ĐẠI LÃO VAI ÁC LUÔN MUỐN CƯỚI TA SỦNG TA

Anh đã nói đến mức này rồi, Tốc Tốc cũng không nói gì nữa, cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, cô dựa vào lưng ghế, hờ hững nhìn Mục Giang Lâm.

Lúc hai người đang giằng co, Kiều Mai cảm nhận được sâu sắc bầu không khí đè nén.

Cô ta nuốt nước bọt, cũng không phe phẩy quạt nữa mà chỉ ra cửa: “Ông nội gọi tôi, tôi đi trước đây nhé.”

Nói xong, cô ta cũng mặc kệ cái cớ này cứng nhắc cỡ nào, vội nhấc vạt váy chạy như bay ra khỏi nhà.

Xung quanh không có ai khác, Tốc Tốc cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng: “Trên giấy chứng nhận kết hôn viết tên ‘Tốc Tốc’.”

Mục Giang Lâm cũng không nghĩ đến việc có thể giấu được cô, thấy cô đã phát hiện, anh mỉm cười, ngồi thẳng lại rồi nhìn cô: “Thế nên?”

“Anh nói anh tìm Tốc Tốc, trên giấy đăng ký kết hôn cũng viết tên Kiều Tốc Tốc, vấn đề là, sao tôi không biết tôi có tên này?”

Mục Giang Lâm nhón lấy một miếng điểm tâm cho vào miệng, ngọt quá.

Anh khẽ cau mày, nuốt xuống rồi mới nói: “Tôi cảm thấy cái tên ‘Ni Nhi’ này không hợp với em, thế nên đổi cho em rồi.”

“Trên hộ khẩu?”

“Cũng đổi rồi.” Mục Giang Lâm nói: “Lúc đó em không biết chữ nên tôi ký tên giúp em.”

Tốc Tốc nghiến răng nghiến lợi mà cười.

Quả nhiên là đô thống, đủ độc đoán để làm một mình. Việc gì cũng có thể làm theo ý của anh, tên của người ta đang hay, anh cảm thấy không hay nên tiện tay đổi luôn. Người gì thế chứ.

Nhưng bản thân Tốc Tốc cũng cảm thấy cái tên Kiều Ni Nhi không hay lắm, huống hồ, hai chữ ‘Tốc Tốc’ này cũng là tên của cô trong thế giới thực.

Cô thích. Nhưng thích thì thích, vấn đề nguyên tắc cũng không thể buông xuôi được.

Tốc Tốc nghiêm mặt, không muốn quan tâm đến người đàn ông này.

Mục Giang Lâm nhìn sắc mặt cô, một lúc lâu sau mới lấy khăn tay trong túi ra, đặt vào tay cô, nói: “Lau đi.”

Tốc Tốc: “Không cần, tôi chỉ…”

“Không sao.” Mục Giang Lâm nói: “Chẳng phải chỉ một vết thương thôi sao? Mọi chuyện đã có tôi lo.”

Tốc Tốc mím môi. Đô thống không hổ danh là đô thống, quả nhiên không hề tầm thường.

Nghe anh nói câu này, như thể đã biết tại sao cô không rửa mặt rồi.

Khăn tay được làm từ vải bông caro, mềm mại dễ chịu. Bên trên còn có hương thơm nhàn nhạt, không phải mùi khói thuốc mà là mùi tươi mới của nắng sau khi được giặt sạch.

Nếu là trước đây, có thể Tốc Tốc sẽ từ chối ý tốt của anh, rồi tiếp tục dùng lớp ‘hóa trang đặc biệt’ này để che đi gò má đã lành lặn. Nhưng bây giờ, cô mang một bụng tức giận không có chỗ trút, giận dữ nhìn người đàn ông này.

Dù sao thì cô cũng không định tiếp tục cuộc hôn nhân này.

So với thân phận vợ của đô thống, cô quan tâm đến cái mạng nhỏ hơn.

Cho dù là xuyên đến thì khoảng thời gian trước khi chết sẽ vô cùng khó khăn, hơn nữa chắc chắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Cô rất trân trọng cuộc sống.

Mặc kệ ba người vợ trước của đô thống có phải do Mục Giang Lâm mệnh cứng rồi khắc chết hay không, nhưng có con dâu nhà nào mà mất liên tiếp ba lần chứ?

Để an toàn, cô cảm thấy vẫn nên nhanh chóng ly hôn thì tốt hơn.

Cô xuyên sách nhiều rồi, đã sớm hiểu ra có rất nhiều chuyện cô buộc phải tin. Mặc dù ‘khắc vợ’ gì đó không đáng tin cho lắm, nhưng ít nhiều cô vẫn hơi lo lắng.

Dù sao thì theo ghi chép của hệ thống, có lần cô xuyên vào giới tu chân, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, cuối cùng đến bước phong thần, kết quả bị sét đánh chết.

Đừng hỏi cô tại sao đến cảnh giới đó rồi mà còn có thể bị sét đánh chết. Hệ thống không nói chi tiết, mà cô cũng không nhớ gì.

Cho nên có vài việc không thể không tin được. Huống hồ, mệnh cứng này là ‘Kiều Ni Nhi’, không phải cô, mà Kiều Ni Nhi đã không còn nữa.

Mệnh cô không cứng đến mức gây khó khăn cho người đàn ông này.

Đã không định ở bên anh thì tất nhiên phải khiến anh chán ghét.

Cô không thèm diễn mấy màn như khóc lóc ầm ĩ rồi treo cổ gì đó để tự mình làm mình phải khó chịu.

Cô phải tìm một cách để mình sống thoải mái nhưng lại có thể khiến Mục Giang Lâm tức mới được.

Thông thường mà nói, người có quyền có thế như vậy thì cực kỳ ghét người khác khiêu khích quyền thế của mình.

Cho nên Tốc Tốc đoán, chỉ cần cô khiến anh cảm thấy cô tham tiền lại còn làm màu, chắc là cuộc hôn nhân này sẽ đến điểm cuối thôi.

Còn bây giờ… Tốc Tốc nhìn khăn tay sạch trong tay, ha ha, vết thương trên má?

Chỉ cần vẫn chưa ly hôn thì cô đường đường là vợ của đô thống.

Chỉ là vết thương nhanh chóng lành lại thôi, xem ai dám so đo chuyện này với cô?

Tốc Tốc cầm khăn lau trên mặt như đang trút giận, lau hai ba cái thì khăn tay đã biến thành màu xám. Mặc dù mặt không thể nào trắng mịn được, nhưng tốt xấu gì nhìn cũng sạch sẽ hơn nhiều.

Tốc Tốc thoải mái hơn, cầm khăn tay, hỏi: “Còn cần không?”

“Cần.” Mục Giang Lâm mỉm cười: “Tôi cũng đâu có chê em bẩn.”

Nói xong, anh đón lấy khăn tay, gấp lại vài bận rồi nhét vào túi. Động tác liền mạch như mây trôi nước chảy, không chút ngập ngừng khó chịu nào.

Lúc này mặt trời lên cao, xuyên qua cửa sổ, chiếu vàng rực cả mặt đất.

Tâm trạng Mục Giang Lâm rất tốt, anh đứng lên, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Vốn dĩ anh nghĩ, nếu nhà họ Kiều tốt với cô thì anh sẽ miễn cưỡng ở đây ăn một bữa để kết thân, xem ra giờ không cần nữa.

Tốc Tốc hơi chống đối khi đi cùng một người đàn ông xa lạ, hơn nữa còn có quan hệ hôn nhân.

Cô cố vùng vẫy lần nữa, bảy mươi đến tám mươi phần trăm các tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết không thích phụ nữ mê tiền.

Thế nên cô từ tốn nói: “Anh đừng thấy giờ tôi nghèo rớt mồng tơi, thực ra sâu trong lòng tôi, tôi là người rất thích tiền, cực kỳ cực kỳ mê tiền. Tôi thích nhất là trang sức châu báu, bất động sản một hai trăm căn cũng không chê nhiều đâu. Anh xem, có phải hai chúng ta không hợp nhau không?”

Mục Giang Lâm mỉm cười: “Khéo thật.”

Tốc Tốc: “Hả?”

“Tôi chẳng có gì nhiều cả, chỉ có tiền là nhiều thôi.” Mục Giang Lâm cười nói: “Mai tôi cho người lấy ra ít tiền cho em xài, muốn mua gì thì cứ việc mua.”

Tốc Tốc: “…”

Mục Giang Lâm cười hỏi: “Còn có vấn đề gì không?”

Nói thật thì, hết rồi.

Lần này Tốc Tốc hiểu, ở trước mặt anh, mọi vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng, cho dù có đưa ra vấn đề thì có ích gì? Cứ dốc sức tiêu tiền để anh đau lòng đã rồi tính tiếp.

Tốc Tốc nhìn Mục Giang Lâm đi thẳng một mạch ra khỏi phủ họ Kiều.

Nửa đường còn gặp Kiều Liệt – lão thái gia nhà họ Kiều đang vội vã đi tới.

Mục Giang Lâm chỉ đi lướt qua xem như không thấy, mặc cho Kiều Liệt gọi anh cũng không quan tâm.

Kiều Liệt cũng chẳng dễ dàng gì, lớn tuổi vậy rồi còn không quảng nắng gắt mà chạy đuổi theo.

Vừa hay gặp phải một đoạn đường đá.

Tốc Tốc đi chậm lại, Mục Giang Lâm bên cạnh cô cũng chậm lại, kết quả Kiều Liệt đã đuổi tới.

“Ni Nhi này, sao đã đi rồi?” Kiều Liệt vuốt ngực, len lén nhìn Mục Giang Lâm, nói với Tốc Tốc: “Ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi chứ.”

“Kiều lão thái gia đừng gọi nghe thân thiết như vậy.” Tốc Tốc nói: “Tôi với ông không thân.”

“Ni Nhi…”

Tốc Tốc hơi mất kiên nhẫn: “Chẳng phải vừa nói rồi sao, tôi với ông không thân.”

Nhớ đến những gì cơ thể gốc gặp phải là Tốc Tốc lại đau lòng: “Lão thái gia, chắc ông còn nhớ nhỉ? Hôm kia lúc tôi vừa đến đây, tôi nói muốn gặp đại thiếu gia, ông không chịu. Ông còn nói không quen tôi, sai người cho tôi hai đồng tiền rồi đuổi tôi đi, nếu không phải lão thái thái mềm lòng giữ tôi lại thì chắc giờ tôi ở trên phố rồi đúng không?”

Mặc dù chỉ nhớ mang máng, nhưng vì kí ức suýt chút bị đuổi ra đường đã khiến cơ thể gốc rất đau lòng, thế nên vẫn nhớ.

Nhất là khi đó Kiều lão thái gia còn tỏ vẻ chán ghét, ấn tượng rất sâu đậm.

Tốc Tốc có ý nhắc đến đại thiếu gia của nhà họ Kiều.

Quả nhiên, lúc nghe cô nhấn mạnh ba chữ ‘đại thiếu gia’, ánh mắt Kiều lão thái gia lóe lên, như thể không muốn nhắc đến người này.

Trong lòng Tốc Tốc càng chắc chắn hơn, có lẽ Kiều Ni Nhi không hề nói dối, có thể đại thiếu gia chính là anh trai của cô ấy.

Cho nên Kiều lão thái gia mới muốn đuổi Kiều Ni Nhi ra khỏi phủ hơn.

Nghĩ vậy, Tốc Tốc càng không muốn quan tâm đến người trước mặt, cô chán ghét nói: “Ông tránh ra chút, chắn đường tôi rồi.”

“Ni… à không phải, đô thống phu nhân không ăn bữa cơm rồi hẵng đi sao?” Kiều Liệt cẩn thận dè dặt nói.

Kiều Mai thân thiết với tổ mẫu của cô ta, vừa rồi chạy đến viện tử của bọn họ, bảo có tin lớn muốn nói với tổ mẫu.

Sau đó kể lại một cách sinh động chuyện đô thống Mục và con nhóc quê mùa kia kết hôn rồi.

Nói thật, một chữ Kiều Liệt cũng không tin.

Đô thống Mục là ai chứ? Sao có thể lấy cả đời mình ra để trả ơn giúp đỡ, kết hôn với con nhóc dưới quê được.

Cho nên Kiều Liệt phớt lờ bộ dạng cực kỳ kích động của Kiều Mai, đích thân đến đây xem chuyện gì đang xảy ra.

Ai mà ngờ sẽ nhìn thấy đô thống Mục dịu dàng ở bên cạnh Kiều Ni Nhi chứ.

Thậm chí lúc cô đi trên con đường đá, đô thống Mục còn lo lắng mà nhắc cô ‘cẩn thận’.

Lúc này Kiều Liệt mới tin lời của cháu gái Kiều Mai, xác nhận rằng hai người này thật sự kết hôn rồi.

Nghĩ đến những chuyện trước đó, Kiều Liệt hối hận không thôi.

Chỉ mong vợ đô thống có thể quên đi những không vui trước đó, nể tình mọi người đều họ Kiều mà vui vẻ chung sống với người trong nhà.

Kiều Liệt sợ Tốc Tốc không chịu, không đợi cô trả lời đã nói tiếp: “Vừa rồi đã bảo nhà bếp làm rất nhiều món ngon, ăn xong rồi hẵng đi nhé?”

“Không cần đâu.” Tốc Tốc mất kiên nhẫn nói: “Phiền ông tránh đường, tôi muốn về nhà.”

Hai chữ ‘về nhà’ mà cô nói khiến Mục Giang Lâm cực kỳ hài lòng và cũng vô cùng vui vẻ.

Mục Giang Lâm nhìn sang bên cạnh, các vệ sĩ nhanh chóng đi tới, chặn Kiều Liệt ở bên đường.

Tốc Tốc hài lòng sải bước về phía trước, đi thẳng ra khỏi phủ họ Kiều, mặc kệ Kiều Liệt ở phía sau gọi thế nào thì cô cũng không quay đầu lấy một lần.

Từ đầu đến cuối Mục Giang Lâm đều ở bên cạnh cô.

Nhớ đến những lời Kiều Liệt vừa nói, vốn dĩ Mục Giang Lâm định ở đây ăn trưa. Tốc Tốc nhất thời có ảo giác, cô cảm thấy người đàn ông này đã thay đổi ý định, không quan tâm đến người nhà họ Kiều nữa vì phát hiện ra nhà họ Kiều không tốt với cô,

Nhưng hai người đã đăng ký kết hôn sắp ba năm rồi. Ba năm qua anh không quan tâm gì đến cơ thể gốc, chỉ cử người âm thầm bảo vệ. Sao tự dưng lại thay đổi thái độ, trở nên quan tâm và bảo vệ ‘Kiều Ni Nhi’?

Thế nên Tốc Tốc cho rằng mình không thể tự đa tình được, không thể cho rằng anh đang lấy lại công bằng cho cô được.

Về phần tại sao anh lại thế thì đó là việc của bản thân anh, cô không định tìm hiểu. Bây giờ cô bận lắm, quan trọng nhất là phải nghĩ cách để anh đồng ý ly hôn. Dù sao thì anh có quyền có thế, anh không gật đầu thì cô rất khó mà đơn phương ly hôn.

Tuyên Thành là một thành phố lớn phồn hoa.

Vốn dĩ lúc Tốc Tốc nghe Mục Giang Lâm gọi cô ‘về nhà’, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nghĩ rằng sẽ ngồi xe hơi một đoạn đường dài rồi mới đến nơi.

Không ngờ sau khi ra khỏi cổng lớn nhà họ Kiều, Mục Giang Lâm thẳng thừng bảo tài xế về, anh với Tốc Tốc cùng đi bộ về nhà.

Tốc Tốc: “?”

Nhưng lòng ngờ vực của cô cũng chỉ duy trì khoảng mười mấy phút mà thôi.

Chẳng bao lâu sau, đi qua nhà họ Kiều rồi qua một con đường lớn, Mục Giang Lâm chỉ về bức tường gạch trắng trước mắt, nói: “Đó là một dinh thự của tôi ở Tuyên Thành.”

Một dinh thự.

Nói toạc ra là ngoài ngôi biệt thự to lớn chiếm cả con phố ở trước mặt ra thì anh vẫn còn nhà khác?

Quan trọng nhất là, vừa rồi hai người tiện miệng tán gẫu vài câu, Tốc Tốc biết bình thường anh hoàn toàn không ở Tuyên Thành. Vậy mà anh vẫn mua mấy căn nhà nữa ở đây?

Tốc Tốc hơi lo lắng. Cô cảm thấy lúc mình dùng tiền để kích thích anh thì chắc chắn phải tiêu nhiều chút, không thể bảo thủ quá. Nếu không, thấy cô dùng số tiền kia, chắc anh còn chả thèm chớp mắt. Vậy thì kế hoạch xôi hỏng bỏng không rồi.

Tốc Tốc đang thầm nghĩ, đột nhiên Mục Giang Lâm gọi cô, chỉ vào một phủ đệ ở góc đường, nói: “Đó là nhà họ Đường, nhà hiệu trưởng Đường.”

Nơi này đều là kiến trúc kiểu cổ, về cơ bản đều là các tòa nhà cổ điển kiểu cũ. Các căn nhà gỗ một tầng kiểu mới nằm ở hướng khác trong nội thành.

Tốc Tốc vắt óc nghĩ cả buổi mới lục ra được cái tên trong trí nhớ lúc đọc tiểu thuyết: “Có phải nhà của hiệu trưởng Đường ở đại học Tây Nam không?”

Mục Giang Lâm thở dài: “Đúng.”

Tốc Tốc không rõ vì sao anh lại đặc biệt nhắc đến nhà họ Đường, nhưng hiệu trưởng Đường thật sự rất tài giỏi.

Trong tiểu thuyết nhắc đến ông bởi vì ông là hiệu trưởng của trường đại học Tây Nam nổi tiếng nhất cả nước, học thức uyên bác, tính tình ngay thẳng chính trực.

Tốc Tốc chỉ không ngờ, dinh thự mà Mục Giang Lâm mua lại gần với nhà họ Đường đến thế, hơn nữa cũng rất gần với nhà họ Kiều.

Tốc Tốc không kiềm được quay đầu nhìn về phía nhà họ Kiều. Không biết người ‘anh trai’ mà Kiều Ni Nhi vất vả đến tìm rốt cuộc là người thế nào.

Trong trí nhớ, ba chết đột ngột. Chẳng bao lâu sau thì mẹ đau buồn quá cũng đi theo.

Trước khi mẹ mất có nói với cơ thể gốc, anh trai sống trong nhà họ Kiều ở Tuyên Thành, là đại thiếu gia của nhà họ Kiều, là người thân duy nhất của cô ấy, bảo cô ấy sau này đến đó tìm anh trai.

Để chữa bệnh cho ba mẹ, ruộng đất và nhà đều bán hết. Cơ thể gốc ở nhờ nhà hàng xóm, sống trong thôn để báo hiếu, dựa vào nghề may vá để kiếm sống.

Trong lòng cô ấy luôn nghĩ đến việc đến Tuyên Thành tìm anh trai, chút tiền ba năm vất vả gom góp cũng vừa đủ tiền xe đến Tuyên Thành.

Sau khi báo hiếu xong, cơ thể gốc vội vàng đi tìm anh trai.

Không biết có phải vì cốt truyện thay đổi khiến cho trí nhớ xảy ra sơ sót hay không mà trí nhớ sau khi cơ thể gốc vừa đến nhà họ Kiều rất mơ hồ.

Sau khi Tốc Tốc tỉnh lại, cô chỉ nhớ đến việc bị tát. Còn những chuyện khiến cơ thể gốc cả ngày rửa mặt bằng nước mắt thì cô không nhớ rõ lắm.

Nhưng suy nghĩ ‘tìm anh trai’ này vô cùng mãnh liệt.

Tốc Tốc chậm rãi thu ánh mắt lại, im lặng đi phía sau Mục Giang Lâm, lòng nghĩ nhà họ Mục gần nhà họ Kiều là chuyện tốt, tiện cho cô tìm anh trai, cho dù anh trai là người thế nào, có muốn nhận em gái hay không.

Suy cho cùng phải hoàn thành di nguyện của cơ thể gốc và ba mẹ cô ấy, tìm được mới tốt.

Tốc Tốc đang suy nghĩ, bỗng nhìn thấy thân hình cao lớn phía trước đột nhiên dừng lại. Cô vội dừng lại nên mới không va phải anh.

“Sao vậy?” Mục Giang Lâm quan tâm hỏi: “Có phải làm rơi đồ ở nhà họ Kiều không?”

Cô nhóc này đi với anh rất vội vã, không cầm theo gì cả. Anh cảm thấy có thể mua mới lại tất cả, không cần để cô dùng đồ cũ, thế nên mới không để ý.

Giờ thấy cô cứ đi một bước quay đầu ba lần, anh sợ cô có đồ gì đó không nỡ bỏ.

“Không có.” Tốc Tốc đáp. Cô lại nghĩ, cho dù bây giờ cô không nói, với bản lĩnh mánh khóe thấu trời của đô thống Mục, anh có thể điều tra được việc của cô và anh trai. Huống hồ, giờ hai người vẫn chưa ly hôn, còn là vợ chồng.

Ban nãy anh giúp cô liên tiếp mấy lần, trông cũng là một người không tệ, giữa vợ chồng với nhau không cần thiết phải giấu giếm.

Thế nên Tốc Tốc bổ sung một câu: “Mẹ tôi nói đại thiếu gia nhà họ Kiều là anh trai tôi, hồi nhỏ anh trai tôi đột nhiên mất tích, không biết đã đi đâu. Hỏi ba mẹ thì họ cũng mãi không nhắc tới, chỉ tới lúc trước khi mất họ mới nói với tôi anh ấy ở nhà họ Kiều ở Tuyên Thành, còn những cái khác thì tôi không biết, hai ngày nay cũng không gặp được anh ấy.”

Mục Giang Lâm thoải mái cười: “Tôi rất vui khi em có thể nói với tôi những chuyện này.”

Anh nhìn về phía nhà họ Kiều: “Nếu em muốn tìm anh trai thì có thể đến nhà họ Kiều bất cứ lúc nào. Khoảng thời gian này tôi ở lại Tuyên Thành, sắp tới sẽ thường xuyên ra ngoài, đến khi đó để lại hai người đi theo em.”

Tốc Tốc không từ chối ý tốt của anh: “Cảm ơn.”

Người bên nhà họ Kiều thật sự không dễ qua lại, cô chỉ muốn gặp đại thiếu gia kia mà thôi, không muốn tiếp xúc nhiều với những người khác của nhà họ Kiều. Có người của Mục Giang Lâm theo cô thì tiện hơn nhiều.

Cuối cùng là phủ đệ của đô thống Mục.

Mặc dù nhìn bên ngoài là tường trắng ngói xanh tương tự như những dinh thự của nhà khác, nhưng thật sự bước vào thì mới biết trong này tốt cỡ nào.

Vừa vào cổng lớn chính là bức tường phù điêu, rẽ qua bức tường phù điêu, đi tới trước vài bước thì thấy một hồ sen. Từ hành lang bên cạnh đi vào trong, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy cây cối và trúc xanh, bên đường còn có đủ loại hoa tô điểm, cảnh sắc thực sự rất đẹp.

Ánh nắng chói chang bị chặn lại bởi tán cây um tùm, dù cho thời tiết nóng nực là thế, nhưng bước đi trên con đường nhỏ vẫn cảm thấy trong lành và mát mẻ.

Tốc Tốc nhìn trái ngó phải, nhìn thế nào cũng thấy ở đây rất vừa mắt.

Mục Giang Lâm nhìn thấy tất cả những động tác nhỏ của cô, anh thả chậm bước chân, đi theo sau cô.

Ở đây thực sự rất rộng, không thể dạo hết một vòng trong thời gian ngắn được.

Sau khi đi được một lúc, Tốc Tốc hơi mệt, tâm trạng hứng thú ban đầu cũng bình tĩnh lại, cô tìm một tảng đá dưới hòn non bộ rồi ngồi xuống. Sau đó ngẩng đầu hỏi Mục Giang Lâm: “Ở đây lớn như vậy, anh sống một mình sao?”

“Cũng không phải.” Mục Giang Lâm nói: “Tôi ở phía sau, còn phía trước viện có giúp việc, vệ sĩ và bảo vệ ở.”

Đi đường lâu như vậy mà sắc mặt anh không chút thay đổi, vẫn bình tĩnh ung dung, còn chẳng thở gấp. Tốc Tốc thì ngược lại, cô đã mệt đến nỗi gần như không muốn cử động.

Cô cảm thấy thể lực của người đàn ông này tốt thật. Cho dù bây giờ tình hình đã ổn định hơn, không còn quá nhiều chiến tranh nữa thì bình thường anh cũng hay kiên trì tập luyện gì đó nên mới không sa sút.

Tốc Tốc nhớ ra một vấn đề rất quan trọng, cô tỉnh bơ hỏi: “Bình thường anh hay sinh hoạt ở viện tử nào trong dinh thự?”

Mục Giang Lâm chỉ sang bên cạnh: “Ở kia.”

Cách không xa, Tốc Tốc quyết định đi tới đó xem thử.

Điều bất ngờ là, viện tử này cũng không hẳn là lớn so với mấy viện tử vừa dạo qua, nhưng phong cảnh cực kỳ đẹp.

Đình đài lầu cát đủ cả, lại có cả hòn non bộ và nước chảy qua, xem như là nơi thoải mái nhất trong mấy viện tử.

“Lúc tôi đến Tuyên Thành thì chỗ ở và nơi làm việc đều ở đây.” Mục Giang Lâm nói.

Sau khi giả vờ đi dạo một vòng, Tốc Tốc hỏi vào vấn đề quan trọng bằng giọng điệu bình tĩnh: “Phòng anh là căn nào?”

Mục Giang Lâm chỉ về căn phòng ở phía sau rừng trúc: “Bên này là phòng ngủ và thư phòng của tôi.”

Tốc Tốc vội chỉ tay về hướng ngược lại: “Vậy tôi ở bên kia được không?”

Hướng cô chỉ là căn phòng ở đầu kia của viện tử, xem như là nơi cách xa rừng trúc nhất trong viện tử này.

Tốc Tốc biết hiện tại hai người đã là vợ chồng hợp pháp rồi, theo lý thì nên chung chăn chung gối. Nhưng cô không vượt qua được rào cản trong lòng mình.

Với cô mà nói, người đàn ông này như một người xa lạ vậy. Thế nên cô giảm tiêu chuẩn, hai người thể hiện ra ngoài rằng sống với nhau, ở cùng một viện tử là được rồi, không cần phải chung phòng.

Mục Giang Lâm nhìn ra được suy nghĩ của cô, anh cũng không vạch trần, chỉ mỉm cười gật đầu: “Được, tùy em.”

Tốc Tốc không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, cô thầm thở phào một hơi.

Nghĩ cũng phải, hai người căn bản giống như người lạ, chung chăn chung gối gì đó, với cô mà nói thì chẳng dễ dàng gì, chắc với anh cũng rất khó khăn.

Thế này cũng tốt, anh cũng muốn giữ khoảng cách nhất định với cô.

Vậy sau này cô sẽ cố gắng chăm chỉ, sau đó cố gắng vung tiền như nước để cuộc hôn nhân này chắc chắn ly hôn thành công.

Tốc Tốc: ha ha ha đạt được thành tựu ‘Không chung chăn chung gối’ rồi!

Mục Giang Lâm: Ừm, đạt được hai thành tựu to lớn ‘bắt vợ về nhà’ và ‘ở chung một viện tử với vợ’ rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi