ĐẠI LÃO HUYỀN HỌC GẢ VÀO HÀO MÔN


Sau khi Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch trở về phòng, không có lập tức đả tọa, mà trước tiên đặt lư hương bên cạnh cây đào nhỏ.
Đến nỗi kiếm gỗ đào bên kia, đối với Thẩm Nghiệp mà nói không có gì trọng dụng, đã bị đặt tới một bên.
Cây đào cao nửa người, lư hương lại chỉ như cái bát cơm, nhưng Thẩm Nghiệp sử dụng thuật pháp thu nhỏ cây đào lại một phần, trực tiếp cắm thẳng cây đào nhỏ vào trong lư hương.
Lư hương không có bùn đất, nhưng cây đào lại vươn cành lá, tựa hồ so với lúc ở bồn hoa còn thoải mái hơn.
Cây đào nhỏ này bị Thẩm Nghiệp làm thành mắt trận, sớm đã có linh tính.
Diệp Trạch vẫn luôn không lên tiếng, lẳng lặng mà nhìn động tác Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp nhìn lư hương cùng cây đào nhỏ chậm rãi hợp thành một thể, thực nhanh cây đào nhỏ liền tản ra linh khí mãnh liệt.
“Thành rồi!” Thẩm Nghiệp cao hứng mà xoay người, giữ chặt Diệp Trạch tay, “Chúng ta thử xem.”
Diệp Trạch gật đầu.
Hai người ngồi vào đệm hương bồ, bắt đầu đả tọa.
Một lát sau, Thẩm Nghiệp nhìn về phía Diệp Trạch.

Linh khí cuồn cuộn không ngừng mà rót vào trong người nam nhân, mây tím quanh thân y cũng giống như suối, ở trong phòng ngủ tùy ý lan tràn.
Thẩm Nghiệp có chút kinh ngạc, vì sao cậu cảm thấy mây tím trên người y càng thêm nồng đậm?
Cậu nhìn kỹ một lát, mới phát hiện linh khí thế nhưng đều bị mây tím cắn nuốt.
Hơn nữa bản thân Diệp Trạch cũng không có gì biến hóa, không giống như bộ dáng nhập đạo.
Này……Rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Thẩm Nghiệp nhẹ giọng kêu: “Chú.”
Diệp Trạch mở mắt ra.
“Em cảm thấy có điểm không thích hợp.” Thẩm Nghiệp ngồi xổm bên người Diệp Trạch, mở bàn tay nam nhân ra.
Tiểu Kim Long trên ngón tay y quả nhiên mở to mắt, thậm chí còn vẫy vẫy cái đuôi, rõ ràng là được linh khí tẩm bổ mới tỉnh lại.
Thẩm Nghiệp: “……”
Cậu bỗng nhiên có một suy đoán, nói không chừng nam nhân đã sớm đã nhập đạo, chẳng qua ở thế giới này không thích hợp tu đạo, cho nên bị phong ấn.
Mây tím trên người nam nhân sẽ cắn nuốt linh khí, còn có thể làm kinh sợ đạo sĩ……Có lẽ này cỗ mây tím, chính là nói Diệp Trạch.
Đến nỗi Tiểu Kim Long, có lẽ là linh sủng của y, cũng có lẽ là bản thể của y, cũng có thể là tọa kỵ……
“Không hổ là nam nhân em lựa chọn!” Thẩm Nghiệp thò lại gần hôn Diệp Trạch, “Sinh ra liền khác người!”
Tuy rằng đều chỉ là suy đoán, nhưng nam nhân nhà cậu trâu bò như vậy là việc không thể chối bỏ.
Diệp Trạch nghe Thẩm Nghiệp giải thích, hơi hơi nhíu mày.
Với anh mà nói, nhập đạo hay không cũng không sao cả, nhưng anh hy vọng có thể đuổi kịp bước chân Thẩm Nghiệp là được.
Nghe vậy, Thẩm Nghiệp ôm lấy nam nhân eo: “Anh yên tâm, anh tuyệt vời như vậy, không có khả năng không theo kịp!”
Diệp Trạch bóp chặt eo cậu, bế phốc cậu lên, đi đến mép giường.
Chờ đặt Thẩm Nghiệp nằm xuống giường, Diệp Trạch ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cậu: “Thật sự có thể sao?”
Thẩm Nghiệp gắt gao ôm cổ anh: “Đương nhiên!”
Cậu sớm nên nghĩ đến, trên người người tu đạo có mây tím rất hiếm, huống chi còn là phàm nhân……Rõ ràng nam nhân nhà cậu chính là không giống người thường.
“Em hiện tại một chút cũng không lo lắng sẽ tách khỏi anh.” Thẩm Nghiệp cười hì hì mà hôn y.
Liền tính nam nhân chỉ là phàm nhân, cậu cũng có biện pháp làm y đi theo cậu tới bích lạc xuống hoàng tuyền.
Huống chi vị hôn phu của cậu vừa thấy liền không phải phàm nhân a.
Diệp Trạch cũng bị cậu cảm nhiễm, không khỏi cười rộ lên.
“Ừ, không rời xa nhau.” Anh cúi người, ôm lấy Thẩm Nghiệp.
Hai người tự nhiên mà vậy ôm nhau làm việc vui vẻ, Diệp Trạch cũng không quên dùng băng dán che khuất Tiểu Kim Long.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người phát hiện Tiểu Kim Long lại ngủ say, cũng không biết tình huống bây giờ là như thế nào.
Nhưng Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch sẽ không chú ý tới như trước nữa, liền tính Tiểu Kim Long ngủ say cả đời, bọn họ cũng sẽ không tách ra.
Này cũng đủ rồi.
Khi hai người đi ra khỏi phòng ngủ, liền thấy đám người Từ Tư Tư ở trong phòng khách, động tác nhất trí nhìn qua phía bọn họ.
Chỉ có ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm là ngoại lệ, hai người già quay đầu lại chào hỏi với bọn họ, liền tiếp tục xem TV.
Đám người Từ Tư Tư thì là chạy tới vây quanh Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch.
Thẩm Thời Mộ trên dưới đánh giá Thẩm Nghiệp: “Cậu có cái thấy chỗ kia không thoải mái không?”
“?”Thẩm Nghiệp hoang mang.
“Chính là….Chính là nơi đó……” Thẩm Thời Mộ vốn dĩ muốn nói thẳng ra là cúc hoa, nhưng cố kỵ bên cạnh có người già, ngại không dám nói ra.
Thẩm Nghiệp vẫn mờ mịt: “Có ý gì?”
Diệp Trạch lại nghe hiểu, cho Thẩm Thời Mộ một ánh mắt cảnh cáo.
Thẩm Thời Mộ: “……Tôi đây là quan tâm cậu ta mà!”

“Quan tâm tôi?” Thẩm Nghiệp nhíu mày, “Tôi rất ổn a, không có chỗ nào không thoải mái.”
Thẩm Thời Mộ muốn nói cái gì đó, đột nhiên nghĩ đến Thẩm Nghiệp biết thuật pháp, có thể giảm bớt mệt nhọc, tức khắc ngậm miệng.
Diệp Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay Thẩm Nghiệp: “Hắn chỉ đùa giỡn chút thôi, đừng để ý.

Chúng ta đi ăn sáng.”
Thẩm Nghiệp cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, cười tủm tỉm đáp lại.
“Nói đến bữa sáng….Qua đây, chị làm cơm đậu đỏ cho cậu, mau tới nếm thử.” Từ Tư Tư dẫn Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch đi vào phòng bếp.
Ngày hôm qua thời gian quá muộn, bọn họ không kịp làm bảng hiệu, nhưng cơm đậu đỏ khẳng định phải có, sáng sớm hôm nay Từ Tư Tư đã dậy tự thân vào phòng bếp.
Thẩm Nghiệp: “?”
Cơm đậu đỏ cái gì? Vì sao phải làm đậu đỏ nha?
Diệp Trạch: “……”
Anh nhất thời không biết nên giải thích như thế nào cho Thẩm Nghiệp.
Rốt cuộc cái loại chuyện này, là anh kiên trì muốn cầm bằng lái.

Cố tình ngày hôm qua anh cùng Thẩm Nghiệp cũng không lái xe……Nếu biết được ý tứ của mấy người này, bạn nhỏ có thể sẽ khổ sở hay không?
Trong lúc anh suy tư, Từ Tư Tư đã lôi kéo Thẩm Nghiệp ngồi vào bàn ăn trước: “Đêm qua cậu và Diệp tiên sinh nhất định vất vả, nhanh ăn đi.”
Thẩm Nghiệp đương nhiên cảm thấy khác thường, cậu yên lặng mà nhìn Diệp Trạch một chút rồi lại nhìn chằm chằm Từ Tư Tư, nói: “Mọi người có ý tứ gì?”
Từ Tư Tư: “A?”
Thẩm Nghiệp hỏi lại: “Ăn cơm đậu đỏ là có chủ ý gì sao?”
“À, chính là phong tục địa phương nào đó, sau khi động phòng phải ăn cái này.” Từ Tư Tư giải thích.
Thẩm Nghiệp: “……”
Động phòng?
Cậu lúc nào thì động phòng?
Ok, cậu đã hiểu.
Khó trách vừa rồi Thẩm Thời Mộ hỏi cậu có chỗ nào không thoải mái hay không, khó trách biểu tình đám người Từ Tư Tư đều rất quỷ dị.
Cậu lập tức nhìn sang Diệp Trạch.
Nam nhân hiển nhiên đã sớm rõ ràng ý tứ của mọi người, lúc này đang ngại ngùng sờ mũi……
Thẩm Nghiệp ôm lấy cánh tay anh, thở dài nói: “Nguyên lai bọn họ đều hiểu lầm đêm qua chúng ta lái xe a.”
Kỳ thật tối hôm qua cậu cùng Diệp Trạch cũng rất vui sướng, nhưng câuu cùng Diệp Trạch xác thật không có lái xe.
“Ủa, hai người không làm sao?” Thẩm Thời Mộ sợ ngây người.
Những người khác cũng có chút ngoài ý muốn.
Từ Tư Tư nhìn mặt Thẩm Nghiệp, ngó trái ngó phải.
Thẩm Nghiệp trừng cô: “Chị Tư, chị có ý nghĩ đen tối.”
Từ Tư Tư: “…..Xem ra thật sự không làm.”
Bởi vì Thẩm Nghiệp vẫn mang bộ dáng oán niệm.…
Những người khác cũng nhìn ra, tức khắc lâm vào trầm mặc.
Kỳ thật chủ yếu là Thẩm Thời Mộ trầm mặc, đến nỗi Tông Nhất Minh và Từ Sách, hai người này vẫn luôn kiệm lời.
Từ Tư Tư lẩm bẩm: “May mắn không làm bảnh hiệu……”
Thẩm Nghiệp nhúc nhích tai, tò mò hỏi: “Bảng hiệu gì?”
“Không……” Từ Tư Tư không dám nói thật, chỉ sợ Thẩm Nghiệp dục cầu bất mãn dưới tới giận chó đánh mèo, một người đấu với bốn người bọn họ.
Thẩm Nghiệp nhíu mày, biết có bí mật, còn muốn hỏi lại.
Lúc này Diệp Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, nói: “Anh đói bụng, ăn cơm được không?”
Thẩm Nghiệp vừa nghe nam nhân nhà mình đói bụng, liềm không đếm xỉa tới việc khác, nhanh chóng lôi kéo Diệp Trạch ngồi xuống.
Thẩm Thời Mộ cùng Từ Tư Tư có chút cảm kích nhìn Diệp Trạch.
Từ Tư Tư yên lặng đổ mồ bôi, nghĩ thầm may mắn còn có Diệp tiên sinh ở đây, bằng không sáng hôm nay khẳng định không được sống yên ổn.
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Nghiệp chuẩn bị xuất phát tới nhà Vương tổng.
Trước khi đi, cậu nhớ tới chính mình còn không chưa nói cho mọi người về việc thu đồ đệ, vì thế mở miệng: “Ngày hôm qua em có thu một đồ đệ á.”
Người trong nhà đều nhìn về phía cậu.
Ngay cả ông Diệp cùng bà ngoại Thẩm cũng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Diệp Trạch ngày hôm qua bị Vương tổng kêu sư nương, trong nhà chỉ có anh là không cảm kích, cũng chỉ có anh là bình tĩnh nhất.
Thẩm Nghiệp nói ra tình huống Vương tổng, đương nhiên có che giấu việc xấu hổ của Vương tổng ngày hôm qua, bao gồm tình cảm của Vương tổng và Đặng Lăng Côn, cậu cũng chỉ hơi đề ra một câu, mục đích là dặn mọi người về sau đừng ân ái trước mặt Vương tổng.
Công ty Hoành Vũ cũng rất có danh, Từ Tư Tư và Từ Sách đương nhiên biết đến.


Nhưng Thẩm Thời Mộ cùng Tông Nhất Minh ngày thường chỉ tiếp xúc với đại thế gia, huống chi bọn họ là người Đế Đô, cũng không phải phú thương không rõ bản địa.

Bất quá, đối phương là đồ đệ Thẩm Nghiệp thu, bọn họ đương nhiên không phản đối gì.
Từ Tư Tư có một nghi vấn: “Vương tổng đã hơn ba mươi tuổi rồi đúng không?”
Thẩm Nghiệp gật đầu.
Từ Tư Tư yên lặng mà nhìn cậu vài giây, nói: “Chị phát hiện đồ đệ cậu thu nhận, tuổi tác không nhỏ.”
Từ Sách cũng sắp bốn mươi tuổi, Vương tổng cũng không sai biệt lắm.
Thẩm Nghiệp ánh mắt đảo qua người Diệp Trạch, sâu kín mà nói: “Chị không hiểu, có ông chồng thích ăn dấm, phải thận trọng như vậy.”
Diệp Trạch: “……” Không, anh không có.
Thẩm Thời Mộ nhớ tới trước đó lão đại ngay cả dấm ông Diệp cũng ăn, tức khắc trong lòng có chút xúc động: “Lão đại xác thật thích ăn dấm.

Tên nhà tôi chắc chắn sẽ không ăn dấm bậy bạ.”
Tông Nhất Minh chậm rì rì mà liếc hắn một cái: “Thật không?”
Thẩm Thời Mộ: “……”
……Hắn cảm giác mình bị phản dame.
Từ Tư Tư ở một bên cười mà không nói.
Cô cùng Từ Sách xem như người trưởng thành yêu đương, càng bao dung càng thành thục, không dinh người giống như Diệp Trạch và Thẩm Nghiệp, cũng không ấu trĩ giống Thẩm Thời Mộ và Tông Nhất Minh.

Cô cảm thấy như vậy khá tốt, ít nhất không có gánh nặng, dù sao rất phù thích hợp với cô.
“Vậy hắn có tiến vào ở đây không?” Từ Tư Tư bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi.
Thẩm Nghiệp: “Tạm thời sẽ không, khả năng qua một đoạn thời gian ông ta sẽ đến.”
Ở thế giới của cậu, quan hệ thầy trò giống như là phụ tử, chẳng những dạy thuật pháp, còn đưa cho pháp khí, thậm chí còn trợ giúp thu thập cục diện rối rắm……Không sai biệt lắm, như nuôi dạy con trai vậy.
Cậu không thu qua đồ đệ, nhưng sư phụ của cậu chính là như vậy! Còn có các sư thúc sư bá nữa, bọn họ cũng đối đãi với đồ đệ như vậy!
Thế giới này đương nhiên không có đặc thù này, bất quá dù sao cũng là đồ đệ của cậu, nếu có năng lực thì cậu vẫn nguyện ý chiếu cố nhiều một chút.
Cậu suy xét về vấn đề bổ túc linh khí trong nhà, như vậy sẽ rất tốt cho thân thể.
Từ Tư Tư đáp một tiếng: “Đã biết.”
Cô chỉ có thể may mắn Dung Viên đủ rộng, có thể cất chứa nhiều người như vậy.
Nhưng nếu Thẩm Nghiệp tiếp tục thu đồ đệ, khả năng sẽ không đủ phòng, rốt cuộc có đôi khi em họ Diệp cũng tới Hải Thành, còn phải giữ lại một phòng cho khách để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào……
Cho nên Từ Tư Tư liền xách vấn đề này ra.
Thẩm Nghiệp: “Chị yên tâm, em cũng suy xét qua vấn đề không đủ phòng, cho nên tạm thời em chỉ thu hai đồ đệ.”
Thật ra cậu muốn đổi một căn biệt thự lớn một chút, nhưng hiện tại trong tay cậu không có nhiều tiền……
Vậy đành phải khống chế số lượng đồ đệ, chờ thay đổi địa điểm khác lại thu đồ đệ cũng được.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, Thẩm Nghiệp liền mang theo Từ Sách xuất phát.
Diệp Trạch không đi theo, anh và Thẩm Thời Mộ còn có chuyện phải làm.
Vương tổng đã sớm ở nhà chờ.
Hắn không ở nơi mà công ty mình khai phá phát triển, mà là ở một căn biệt thự riêng tại vùng ngoại thành.

Đó là tổ trạch Vương gia, nhà gỗ nhỏ năm đó bị phá đi xây thành nhà lớn xinh đẹp, ngoài cửa có pho tượng ngựa màu trắng tuấn mã, còn có ao chảy núi giả, thoạt nhìn rất hoành tráng xa hoa.
“Sư phụ.” Vương tổng cung kính mà gọi.
Thẩm Nghiệp gật đầu, giới thiệu Từ Sách: “Đại sư huynh.”
Vương tổng tiếp tục đáp lại.
Từ Sách cười cười, cũng kêu: “Sư đệ.”
Hắn mang theo một chai rượu vang đỏ sang làm quà gặp mặt Vương tổng.
Vương tổng phi thường cao hứng: “Tôi hiện tại cũng muốn mượn rượu giải sầu nha, món quà của sư huynh đặc biệt tốt!”
Từ Sách: “……”
Sư đệ của hắn, có chút không quá trong bộ dáng lời đồn.
Nghe nói lão tổng công ty Hoành Vũ đặc biệt có đầu óc kinh thương, thủ đoạn cũng rất lợi hại, giờ phút này nhìn Vương tổng, Từ Sách chỉ cảm thấy……Phi thường không khoẻ.
Thẩm Nghiệp nhìn ra ý nghĩ của hắn, hạ giọng nói: “Con tiếp xúc nhiều sẽ biết, sư đệ này là cáu tên ngốc bạch ngọt.”
Cho nên cậu mới phải nhìn chằm chằm đồ đệ thứ hai này a, miễn cho hắn lại bị lừa.

Vương tổng dẫn Thẩm Nghiệp cùng Từ Sách vào trong nhà, cha mẹ và em trai em gái hắn cũng ở đây.
Người một nhà lớn lên đều rất giống nhau, nam soái, nữ mỹ.

Chỉ là phong cách Vương tổng có điểm không giống nhau, bởi vì hắn thật sự ăn mặc quá tùy tiện……
Thời điểm nghe nói Vương tổng bái Thẩm Nghiệp làm sư, hơn nữa Thẩm Nghiệp còn nguyện ý khôi phục phúc trạch cho nhà bọn họ, cha mẹ Vương tổng liền đặc biệt cảm tạ Thẩm Nghiệp, bà Vương thậm chí tự mình chuẩn bị một bàn bánh kẹo cho Thẩm Nghiệp.
Em trai và em gái Vương tổng đều đã kết hôn sinh con, gia đình cũng rất hạnh phúc hòa thuận.

Lần này nghe nói sư phụ anh cả tới đây, hai người cũng mang theo gia đình ở nhà chờ.
Được đối đãi long trọng như vậy, Thẩm Nghiệp cảm thấy thực vừa lòng.
Sau khi giới thiệu với nhau, mẹ Vương tổng giữ chặt tay Thẩm Nghiệp: “Con trai nhà ta đành nhờ tới ngài vậy.”
Thẩm Nghiệp xua tay: “ Lư hương trong nhà mọi người bị tôi cầm đi, tôi chiếu cố hắn cũng là đương nhiên, huống chi hắn còn là đồ đệ của tôi.”
Tới chuyện lư hương, cha mẹ Vương tổng cũng biết đến.

Khi bọn họ biết được bạn trai của con trai lớn thiếu chút nữa hại chết cả nhà bọn họ, lúc nghe là Thẩm đại sư đuổi tên nam nhân kia đi, đều thấy may mắn không thôi.

Đến nỗi lư hương, bọn họ là phàm nhân, lại không thể dùng, ngược lại sẽ đưa tới họa sát thân, còn không bằng đưa cho Thẩm đại sư.
Thẩm Nghiệp thấy người Vương gia thiệt tình thực lòng, cũng rất cao hứng.
Cậu nhìn nhìn mẹ Vương tổng, nói: “Gần đây ngài có phải thường xuyên đau khớp không, vào trời mưa cũng sẽ đau?”
Bà Vương rất kinh ngạc: “Đúng vậy! Buổi tối đau đến nỗi làm ta ngủ không yên, bạn già của ta thường xuyên bị ta đánh thức!”
Bà biết sư phụ con trai mình rất có bản lĩnh, nhưng không nghĩ tới Thẩm Nghiệp lập tức có thể nhìn ra chứng bệnh của bà.

Phải biết rằng bà vì không khiến con mình lo lắng, vẫn luôn giấu chuyện này với bạn già, chỉ trộm tới bệnh viện kiểm tra.
Thẩm Nghiệp đưa cho bà một lá bùa: “Ngài mang theo bên người, về sau sẽ không bị đau nữa.”
Cậu nếu có được lư hương của Vương gia, an nguy của người Vương gia, cậu đương nhiên phải xen vào.
Mẹ Vương tổng nghĩ nghĩ, cũng không khách khí mà nhận lấy.
Đây là sư phụ của con cả, ở cổ đại đó chính là thông gia kết giao.

Mà Thẩm Nghiệp tuổi còn nhỏ, bà cũng coi Thẩm Nghiệp như con mình mà đối đãi, về sau bà cũng sẽ đối tốt với Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp rất thích sự dứt khoát của bà Vương, quyết định trở về liền cho người nhà Vương tổng mấy lá bùa bình an.
Cậu lại nhìn về phía mấy người còn lại “Mấy ngày này, mọi người ở nhà có phải thường xuyên cảm thấy lạnh đúng không?”
Vài người hai mặt nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
Xác thật là như vậy,, tựa như hôm nay, bọn họ ở nhà cũng phải mặt một cái áo khoác.
Bất quá bọn họ cũng không nghĩ nhiều, hiện tại thời tiết nóng lên, điều hòa trong nhà bật 24 giờ, bọn họ nghĩ hẳn là hiệu quả điều hoà quá tốt.
Lúc này nghe thấy Thẩm Nghiệp nói, vài người đều cảm thấy là không thích hợp.
“Ngài……Đây là có ý tứ gì?” Em trai Vương tổng mở miệng dò hỏi.
Diện mạo của hắn cùng Vương tổng cơ hồ khắc ra từ một khuôn, bất quá hắn là học bá, so với gương mặt lộ rõ hỉ nộ của Vương tổng, hắn lại lcó vẻ cao lãnh hơn nhiều, chắc là học bá ai cũng tương đối cao lãnh đi.
Thẩm Nghiệp nói: “Đây là bởi vì phúc trạch bị phá hư.

Không phải việc lớn gì, chờ lát nữa khôi phục, độ ấm trong nhà liền sẽ trở lại bình thường.”
Nghe vậy, người Vương gia đều nhẹ nhàng thở ra.
Mọi người hàn huyên một lúc, bà Vương lôi kéo Thẩm Nghiệp vào phòng bếp: “Ta làm cổ vịt cay, đây là món tôi tự tin nhất, cháu mau nếm thử xem……Đỉnh Minh khi còn nhỏ rất thích ăn.”
Thẩm Nghiệp đôi mắt tức khắc sáng lên: “Cháu thích ăn cay!”
Các loại cổ vịt bán bên ngoài cậu đều thích, chỉ tiếc Diệp Trạch không cho cậu ăn nhiều, nói là có chất phụ gia.
Từ Sách đi theo phía sau, yên lặng mà nhìn bà Vương nắm lấy cánh tay sư phụ, nghĩ thầm nếu sư nương ở chỗ này, khả năng sẽ ghen……
Thẩm Nghiệp nếm cổ vịt mà bà Vương tổng làm, khen không dứt miệng: “Ăn rất ngon!”
Cậu tính toán học cách làm, sau đó tự mình làm rồi nếm thử.
Đương nhiên cậu cũng có thể bảo Diệp Trạch học rồi nấu cho cậu, ai kêu Diệp Trạch là chồng cậu nha.
Ăn miếng cổ vịt, Thẩm Nghiệp càng có ấn tượng tốt với nhà Vương tổng.
“Chúng ta hiện tại tới từ đường trong nhà nhìn xem đi.” Thẩm Nghiệp rửa sạch tay, cười tủm tỉm mà nói.
Khi mới tiến vào cửa lớn Vương gia, cậu biết biệt thự này có một trận pháp bảo hộ nhỏ, một khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trận pháp liền sẽ khởi động.

Hơn nữa mắt trận pháp này cũng vừa lúc mang đến phúc trạch cho Vương gia, vừa thấy liền biết là do tổ tổng Vương gia năm đó lưu lại.
Chắc là bởi vì một lần nữa tu sửa lại căn nhà, trận pháp không còn hiệu quả vốn có như trước, lại cũng không bị phá hư.
Mà mắt trận pháp này ở từ đường.
Đoàn người đi tới từ đường.

Khác với biệt thự rộng lớn bên ngoài, từ đường này là xây đá, thoạt nhìn có chút cổ xưa.
Ông Vương thấp giọng giải thích: “Nghe nói nơi này trước kia là đạo quan nhỏ, sau lại bị tổ tiên nhà ta đổi thành từ đường.”
Lịch sử trong đó, người Vương gia cũng không biết rõ ràng, nhưng từ đường Vương gia vẫn luôn tồn tại, hơn nữa bọn họ cũng rất coi trọng.
Thẩm Nghiệp gật gật đầu, sau khi đi vào, liền phát hiện trong từ đường dày đặc âm khí.


Mà nơi này vốn nên linh khí sung túc, lộ ra phúc khí.
Xem ra chính là mắt trận bị phá hư.
Cậu đứng ở cửa nhìn vài giây, sau đó đi vào, ngừng ở trước bên trái lư hương.
Người Vương gia và Từ Sách đi phía sau không hé răng, ngừng thở nhìn chằm chằm động tác cậu.
Thẩm Nghiệp đi quanh lư hương một vòng, nâng tay lên, thi triển thuật pháp.
Liền thấy lư hương phát ra từng trận kim quang, mà trên kim quang thế nhưng xuất hiện rất nhiều phù văn, vẫn luôn toả ra bên ngoài.

Ước chừng qua năm giây, phần kim quang này mới tan đi, lư hương cũng khôi phục bình thường.
“Được rồi.” Thẩm Nghiệp nói.
Cậu không giải thích vì sao cái lư hương này bị phá hư, cậu sửa lại nó như thế nào, có nói thì người Vương gia cũng không hiểu.

Nhưng cậu có thể bảo đảm, về sau phúc trách Vương gia sẽ trở về.
Nghe vậy, bà Vương lại lôi kéo tay Thẩm Nghiệp cảm tạ một đoạn.
Từ Sách nhìn, do dự có nên chụp lại hay không, quay đầu lại gửi cho sư nương xem.
Trong lúc hắn suy tư, Thẩm Nghiệp bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hàm chứa cảnh cáo.
Từ Sách: “……” Yên lặng mà nhét điện thoại vào lại túi quần.
Sự việc thực nhanh liền giải quyết, Thẩm Nghiệp chuẩn bị về nhà.

Cậu hiện tại càng ngày càng thích ở bên Diệp Trạch, mặc kệ là tới trường, hay là ra ngoài làm việc, cậu luôn muốn kết thúc sớm một chút, trở về bên Diệp Trạch.
Người Vương gia vốn đang muốn Thẩm Nghiệp cùng Từ Sách ở lại ăn cơm, nhưng bị Thẩm Nghiệp nhẹ nhàng cự tuyệt.
“Về sau có rất nhiều cơ hội.” Cậu cười nói, trong lòng nghĩ sẽ mang Diệp Trạch tới đây cọ cơm, tay nghề bà Vương thật sự rất cao.
Hơn nữa……Cậu còn có thể bảo nam nhân học tập trù nghệ bà Vương nha……
Thẩm Nghiệp: Kế hoạch câu thông, hoàn mỹ.
Trước khi đi, Thẩm Nghiệp lấy ra một tờ giấy, giao cho Vương tổng, nói: “Về sau mỗi ngày nghiêm túc thực hiện theo lịch làm việc và nghỉ ngơi này.”
Vương tổng ngẩn người, vừa cầm vào trong tay, thời gian biểu này không khác gì lúc đi học thời cao trung, buổi sáng 5 giờ dậy, buổi tối đúng 9 giờ rưỡi ngủ.
Chẳng qua cao trung là dậy sớm học, còn đây là dậy chạy bộ.
Vương tổng: “……”
Hắn có điểm muốn khóc.
Thẩm Nghiệp nhìn biểu cảm ai oán của hắn, hừ nói: “Con biết bản lĩnh ta mà, liền tính ta không theo dõi con, ta cũng biết mỗi ngày con rốt cuộc làm cái gì.

Nếu không làm đúng theo yêu cầu, chờ bị trừng phạt đi!”
Trên thực tế, cậu lại không phải biến thái, sao có thể đi quản người khác mỗi ngày làm cái gì.
Bất quá bên Vương tổng, cậu đang chuẩn bị giám sát, chủ yếu là Vương tổng mới vừa thất tình, cậu sợ Vương tổng không gượng dậy nổi, đến đốc thúc Vương tổng tỉnh lại.
Vương tổng vẻ mặt đau khổ: “Đã biết sư phụ, con sẽ nghiêm khắc tuân thủ.”
Sư phụ chẳng những quy định quy củ dậy sớm ngủ sớm, còn bảo hắn buổi sáng học thư pháp, buổi chiều xử lý công việc, buổi tối cùng cha mẹ xem TV.
Thật sự còn vất vả hơn so với lúc đi học a..…
Vẻ mặt của hắn thật sự quá ủy khuất, chọc đến Từ Sách ghé mắt xem.
Từ Sách trộm nhìn nội dung trên tờ giấy, tức khắc cũng sửng sốt.
Sư phụ nhất định là ác quỷ……
Lại không phải học sinh, ai sẽ muốn 5 giờ rời giường a!
Tựa như sư phụ học đại học, vào học sớm nhất cũng là lúc 8 giờ.
Từ Sách đối với vị sư đệ này tràn ngập đồng tình, nặng nề mà vỗ vỗ bả vai Vương tổng: “Cố lên.”
Vương tổng: “……” Khó chịu, muốn khóc.
Chờ Thẩm Nghiệp rời đi, người Vương gia lấy tờ giấy này xem.
Gương mặt hàng năm lạnh nhạt của em trai Vương tổng lộ ra một chút ý cười: “Anh, em cảm thấy sư phụ của anh khá tốt.”
“……” Vương tổng nhất thời phân không rõ em trai nhà mình đây là đang khen hay là thương hại hắn.
Ông Vương cũng nói: “Ba nhìn đứa nhỏ Thẩm đại sư này khá tốt, đứa nhỏ ấy là vì nghĩ cho thân thể khoẻ mạnh của con.”
Con trai thất tình, bọn họ làm cha mẹ, đương nhiên cũng lo lắng con trai mình không gượng dậy nổi.

Đặc biệt là con một của bọn họ, tính cách quá mềm, bị Đặng Lăng Côn lừa gạt, còn không biết khi nào có thể đi ra.
May mắn có Thẩm đại sư, phải dùng loại biện pháp cưỡng chế của Thẩm đại sư, mới có thể làm con trai bọn họ dời đi lực chú ý.
Trong lúc nhất thời ấn tượng của Thẩm Nghiệp trong mắt người Vương gia càng tốt.
Thẩm Nghiệp cùng Từ Sách ngồi trên xe, chuẩn bị về Dung Viên.
Từ Sách rốt cuộc vẫn không nhịn được, nói: “Sư phụ, ngài đối với con thật tốt.”
Ít nhất không yêu cầu hắn 5 giờ sáng rời giường rèn luyện.
Thẩm Nghiệp lạnh lạnh mà liếc hắn một cái: “Con có phải rất hâm mộ lịch làm việc và nghỉ ngơi của sư đệ?”
Từ Sách hoảng sợ: “Không….Không……”
Thẩm Nghiệp hơi hơi mỉm cười: “Đồ nhi yên tâm đi, sư phụ sẽ không đối xử với con như vậy.”
Ai kêu Từ Sách là nam nhân của chị Tư……Cậu nếu dám đối xử với Từ Sách như vậy, Từ Tư Tư nhất định sẽ cầm đại đao mười mét đuổi theo cậu tám con phố!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi