ĐẠI LÃO THÀNH CON TRAI BA TUỔI CỦA TÔI



Bà là người từng trải, nhất định phải tìm một người đàn ông thích mình thì anh ta mới đem mình bưng ở trong lòng bàn tay.
Năm đó có bao nhiêu người không coi trọng bà và Đường Tiền Tông, nói dáng dấp ông xấu xí, không xứng với bà.

Nhưng những người đó không biết, vào lúc không có tiền, mỗi đêm mùa đông Đường Tiền Tông vẫn rửa chân giúp bà, giữ cho đôi chân bà được ấm áp.

Coi như bây giờ nhà họ Đường có tiền, nhưng mấy năm nay cái thói quen kia vẫn không thay đổi.
Bây giờ có không biết bao nhiêu người hâm mộ bà.

Cho nên lúc trước con gái phách lối theo đuổi Nghiêm Cảnh Dương, bà đã phản đối.

Nhưng mà bà suy nghĩ rằng cô vẫn còn nhỏ, nhìn thấy đàn ông ưu tú thì sinh lòng ngưỡng mộ cũng là điều đương nhiên nên cũng chưa từng ngăn cản.

Càng về sau thì bà lại không nghĩ tới, cô đã theo đuổi suốt ba năm, bị người ta nhạo báng, bị Nghiêm Cảnh Dương xua đuổi cũng không từ bỏ.
Đứa bé ngốc nghếch kia, làm sao cô lại không suy nghĩ một chút, một người đàn ông không thích mình, cho dù có ở chung một chỗ thì cuộc sống sau này cũng sẽ không được hạnh phúc.
Dựa theo ông Đường nhà bà nói, Nghiêm Cảnh Dương là tổng tài của một tập đoàn, tuyệt đối không phải là người hành động theo cảm tính, coi như lúc trước con gái mình có cơ hội ở chung một chỗ với Nghiêm Cảnh Dương, một người lạnh lùng như vậy thì làm sao có thể đối xử tốt với con gái mình? Chẳng qua bây giờ hắn cũng đã chết rồi, điều đó cũng chứng minh rằng hai người họ thật sự không có duyên phận.
Đường Tô không biết trong lòng Phương Tình lại có nhiều suy nghĩ như thế, cô trả lời: “Mẹ, bây giờ con không có tâm tư suy nghĩ mấy chuyện này, con muốn theo đuổi sở thích khiêu vũ của mình, sau này còn dự định tham gia tranh giải một vài cuộc thi.”
“Được được được, dù con thế nào thì mẹ cũng sẽ ủng hộ, con ở bên ngoài nhớ chăm sóc mình cho thật tốt, có thời gian thì quay về nhà.” Chỉ cần con gái một lòng không nghĩ đến Nghiêm Cảnh Dương đã chết kia thì những chuyện khác Phương Tình có thể chiều theo ý cô.
Hai người nói chuyện một lúc thì Đường Tô mới cúp máy, đi tắm rồi thay áo quần khác.
Nghiêm Cảnh Dương không có ở đây nên khi chuẩn bị đồ ăn cũng không cần phải kiêng dè khẩu vị gì.
Cô làm bánh mì vuông để ăn sáng, cô cho một lớp tương dâu tây màu đỏ thơm ngọt, sau đó gắp trứng gà đã chiên để lên trên bánh mì, còn có chân giò hun khói, tùy ý cũng đã làm được một cái bánh mỳ kẹp rất ngon, lại thêm một ly nước chanh, Đường Tô thỏa mãn ăn sáng.
Cả này hôm nay cô có tiết học, tính toán buổi trưa không quay về nấu cơm, thậm chí sau này cô cũng có thể ăn cơm ở phòng ăn.

Nghe nói phòng ăn ở B đại có mùi vị rất ngon, từ lâu cô đã muốn ăn thử…

Trong chung cư, bầu không khí có chút áp lực.
Tần Hạo nhìn Nghiêm Cảnh Dương ở trước mặt, không nhịn được nuốt nước miếng theo bản năng: “Nghiêm tổng, anh…” Thật ra thì vừa rồi khi nhận được điện thoại của Nghiêm Cảnh Dương, lúc nghe được âm thanh non nớt của hắn thì nội tâm anh ấy đã rất khϊếp sợ.

Giờ phút này tận mắt nhìn thấy hắn, Tần Hạo vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
Nghiêm tổng, lại biến thành trẻ con?
“Đây là… quần áo.” Anh ấy cầm áo quần trẻ con mà Nghiêm Cảnh Dương đã dặn anh ấy mua khi gọi điện thoại.
Bộ quần áo đã mang vào ngày hôm qua đã rách nát, mà quần áo ở trong chung cư đều là đồ lúc trước hắn mang, bây giờ Nghiêm Cảnh Dương vẫn đang trần như nhộng.

Cái bụng nhỏ lộ ra, nửa thân dưới được hắn dùng một cái khăn màu trắng quấn lại.

Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé trắng nõn rất nghiêm túc, rất lạnh lẽo.
Nhận lấy quần áo mà Tần Hạo mua, Nghiêm Cảnh Dương không rêи ɾỉ tiếng nào, đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn đi vào phòng.
Lúc đi ra, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lùng, mà đôi lông mi nhỏ cũng nhíu chặt lại.

Lúc trước hắn mang vừa quần áo của đứa trẻ ba tuổi, nhưng bây giờ quần lại dài hơn một đoạn.
Giống như cái âm thanh kia nói, là hắn tự mình hôn Đường Tô, lúc hắn khôi phục thân thể không chỉ thấy đau nhức mà hơn nữa chỉ có thể duy trì ba tiếng, quan trọng hơn là sẽ xuất hiện sự phản kháng!

Vì trừng phạt hắn nên bây giờ cơ thể của hắn còn thấp hơn một cái đầu so với trước kia.

Nếu như lần sau hắn còn tái phạm thì lùn hơn lần này một cái đầu, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cho đến khi hắn biến thành trẻ sơ sinh!
Quả thực là cực kỳ đáng ghét!
“Nghiêm tổng, cơ thể anh…” Không biết có phải là ảo giác hay không mà Tần Hạo cảm thấy hình như Nghiêm tổng thấp hơn một cái đầu.

Vẻ mặt anh ấy lo lắng hỏi: “Tại sao lại có thể như thế?”
Nghiêm Cảnh Dương vểnh cái miệng nhỏ.
Ngày hôm qua hắn đã quyết định rời khỏi người con gái Đường Tô kia…
Hai cái tay nhỏ bé nắm chặt lại, một lúc lâu âm thanh non nớt giống như từ trong kẽ hở của răng nhỏ phát ra: “Đi tìm Đường Tô!”
“Hả?” Tần Hạo kinh ngạc nhìn hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi