăng Sâm một mình ngồi một xe.
Mọi người thấy được Lăng Sâm có không gian thì ai cũng đều mắt sáng rực, có người muốn đi lại nhưng bị người quen biết cản lại, ghé tai vào người đang chuẩn bị đi về phía Lăng Sâm nói thầm, thành công làm người kia xanh mặt, bước chân lại rụt về.
Thấy xe Lăng Sâm chỉ có một người, một cô gái hít sâu một hơi lấy can đảm rồi đi lại phía Lăng Sâm, xin đi nhờ xe.
"Anh có thể cho em đi nhờ xe được không?" Cô ta e thẹn nói.
Lăng Sâm lười nói chuyện với những người này, hắn không trả lời mà nổ máy chạy đi luôn.
Cô gái kia không nghĩ Lăng Sâm lại có thể bất lịch sự như vậy.

Đàn ông không phải nên tỏ vẻ ga lăng một chút hay sao? Ít ra, hắn cũng phải nói được một tiếng từ chối chứ.

Người này thật không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.

Không lẽ, cô không đẹp hay sao?
Đám người xung quanh đang che miệng cười nhạo cô ta.


Cô nàng nắm chặt nắm đấm, mặt nghẹn đỏ, dậm chân đi về một chiếc xe khác.
Lăng Sâm chỉ muốn nhanh chóng chạy đi diệt hết cái ổ tang thi phiền phức này, nhanh nhanh chạy về đợi mèo con của hắn đến thôi.

Lăng Sâm biết giờ này Hàn Chi đã trên đường rồi, dù gì thời hạn một tháng Hàn Chi đưa ra cũng đã qua được mấy ngày.
Cô nói cô đi tìm hắn thì nhất định cô sẽ làm, lần trước cũng như vậy mà.

Nên Lăng Sâm chỉ việc ngồi đợi thôi, đi lang thang lại tốn công cô tìm không thấy.
Gần trưa, Hàn Chi cuối cùng cũng đến được căn cứ thành phố A.

Khi cô bước xuống xe, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô.
Vì Hàn Chi vô cùng xinh đẹp.

Nét đẹp của cô đã không còn non nớt như trước đây nữa mà mang theo sự quyến rũ của một người phụ nữ.

Dáng người nhỏ nhắn, quần áo lại sạch sẽ, đi ngang qua còn nghe được một mùi hương dịu nhẹ phát ra từ người cô.
Đàn ông thì nhìn Hàn Chi không chớp mắt còn phụ nữa thì ánh mắt ghen ghét hiện rõ lên mặt.
Hàn Chi nào có rảnh mà quan tâm đến mấy người này, với lại cô cũng không muốn quan tâm.
Cô lấy trong không gian ra một chiếc xe đẩy dành cho trẻ em, lồng xe rất rộng.

Sau đó, cô cúi người đón từ trong xe ra hai đứa nhóc trắng trẻo, xinh đẹp.
Những người đàn ông thấy cô có trẻ con thì ánh mắt đã vơi đi rất nhiều.

Họ không có đủ tự tin để có thể nuôi cả cô và hai đứa trẻ kia, nuôi trẻ con ở thời mạt thế này rất phiền.

Một số người lại muốn đánh chủ ý lên không gian của Hàn Chi.
Những anh lính canh cổng nhìn đám người đó như mấy người ngu vậy.

Cô gái này đi từ xa đến đây mà lại vô cùng sạch sẽ, không hề thấy một chút chật vật nào, đã thế còn mang theo hai đứa trẻ, trong xe không có người nào khác nữa.

Đây đại biểu cho cái gì? Đây chính là có thực lực tuyệt đối mới dám làm như vậy.
Mấy anh lính được phân công ra ngoài trạm canh cổng này đều phải học biết nhìn người.

Thái độ của họ đối với Hàn Chi vô cùng cẩn thận.
Hàn Chi thấy họ thân thiện như vậy cô cũng vui vẻ đến hỏi thăm.
"Mấy anh có biết chỗ những dị năng giả của thành phố M đến đây để đàm phán chuyện liên minh, hiện đang ở chỗ nào không?"

"Cô muốn tìm người sao? Những người đó đang được lãnh đạo của căn cứ chúng tôi nhờ đi thanh lý một cái bến cảng, họ mới xuất phát vào sáng nay." Anh lính cũng mỉm cười đáp lại.
Thật là, được nói chuyện với người đẹp thật khiến cho con người ta thư thái mà.
"Tôi tìm chồng tôi, anh ấy tên Lăng Sâm.

Mà thôi, anh chỉ cho tôi phương hướng đến bến cảng đi, tôi đi tìm anh ấy." Hàn Chi lấy trong không gian ra một cây thuốc, đưa cho mấy anh lính hỏi thăm đường.
Người cô cần tìm là Lăng Sâm, nếu hắn đã ra ngoài căn cứ thì cô ở lại đây làm gì chứ.
"Nghe nói chuyến đi này rất nguy hiểm, người tham gia đến ba trăm người, một mình cô đi như vậy có nguy hiểm quá không, còn có trẻ con nữa?" Anh lính quan tâm hỏi.
"Không sao.

Tôi đi từ thành phố M đến đây được, chỉ có một đoạn đường nhỏ này làm khó được tôi sao.

Cảm ơn quan tâm, anh chỉ đường cho tôi là được rồi."
"Vậy để tôi lấy bản đồ cho cô.

Cô đứng đây đợi tôi một lát." Anh lính nói rồi, chạy vội vào trong lấy đồ.
"Được." Hàn Chi cảm thán, bây giờ, người tốt thật còn rất nhiều.
Một lúc sau đó, anh lính đưa cho Hàn Chi tấm bản đồ, trên đó còn khoang vùng khu bến cảng mà Lăng Sâm đang tiến đến.

Hàn Chi nhận rồi nói cảm ơn, còn cho anh lính này một túi đồ ăn nhỏ.
Anh lính tính từ chối nhưng Hàn Chi đưa xong đã quay người rời đi.
Một anh lính khác lại vỗ vai nói.
"Sao vậy? Cậu thích cô ấy rồi hả? Với điều kiện của cậu muốn theo đuổi cũng có thể mà.

Mạnh dạn lên!"
"Cậu điên hả? Bộ cậu không thấy cô ấy có mang theo con hay sao? Người ta đến tìm chồng đó."
"Chồng cô ấy chưa chắc có điều kiện bằng cậu mà." Anh lính còn đang cố nói.

"Trời ạ! Mình chưa muốn chết.

Cậu biết cô ấy nói chồng cô ấy là ai không hả? Là Lăng Sâm, tên là Lăng Sâm đó.

Đã vậy, cô ấy đi từ thành phố M lại đây mà vẫn sạch sẽ, thoải mái như vậy, người như vậy, mình với tới sao?" Anh lính này chỉ là có lòng tốt xíu, với cả vì xem trên mặt mũi của Lăng Sâm.
"Ai chứ? Hả..

Cậu nói là Lăng Sâm hả? Là cái người diệt cả nhà lão già họ Phan kia hả?"
"Ừ, chứ cậu còn nghĩ ra ai tên Lăng Sâm nữa hả? Thôi, hết chuyện rồi, đi làm nhiệm vụ tiếp đi." Anh lính đẩy đẩy bạn mình đi tiếp tục nhiệm vụ.
Hàn Chi thì theo hướng dẫn của tấm bản đồ mà tiếp tục lên đường.

Theo lộ trình này, chiều nay, Lăng Sâm sẽ đến khu bên cảng đó, nhưng phải đợi sáng mai mới có thể tấn công vào đó.

Sẽ không có một người nào chọn đi chém giết tang thi vào ban đêm đâu.
Hàn Chi có thể chạy xe đến chiều tối, đợi màn đêm buông xuống, cô sẽ bay lại đó cho nhanh.
Đúng như Hàn Chi nghĩ, Lăng Sâm giờ đang ngồi trong một khu chưng bày xe khá lớn, gần chỗ bến cảng kia.

Ngày mai, bọn họ mới tấn công vào đó.
Hắn đang chán chường, mặt lạnh ngồi im một chỗ, trong lòng thì đang nhớ Hàn Chi vô cùng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi