DÀI LÂU (KINH CỬU)

Thật ra trước đây Giang Thâm đã từng nhắc tên của mình mấy lần rồi, nhưng dường như Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng cứ thích gọi cậu là “thiên nga nhỏ” hơn. Sửa mãi cũng chẳng được, Giang Thâm đành mặc họ gọi thế luôn, dẫu gì ở quê cũng hay gọi nhau bằng biệt danh, mình hôm nào cũng gọi Trần Mao Tú là Cẩu Mao à, Cẩu Mao ơi đấy thôi.

Ăn xong KFC, Giang Thâm lên xe về nhà đúng giờ như thường lệ, Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng tiễn cậu ra bến. Trẻ con thành phố hình như chưa từng ngồi xe chuyến ngắn đi qua đi lại bao giờ cả, Lại Tùng hỏi liên miên cả đường, thiếu mỗi nước lên xe cùng Giang Thâm nữa thôi.

Giang Thâm ngồi xuống ghế gần cửa sổ, Bạch Cẩn Nhất đứng dưới xe, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Giày múa của cậu!” Bạch Cẩn Nhất dùng khẩu hình, “Đổi đi!”

Giang Thâm không thấy rõ lắm, “Gì cơ?”

Bạch Cẩn Nhất nhấc chân lên chỉ chỉ giày của mình.

Giang Thâm đã hiểu.

Xe lăn bánh, Giang Thâm không kịp trả lời, chỉ có thể vẫy vẫy tay với Bạch Cẩn Nhất, trán cậu dính lên cửa kính, nhìn chằm chằm bến xe xa dần, Bạch Cẩn Nhất đứng đấy không cử động, tấm lưng thẳng tắp, đôi mắt híp lại, vẻ mặt bình tĩnh.

Đàm Linh Linh thấy tối nay con trai mình ăn không nhiều lắm thì lấy làm lạ, bèn hỏi: “Sao đấy con? Không có khẩu vị à?”

Giang Thâm đành phải nói thật, “Tan học con đã ăn rồi ạ.”

Đàm Linh Linh ngạc nhiên, “Ăn cái gì?”

Giang Thâm đáp, “Bạn dẫn con đi ăn KFC.”

Đàm Linh Linh trợn tròn mắt, bà nhìn Giang Lạc Sơn, ông ngầm hiểu mà hỏi, “Ai vậy?”

“Là Bạch Cẩn Nhất ở quyền Anh quán đối diện.” Giang Thâm bóc trứng ra ăn, “Con từng kể với cha rồi á.”

Trí nhớ Giang Lạc Sơn cố gắng tìm về cuộc nói chuyện với con trai ở đêm chà lưng hôm trước, “Quan hệ hai đứa tốt thế rồi à?”

Giang Thâm ngậm lòng đỏ trong miệng, “Cậu ấy lấy của con một quả trứng, nên đã đưa con đi ăn KFC.”

Đàm Linh Linh bật cười, “Trứng của con sao mà so được với KFC chứ, con đúng là chiếm được tiện nghi lớn của người ta mà.”

Giang Thâm cau mày, tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng cũng biết mấy câu như chiếm tiện nghi không phải lời hay ý đẹp gì, cảm thấy như mình đang làm việc trái lương tâm vậy, “Con phải làm gì đây?”

Đàm Linh Linh dọn bát, véo mũi con mình một cái, “Mình thiếu nợ thì mình phải trả, con tự nghĩ cách đi.”

Nửa tháng nữa là Cẩu Mao và Thụ Bảo phải đi học rồi, những ngày cuối cùng có thể vui chơi này, công việc hàng đầu của Cẩu Mao chính là làm xong bài tập hè, may mà trong đám bọn họ có Thụ Bảo khá là đáng tin, cơ mà Thụ Bảo đúng là gian xảo, muốn lấy bài tập của anh thì phải đổi lại bằng một thứ có ích khác.

“Lần này đừng hòng dùng sữa bò gì đó lừa tao.” Thẩm Thụ Bảo nghiêng mình ngồi trong sân, chung quanh là một đám thiếu niên cùng tuổi trong trấn như quân thần diện thánh, “Sữa nhà tao cũng uống không có hết.”

Thanh Linh Tử và Giang Thâm là hai đứa nhỏ duy nhất không cần quan tâm đến bài tập hè, thấy dáng vẻ không có cốt khí của anh mình, Thanh Linh Tử chỉ hận rèn sắt không thành thép.

“Ổng thiếu mỗi nước le lưỡi ɭϊếʍ giày cho Thụ Bảo thôi.” Thanh Linh Tử nhỏ giọng phàn nàn với Giang Thâm, “Vô dụng thật.”

Giang Thâm cúi đầu, “Không có đâu, anh Thụ Bảo ưa sạch sẽ, anh ấy không thích giày bị nước bọt làm dơ đâu.”

“…” Thanh Linh Tử nhịn không nổi nhổ cỏ đuôi chó lên ném cậu, “Sao bạn có thể ngu thế chứ.”

Giang Thâm: “…”

Thụ Bảo nhìn qua, “Đừng đánh nhau! Thanh Linh Tử em xuống tay nhẹ xíu đi.”

“Em đã làm gì đâu!” Thanh Linh Tử kháng nghị rồi lẩm bẩm, “Thụ Bảo sao mà chiều bạn thế hả?”

Giang Thâm trả lời, “Mấy hôm trước anh ấy còn đá ʍôиɠ tớ vì tớ lỡ đạp nát giống dâu tây của anh ấy á.”



Thanh Linh Tử bật cười, “Thì ổng cũng cưng bạn còn gì, bạn xem xem ngày nào ổng cũng cho bạn sữa luôn, à mà nhà bạn đặt sữa chưa?”

Giang Thâm gật đầu, “Đặt rồi, tuần tới sẽ đưa đến.”

Thanh Linh Tử cảm thán, “Ngày uống hai ly sữa, nhất bạn rồi.”

Giang Thâm do dự, “Bạn nói xem, nếu tớ đưa cho bạn mình một ly sữa, người ta có vui không?”

“Phải xem người đó là ai.” Thanh Linh Tử duỗi chân ngồi dưới đất, bình chân như vại, “Nếu người ta ngày nào cũng có sữa uống thì sao, đâu còn cần của bạn làm gì?” Hơi khựng lại, nhỏ tò mò hỏi, “Ơ mà bạn muốn cho ai?”

Giang Thâm mập mờ, “Cũng không có ai cả…”

Thanh Linh Tử xoắn tóc mình lại, vô cùng tự luyến nói, “Tớ không ghét sữa bò lắm đâu ớ.”

KFC mang đến áp lực tâm lý cho Giang Thâm còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng, cậu lớn vậy rồi nhưng chưa từng bận tâm về mấy chuyện như thế, cậu đã lục tung khắp các cánh đồng, ngày nào cũng nghĩ xem nên tặng thứ gì để báo đáp lại “bữa gà ân đức” của Bạch Cẩn Nhất.

Đương nhiên, Cẩu Mao cũng lo lắng y như cậu.

Theo lời Trần Mao Tú nói thì Thẩm Thụ Bảo bây giờ càng ngày càng khó hầu hạ.

Nhà Thẩm Thụ Bảo có ruộng, nhưng bởi cha mẹ đều có công việc riêng nên trong ruộng chỉ có một vài cây ăn quả, may mà ruộng không lớn, nên luôn tự cấp tự túc, trước đây Thụ Bảo tâm huyết dâng trào chạy đi trồng ít giống dâu tây dưới ruộng, Cẩu Mao xung phong nhận việc thay tưới nước bón phân nhổ cỏ, mỗi ngày làm một lần Thụ Bảo sẽ cho anh chép vài trang bài tập toán.

“Đúng là địa chủ Chu Bái Bì*!” Cẩu Mao vừa nhổ cỏ quanh mấy cây dâu tây vừa lên án, “Anh mệt nhoài làm một ngày trời mà còn không cho chép nhiều, chép ngữ văn còn phải đưa cái khác đến đổi, mày nói xem sao thằng đó tham thế chứ.”

* Chu Bái Bì (Chu lột da) là nhân vật trong truyện “Gà gáy giữa đêm”, là một địa chủ độc ác bóc lột nông dân nặng nề.

Giang Thâm không cần làm việc, nhưng bị Thụ Bảo kêu tới giám sát Cẩu Mao làm việc hay lười biếng.

“Cũng được rồi đấy.” Giang Thâm rất nghiêm túc, “Bên kia chưa nhổ sạch cỏ kìa anh.”

Cẩu Mao: “…”

Anh ném cái cuốc xuống, “Sao mày nghe lời nó thế hả?”

Giang Thâm cẩn thận đáp, “Bởi vì anh Thụ Bảo sẽ đánh em.”

Cẩu Mao nâng nắm đấm lên, “Anh cũng biết đánh mày đấy!”

Giang Thâm bĩu môi, “Em có thể tố cáo với anh Thụ Bảo, anh ấy sẽ không cho anh chép bài tập nữa.”

“…” Cẩu Mao đành phải nghiến răng nhặt cuốc lên.

Trồng dâu tây vào cuối tháng 8 thì tầm ba đến năm tháng sau là có thể ăn được rồi, con nít ở nông thôn ai cũng thích ăn dâu tây, bé gái lại càng nghiện hơn, tuy là ruộng của nhà Thụ Bảo, nhưng nguyên tắc xài chung vẫn ở đấy, Cẩu Mao và Giang Thâm cũng có phần, đừng nhìn mấy thiếu niên bình thường cà lơ cà phất, vì miếng ăn ngon mà cả đám có thể đồng tâm hiệp lực đấy, ai nấy đều chăm chỉ cần cù và có trách nhiệm.

Cẩu Mao cẩn thận nâng mầm lá lên, dùng cuốc bới sạch sẽ cỏ dại dưới gốc, sau đó soi cặn kẽ xem trêи những chiếc lá mới mọc có sâu hay không.

Hoa dâu tây không dễ mà quan sát được, phải đợi cây mọc ra ba phiến lá, rồi mọc đến lá thứ tư, bông hoa mới đâm nụ từ ngọn lá ấy, cho nên khi đếm tới chiếc lá thứ ba, Cẩu Mao thoáng cái phấn khởi hẳn, lớn tiếng gọi Giang Thâm đến xem.

“Nhìn nè.” Cẩu Mao chỉ vào ngọn, “Lá thứ ba mọc rồi, chờ mọc đến lá thứ tư thì sẽ có nụ hoa đấy.”

Giang Thâm nhìn nhìn, thấy chiếc lá cây kia nho nhỏ, màu xanh nhạt, yếu đuối tựa như hạt mầm mới nảy.

“Thật đáng yêu.” Cẩu Mao cảm thán, những lúc thế này anh sẽ luôn bộc lộ tính cách của mấy đứa trẻ lớn lên ở cánh đồng nông thôn, “Năm nay sẽ thu hoạch tốt cho coi.” Cẩu Mao xoa xoa mũi, “Lúa nước cũng mọc cao lắm rồi.”

Nhà Giang Thâm trồng lúa là nghề chính, hai chữ “thu hoạch” ấy thế nhưng lại liên quan tới hoàn cảnh sinh hoạt cả năm trời của nhà cậu, nghe Cẩu Mao bảo thế, dù Giang Thâm không hiểu thì trong lòng cũng rất vui vẻ.

“Nếu được mùa thì hay quá.” Giang Thâm ngồi xổm cạnh một mầm dâu tây, đặt cằm lên đầu gối, “Em sẽ có tiền đến trường.”

Cẩu Mao không nói gì, anh biết rõ năm nay Giang Thâm sẽ khai giảng cùng đám bọn anh, có lẽ đối với người khác khai giảng chẳng là gì, nhưng đối với nhà họ Giang mà nói, sau khi đi học rồi, việc mua đồ này đồ nọ cho Giang Thâm không phải là khoản phí nhỏ.



“Hay mày gặt lúa xong hẵng đi học?” Cẩu Mao hỏi, “Lưng cha mày thế có làm được không?”

Giang Thâm có chút mất mát, “Em không biết nữa.” Thật ra cậu cũng muốn giúp lắm, nhưng mà nhà cậu đã không cho cậu làm việc đồng áng cũng đã lâu rồi, ý của cô Lâm là muốn cậu bảo vệ tốt các đốt ngón tay, lưng, eo, mấy việc nặng như gặt lúa này rất dễ bị thương.

Cẩu Mao không biết việc cậu học múa, dĩ nhiên chẳng hiểu được cậu đang lo lắng điều chi.

“Đừng nghĩ nhiều.” Cẩu Mao đứng lên, kéo Giang Thâm dậy, “Chắc chắn sẽ có cách mà, nhớ rằng tháng 11 này chúng ta sẽ có dâu tây ăn.”

Nhắc đến dâu tây, Giang Thâm lại vui vẻ hẳn, cậu suy nghĩ rồi chợt hỏi, “Ở thành phố có mua được dâu tây ngon như chỗ mình không anh?”

Cẩu Mao có hơi ngớ người, “Chả biết… Trước giờ toàn ăn đồ nhà mình không, nào có ai đi mua đâu.”

Giang Thâm đáp, “Em muốn tặng một người, nhưng sợ loại cậu ấy đã ăn còn ngon hơn.”

Cẩu Mao “chậc” một tiếng, “Nào, đi hỏi Thụ Bảo thử.”

“Dâu tây sao?” Thụ Bảo đang giúp Thanh Linh Tử pha màu, cô bé đang dựng khung vẽ đứng ở đầu ruộng, giơ bút thẳng đứng không biết đang ngắm cái gì.

Thụ Bảo trộn hai màu lại với nhau, phân tâm bảo, “Hoa quả thì siêu thị ở thành phố cũng có bán, cơ mà anh đã ăn bao giờ đâu, chỉ nhìn qua thôi.”

Giang Thâm vội vã hỏi, “Thế nó có to được như của mình không anh?”

Thụ Bảo cười, “Dâu nhà mình dâu dại, chắc chắn không to bằng rồi.”

Giang Thâm thở dài, “Vậy chẳng hơn cái gì rồi…”

Cẩu Mao không phục, “Của mình ngọt hơn!”

“Ngọt ạ?” Giang Thâm hoài nghi, “Anh còn chưa từng ăn mấy quả to to kia mà.”

Cẩu Mao và Thụ Bảo đều không đáp, hai người chỉ liếc nhìn nhau, Thụ Bảo kìm không nổi hỏi Giang Thâm, “Rốt cuộc em có chuyện gì? Vừa nãy anh nghe Thanh Linh Tử bảo em muốn tặng sữa bò cho ai đó?”

“Em có một người bạn trong thành.” Giang Thâm đá những viên sỏi dưới chân mình, cậu lén giương mắt nhìn Cẩu Mao, mà anh chả hiểu gì sất.

“Nhìn anh làm gì?” Cẩu Mao cốc đầu cậu, “Nói mau.”

Giang Thâm hít một hơi thật sâu, cậu vẫn cảm thấy rất xấu hổ, “Em cho cậu ấy một quả trứng, kết quả cậu ấy đưa em đi ăn KFC.”

Thụ Bảo đề cao âm lượng, “Em dùng một quả trứng lừa một bữa KFC?!”

Giang Thâm vội vàng giải thích, “Em nào có lừa đâu, là cậu ấy cứ muốn đưa em đi mà…” Suy nghĩ chốc lát, hình như Bạch Cẩn cũng không hề “cứ muốn”, vì thế cậu lại càng ngượng hơn.

Cẩu Mao đành phải hỏi, “Thế mày đã ăn bao nhiêu?”

Giang Thâm tách đầu ngón tay ra tính nhẩm, “Họ gọi mười lăm miếng gà lớn, hai hộp gà viên, tám cái cánh gà, còn có một cái hamburger nữa…” Nói xong, cậu vội vã thanh minh, “Em không có ăn hamburger đâu.”

Thụ Bảo đứng hình, “Mấy người là heo à?” Dừng lại một tí, anh nói tiếp, “Không… Phải là người bạn kia của em coi tiền như rác sao?”

Giang Thâm yếu ớt đáp, “Em không ăn nhiều được thế, họ mới ăn nhiều mà…”

Cẩu Mao hiển nhiên vẫn còn đang tính xem chừng ấy hết bao nhiêu tiền, cả người kinh hãi.

“Ngu thì đừng có tính.” Thụ Bảo đập một cái lên bàn tay của Cẩu Mao, “Thế thì chúng ta cứ vào thành phố với Thâm Tử một chuyến, xem có thể mua được cái gì trả người ta không.”

Cẩu Mao hét lớn: “Đệch! Trả cái rắm! Thâm Tử nhà mình có lẽ còn chưa từng nhìn thấy 100 khối nhân dân tệ đấy!”

Giang Thâm: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi