DÀI LÂU

Giang Thâm cực kỳ hối hận đã cho không một quả trứng, vì sau khi học múa xong cậu thật sự đói đến choáng đầu hoa mắt, rót nước vào bụng cũng có thể kêu lên tiếng vang. Cô Lâm nhịn không được cười, “Đói thế à?”

Giang Thâm định bụng ở lại quét dọn vệ sinh, nghe thế thì thấy mình có chút đáng thương, “Đói ạ.”

Cô Lâm cười lấy ra một bao bánh quy ở trong túi, “Đi ăn đi, để đấy Tống Hân dọn giúp em.”

Tống Hân bày ra dáng vẻ vô cùng bố thí, động lòng từ bi nói, “Đồng ý.”

Giang Thâm ngoan ngoãn cầm bao bánh quy ra hành lang ngồi, để tránh đụng phải Bạch Cẩn Nhất cướp đồ ăn của mình, cậu dứt khoát ngồi xuống cửa sau của quyền Anh quán, kết quả mới mút ngón tay thì không biết sao Lại Tùng lại trông thấy cậu.

“Thiên nga nhỏ.” Lại Tùng vẫy vẫy tay với hắn, “Em ăn gì đó?”

“…” Giang Thâm cảm thấy bọn họ hình như đều ăn cơm không no, vì sao ai gặp cũng hỏi câu này đầu tiên vậy?

Lại Tùng từ trước đến nay rất thân thiện, cố ý đi ra ngồi cạnh cậu, “Bánh quy sao? Ăn cái này sao mà no?”

Giang Thâm lẩm bẩm: “Em chỉ có mỗi cái này…”

Lại Tùng hỏi, “Sao không mang theo mấy quả trứng?”

“Có mang.” Giang Thâm thở dài, “Nhưng cho Bạch Cẩn Nhất một quả rồi.”

Lại Tùng trợn tròn mắt, kỳ quái hỏi, “Em cho nó ăn làm gì?”

Giang Thâm nhăn mày, “Cậu ấy bảo muốn ăn mà.”

“Nó còn ăn hiếp em vậy luôn.” Lại Tùng bật cười, “Ngày nào cũng mang thịt bò cắt lát đi mà còn lừa trứng của em? Không được rồi, xíu anh sẽ mắng nó.”

Giang Thâm nghe xong, nghĩ vì một quả trứng mà Bạch Cẩn Nhất bị mắng thì hơi quá đáng, “Bỏ đi, ăn cũng ăn rồi.”

Lại Tùng nhìn cậu, có chút vui vẻ, “Em thế mà rộng lượng quá ta.” Anh nghĩ ngợi, nói tiếp, “Mấy đứa học xong chưa? Muốn đi xem nhị đại đánh quyền không?”

Giang Thâm nói, “Em phải quét dọn nữa cơ.”

Lại Tùng chẳng hề gì, “Không phải có Tống Hân sao?” Anh đột nhiên đứng thẳng người lên, gọi Tống Hân trong phòng vũ đạo, “Em gái Nhật Cân* ơi! Anh mang Giang Thâm đến quyền Anh quán chơi tí nhé, phiền em quét dọn hộ.”

* Hân (昕) là ghép của hai từ Nhật Cân (日斤).

Tống Hân dường như hơi sợ Lại Tùng, nhưng bị gọi là “em gái Nhật Cân” thì vẫn nhịn không được, chống nạnh quát lại, “Nói bao nhiêu lần rồi! Không được gọi em là Nhật Cân!”

Lại Tùng phớt lờ, “Anh cũng gọi bao nhiêu năm rồi mà, em nóng cái gì!”

Anh kéo Giang Thâm vào quyền Anh quán, “Đi nào thiên nga nhỏ, đi xem Bạch nhị đại của chúng ta, đợi lát nữa bắt nó mua KFC đền cho em.”

Quyền Anh quán một lát nữa sẽ tan học, nhưng Bạch Cẩn Nhất vẫn ở trên quyền đài, kỳ lạ là không ai tập luyện với hắn cả, huấn luyện viên ở bên góc quyền đài quất dây thừng, tập cho hắn đi quyền bước.

Giang Thâm nhìn chả hiểu gì, chỉ thấy Bạch Cẩn Nhất nhanh chóng ngồi xổm xuống rồi đứng thẳng lên, bả vai phải né sợi dây, sau đó lại ngồi xổm xuống đứng thẳng lên, bả vai trái né sợi dây, chậm rãi từ từ vừa làm vừa tiến về phía trước, đến góc cuối lại xoay về lặp lại các động tác đó.

“Cái này gọi là huấn luyện quất dây.” Lại Tùng giải thích, “Em xem động tác chân của nó đi, tránh né, tiến công.” Lại Tùng làm lại hai động tác ấy, rồi hỏi, “Hiểu không?”

Giang Thâm cái hiểu cái không nhẹ gật đầu, cậu nhìn thêm tí rồi nhịn không được hỏi, “Không ai tập với cậu ấy ạ?”

Lại Tùng ra vẻ khoa trương “ha” một tiếng, “Không cần ai tập quyền với nó đâu, Bạch nhị đại đã lên sàn đấu thì chỗ đó chỉ của một mình nó, chẳng ai muốn đến gây phiền toái cả.”

Lại Tùng chỉ chỉ quyền đài, “Em nhìn thấy nó đánh quyền với ai bao giờ chưa?”

Giang Thâm đúng là không có cách nào tưởng tượng được cảnh Bạch Cẩn Nhất đánh quyền với người khác, phải nói không biết dáng vẻ Bạch Cẩn Nhất bị đánh sẽ như thế nào.

Trong suy nghĩ của Giang Thâm, một nhân vật sinh ra đã ở vạch đích, đừng nói là một nắm đấm rơi xuống khuôn mặt đẹp đẽ kia, mà Bạch Cẩn Nhất cũng sẽ không bao giờ cúi đầu trước ai, hắn vĩnh viễn ngẩng cao cằm, đứng thẳng lưng, biểu cảm khinh thường, cặp lông mi ẩn chứa sức mạnh làm người ta run sợ.

Giang Thâm có lẽ chưa hiểu rằng, trong tâm trạng ngỡ ngàng của mình khi ấy đã nảy sinh ra một chút đố kỵ.

Hệt như những người đang ở đây nhìn Bạch Cẩn Nhất, cậu có hâm mộ hắn đi chăng nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lại Tùng cúi đầu nhìn chân Giang Thâm, đột nhiên hỏi, “Có phải em nên đổi giày múa rồi không?”

Giang Thâm vô thức cúi đầu nhìn, phát hiện ngón chân đã lọt ra ngoài lỗ rách, cậu đỏ mặt, lúng ta lúng túng giấu chân đó ra sau chân khác.

Nhưng Lại Tùng không có ý chê cười gì cậu, “Bình thường em đi giày nào? Anh qua lấy cho em.”

Bạch Cẩn Nhất đã tập xong thì xuống sàn, hắn vừa uống nước vừa lau mồ hôi, huấn luyện viên đang nói chuyện với hắn, xung quanh quyền đài có không ít học sinh khác mang vẻ mặt không cam lòng, hoặc xa hoặc gần vây quanh nghe lén, Bạch Cẩn Nhất vẫn là biểu cảm không coi ai ra gì, chỉ khi quay đầu thấy Giang Thâm thì đôi mày dày rậm mới nhấc lên lên theo thói quen.

“Thiên nga nhỏ.” Hắn gọi cậu, “Tới đây nào.”

Giang Thâm không tình nguyện bước qua.

Bạch Cẩn Nhất hỏi, “Cậu cầm gì trong tay đấy?”

Giang Thâm đáp, “Bánh quy.”

Bạch Cẩn Nhất hỏi tiếp, “Ăn hết chưa?”

Giang Thâm gật đầu.

Bạch Cẩn Nhất nhíu mày, “Cậu không vui cái gì?”

Giang Thâm trợn mắt, nói lẩm bẩm, “Tớ đâu có không vui…”

Bạch Cẩn Nhất hừ một tiếng không nặng không nhẹ, hắn nói, “Cậu ở chỗ này đừng đi đâu cả.”

Giang Thâm bèn thật sự không dám nhúc nhích, cậu mong ngóng nhìn Bạch Cẩn Nhất thu xếp đồ đạc, một lát sau, Lại Tùng cẩm đôi giày thường của Giang Thâm về, còn thuận tay xách cặp cho cậu.

“Xong rồi à?” Lại Tùng chạy qua dặn dò Bạch Cẩn Nhất, “Thiên nga nhỏ, em thay giày đi, bọn mình đi ăn cái gì đó.”

Giang Thâm không lùn, nhưng bị hai tên “nắm đấm mới là đạo lý” ôm lấy thì càng làm nổi bật thân hình mảnh mai của cậu.

Lại Tùng chẳng khách khí với Bạch Cẩn Nhất chút nào, “Chú có biết hôm nay thiên nga nhỏ suýt nữa chết đói không, sao chú đi ăn trứng của người ta làm gì, thịt bò đâu?”

Bạch Cẩn Nhất nhếch môi, “Giữa trưa ăn sạch rồi.” Hắn cúi đầu liếc Giang Thâm, “Cậu đói à?”

Giang Thâm vừa định nói “Không đói” thì đáng tiếc cái bụng chứa gần một nửa số bánh quy kia phản đối kịch liệt, âm thanh kia vang lên quả thực khiến cho người ta phải lúng túng.

Bạch Cẩn Nhất híp mắt, khẩu khí không tốt lắm, “Lúc ấy sao không nói, lại còn đưa trứng cho tôi.”

Giang Thâm ngập ngừng, “Nhìn cậu rất muốn ăn…”

Bạch Cẩn Nhất không vui nổi, “Tôi đâu có thèm như vậy.”

Lại Tùng cắt ngang hai người, “Có ngừng ngay không, sắp đói chết rồi.”

Bạch Cẩn Nhất liếc nhìn Giang Thâm hỏi, “Cậu muốn ăn cái gì?”

Giang Thâm còn chưa mở miệng, Lại Tùng đã lại gần tai hắn, dùng âm thanh ai cũng nghe thấy, mỗi câu mỗi chữ đều nghiêm túc: “Ka, ép, xê!”

Giang Thâm: “…”

Một bữa KFC đối với Bạch Cẩn Nhất là chuyện cỏn con, hắn chỉ vào mười lăm miếng gà truyền thống, hai phần thịt ức gà, bốn phần cánh gà, gọi thêm cho Lại Tùng cái hamburger.

Lại Tùng dường như ăn chực mãi thành quen, không nói hai lời bèn ngồi xuống chuẩn bị giải quyết, số lượng thức ăn này khiến cho Giang Thâm giật mình.

Cậu nhìn thịt chất cao như núi trước mặt, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng nhanh tay loại bỏ phần thịt gà chiên phía ngoài, Lại Tùng le lưỡi liếm ngón tay hỏi Giang Thâm, “Sao em không ăn?”

Giang Thâm nhịn không được xác nhận lại, “Ăn, ăn hết không?”

Bạch Cẩn Nhất nói, “Cậu có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, số dư lại Lại Tùng sẽ giải quyết cho.”

Lại Tùng vô cùng kiêu ngạo dựng thẳng hai ngón tay cái lên, khoe khoang bản thân, “Lại Tùng biệt danh Bãi Rác, Lại Bãi Rác!”

Bạch Cẩn Nhất không thèm để ý, tiếp tục cúi đầu lột lớp da chiên ra.

Giang Thâm nhìn thấy có chút không nỡ, “Lãng phí vậy…”

Bạch Cẩn Nhất không kiên nhẫn nhét phần da gà vừa bóc ra vào miệng cậu, ra lệnh, “Ăn đi.”

Giang Thâm đành phải nhai lấu ngấu.

Lại Tùng và Bạch Cẩn Nhất cứ như hai cái máy ủi, tốc độ tiêu diệt thịt gà thật khiến người ta tức lộn ruột, đặc biệt là Lại Tùng, cơ hồ chớp mắt đã nuốt hết năm miếng gà truyền thống, anh thuận tay vỏ mở bánh hamburger ra, cẩn thận cạo phần bắp cải và nước sốt trên phần thịt xuống.

“Thiên nga nhỏ.” Lại Tùng đẩy cái bát đựng bắp cải với nước sốt qua một bên, dường như nghĩ đến chuyện gì đó nên hỏi Giang Thâm, “Thị trấn dưới em có trò gì vui không?”

Giang Thâm nghĩ ngợi một lát, “Mùa hè bắt cá đuổi vịt, xuống ruộng đào giun, bắt bọ vừng và ve sầu.”

Lại Tùng ngạc nhiên, “Thế thôi á?”

Bạch Cẩn Nhất chen miệng, “Anh muốn đến chơi à?”

Lại Tùng ăn thịt gà trong bánh hamburger, “Anh hiếu kỳ thôi mà, chú xem kìa, thiên nga nhỏ còn chả có điện thoại.”

Bạch Cẩn Nhất nhìn Giang Thâm, cậu có chút xấu hổ: “Em đâu cần xài chứ.”

Lại Tùng hỏi tiếp, “Ở quê không có điện thoại mà vẫn vui à?”

Giang Thâm trung thực nói, “Em thấy vẫn vui.”

Lúc này Bạch Cẩn Nhất mới hỏi Giang Thâm, “Vui chỗ nào?”

“Ừm…” Giang Thâm xé thịt gà từ từ, nghĩ cả buổi xem nên nói thế nào, “Hồi đầu mùa xuân bọn tớ đã đi trộm trứng gà, Cẩu… Trần Mao Tú, là hàng xóm của tớ, đi chọc ổ trứng có gà mái đang ấp, kết quả bị một con gà  trống đuổi theo mổ, sau đó bọn tớ đã mang con gà kia về nhà.”

Lại Tùng giết phong cảnh hỏi, “Thịt nó chưa?”

“Không có đâu.” Giang Thâm lắc đầu, “Nhà em đang nuôi nó, tên là Tony.”

“T-o-n-y”, Bạch Cẩn Nhất sửa cho cậu, “Phát âm của cậu sai rồi, đọc lại đi.”

Giang Thâm ngoan ngoãn bắt chước theo dáng miệng của Bạch Cẩn Nhất đọc lại lần nữa.

Trọng điểm của Lại Tùng có chút lạc trôi, “Mấy đứa nuôi gà như thú cưng á? Sao không nuôi chó nuôi mèo?”

“Nuôi cả mà.” Giang Thâm cười toét miệng, “Chó là chó của mọi nhà, mèo cũng thế, chạy khắp nơi á, có nhà còn nuôi một con ngỗng trắng rất to, cho nó canh cổng, dữ lắm luôn.”

Bạch Cẩn Nhất đột nhiên nói, “Nhưng cậu rất ngoan.”

Giang Thâm nhất thời không phản ứng kịp “hả” một tiếng.

Bạch Cẩn Nhất nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng dưng nở nụ cười, “Vì vậy cậu mới là thiên nga nhỏ.”

* Thiên nga nghĩa là ngỗng trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi