DÀI LÂU

Vàng tháng chín bạc tháng mười*, mùa vụ còn chưa đến lúc gặt mà đám cún hoang trong trấn đã phải đi nhặt xương về** rồi. Giang Thâm chép bài tập hè cho Cẩu Mao suốt cả đêm, ngày hôm sau gần như là ngủ gật trên cả quãng đường, Thụ Bảo lén nhét bình sữa vào cặp cậu, Trần Mao Tú không cam lòng yếu thế cũng bỏ hai quả trứng vào.

* Khái niệm chỉ thời gian của nông dân, ý chỉ tháng chín, tháng mười là mùa thu hoạch tốt nhất.

** Nghỉ hè thì quậy phá, tựu trường thì bị cha mẹ bắt ở nhà tu tâm dưỡng tính để chuẩn bị đi học.

Trần Thanh Linh ngồi cạnh nhìn mà nhíu mày, bèn đánh thức Giang Thâm dậy.

Giang Thâm dụi dụi mắt, mê man nhìn nhỏ, Thanh Linh Tử móc trong túi tiền ra một cái kẹo Thỏ Trắng hỏi cậu, “Bạn muốn ăn không?”

Giang Thâm gật đầu, vô cùng vui vẻ cầm kẹo, hết sức cảm động, “Thanh Linh Tử ơi bạn thật tốt.”

Thanh Linh Tử cười như hoa, vô cùng đắc ý nhìn Thụ Bảo và Cẩu Mao, hai anh chàng chua mà không thể nói thẳng ra, liếc mắt nhìn nhau, Cẩu Mao khinh thường xí một tiếng.

Ăn xong kẹo, Giang Thâm gói ghém vỏ lại cất kỹ, cậu ôm cặp sách của Thanh Linh Tử, rồi dựa vào lưng ghế ngủ gật tiếp.

Mặc dù là mới nhập học, nhưng dẫu gì cũng mới có lớp ba tiểu học, năng lực tiếp thu của trẻ con tám chín tuổi mạnh hơn người lớn. Giang Thâm khá cao nên được giáo viên xếp ở hàng phía sau, Thanh Linh Tử ngồi đằng trước, quay đầu lại chớp chớp mắt với cậu.

Ngày đầu tiên đi học vô cùng lạ lẫm, có lẽ là vì tự do tự tại ở nông thôn quen rồi, Giang Thâm vẫn chưa thích ứng được việc ngồi suốt một tiết bốn mươi phút. Càng gần đến giờ cơm trưa thì cậu càng không tập trung nổi, ánh mắt luôn nhìn ngoài cửa sổ, không biết có phải để biểu diễn cho ngày khai giảng hay không mà có một đội trống đang diễn tập trên sân trường, mặc dù cậu không nghe ra được bài hát họ đang thổi, nhưng thấy nhịp điệu rất hay, Giang Thâm nhếch cằm lên vừa nghe vừa thầm chỉ huy dàn nhạc trong lòng, đôi chân dưới ghế cũng không hề ngoan ngoãn, tách ra khép lại, hết lên lại xuống.

Đội trống đổi sang thổi bài “Cừu vui vẻ”, Giang Thâm bèn dùng chân bắt nhịp đập phách theo tiết tấu, có lẽ mê mẩn quá nên Giang Thâm cứ thế không phát hiện giày mình kêu ra tiếng to như nào, giáo viên đang giảng bài cũng phải quay lại nhìn cậu.

Thanh Linh Tử nhỏ giọng gọi, “Thâm Tử! Thâm Tử… Giang Thâm!”

Giang Thâm đá lên bàn rầm một tiếng, cậu hoảng sợ, tay chân luống cuống suýt nữa làm rơi sách xuống.

Thanh Linh Tử: “…”

Cô giáo bật cười, “Đi học mà còn nhịn không được nhảy múa sao?”

Giang Thâm đỏ bừng mắt, lúng túng không biết nên giải thích ra sao.

Cô giáo phất phất tay, “Được rồi, được rồi, nghiêm túc nghe giảng nhé.”

Chờ mãi mới đến buổi trưa, Thanh Linh Tử đưa Giang Thâm đến nhà ăn mua cơm, tiệm cơm thì cấp một và cấp ba dùng chung nên nó rất lớn, Giang Thâm đang đứng xếp hàng thì nghe thấy giọng Cẩu Mao gọi tên mình.

Cậu quay đầu, Thụ Bảo vẫy vẫy tay với cậu, “Mua xong qua đây ngồi nha.”

Giang Thâm dạ một tiếng.

Cơm của Thanh Linh Tử thì Cẩu Mao đã mua sẵn rồi, đến khi Giang Thâm vất vả chen ra được thì ba người đã ăn hơn phân nửa, Trần Mao Tú nhìn lướt qua đĩa cơm của Giang Thâm, ớt xanh xào thịt bằm, trứng tráng cà chua, cơm rất nhiều, đồ ăn chỉ có hai món như vậy.

Thanh Linh Tử gặm đũa chớp chớp mắt, “Bạn không mua món mặn ư?”

“Đắt quá…” Giang Thâm ấp úng nói, “Trứng gà cũng được rồi mà…”

Thẩm Thụ Bảo không thèm nhiều lời, gắp cái đùi gà trong bát mình bỏ sang khay cơm của Giang Thâm, “Anh lấy hơi nhiều, em ăn thay anh đi.”

Giang Thâm mở to mắt, “Đùi gà ư!”

“Đùi gà thì sao!” Thụ Bảo khinh thường, “Nào phải chưa từng ăn đâu.” Anh chỉ chỉ vào bát xương của mình, “Anh ăn một cái rồi.”

Giang Thâm cau mày, cậu dùng chiếc đũa đâm thịt gà, sau đó ngẩng đầu nói với Thụ Bảo, “Anh Thụ Bảo, em rửa chén cho anh nhé.”

Vừa dứt lời, Cẩu Mao bên cạnh lập tức gắp sườn cốt lết của mình cho cậu, “Thế tiện tay rửa chén cho anh luôn nha!”

Giang Thâm: “…”

Thanh Linh Tử vừa liếm sữa chua trên mép hộp, vừa quở trách Giang Thâm, “Bạn nói xem, có phải bạn thích tìm rắc rối mình mình không, hai người đó cho bạn ăn cái gì thì bạn cứ ăn, khách sáo làm gì.” Nhỏ mở hộp sữa chua ra cho Giang Thâm, “Nè.”

Giang Thâm cười, “Chén đũa của bạn đâu?”

Thanh Linh Tử nói như lẽ đương nhiên, “Cẩu Mao rửa rồi.”

Giang Thâm thở dài, “Anh ấy đối xử với bạn thật tốt.”

“Hừ…” Thanh Linh Tử mím chặt môi thành đường chỉ, run rẩy nói, “Đừng có đặt tớ chung một chỗ với cái người rách nát kia, buồn nôn thật sự.”

Giang Thâm không đồng ý, “Nào có ai nói anh mình vậy chứ.”

“Đấy là bạn không biết.” Thanh Linh Tử tức giận, “Vừa đi học Trần Mao Tú đã bắt đầu cà lơ cà phất, đây vốn không phải trường trọng điểm gì, có rất nhiều loại người hỗn tạp, mấy lần tớ bắt gặp Trần Mao Tú trốn học ra ngoài hát karaoke rồi.” Thanh Linh Tử nhăn mũi, hơi độc ác nói, “Tớ ấy, xem thường ổng.”

“Cẩu Mao không phải người như thế.” Giang Thâm không tin, “Anh ấy chỉ ham chơi thôi.”

Thanh Linh Tử hừ một tiếng, ngậm ống hút sữa chua lẩm bẩm, “Không tin phải không… Lần sau cho bạn thấy bạn sẽ hiểu.”

Tiết học buổi chiều vừa kết thúc, Giang Thâm đã vội vã chạy đến lớp múa, Thanh Linh Tử đuổi theo cậu trên hành lang, rồi nhét vào cặp cậu một hộp sữa chua.

“Đói bụng nhớ uống nhé.” Sợ cậu từ chối, Thanh Linh nhấn mạnh thêm, “Hộp này Cẩu Mao cho đấy, ổng không dung nạp được sữa chua có lactose*.”

* Lactose là một loại đường được tìm thấy chủ yếu trong sữa, chiếm tầm 2% – 8% khối lượng.

“…” Giang Thâm thầm nghĩ cái gọi là “không dung nạp được lactose”, sao Thanh Linh Tử có thể hiểu được từ ngữ hiện đại như vậy ta?!

Tiểu học, trung học, phổ thông ở chung một trường nên diện tích dĩ nhiên không nhỏ, Giang Thâm phải băng qua cả khuôn viên mới có thể đến được cửa trường học. Cấp hai tan học muộn hơn, Thẩm Thụ Bảo vẫn đang ở lại trường tập luyện, anh giẫm lên quả bóng, khép hai tay lên miệng hét lớn, “Thâm Tử! Đừng chạy nhanh quá!”

Giang Thâm vừa chạy vừa phất tay, cậu không kịp đáp lời, cứ thế ngược chiều gió mà chạy băng băng, cặp sách trên vai cậu lắc la lắc lư. Cậu chạy ra đường nhựa, lướt qua những quán tạp hóa trên phố, những bông hoa tử đằng màu tím khẽ rơi lên vai cậu.

Bác bảo vệ cười lớn tiếng nói, “Gì mà vội thế! Coi chừng té đấy!”

Giang Thâm vừa bước qua ngoài cổng trường, đã trông thấy Trần Mao Tú ngồi xổm với một đám người bên quầy bán đồ ăn vặt, trong miệng Cẩu Mao ngậm kẹo que. Anh nhìn thấy Giang Thâm thì khẽ giật mình, “Về sớm thế à?”

Giang Thâm chưa từng gặp bạn bè ở trường của Cẩu Mao, nhưng nhìn cách ăn mặc thì hình như không phải người trong trường, cậu nắm chặt quai cặp, thành thật trả lời, “Em phải đến cung văn hóa.”

“Ờ, đúng ha.” Trần Mao Tú rút kẹo que đưa cho cậu, “Mày mau đi đi, đừng tới trễ.”

Giang Thâm nhận kẹo, nhưng không đi ngay, cậu nhìn thoáng qua những người phía sau Trần Mao Tú, “Cẩu… Anh Mao Tú, anh không có tiết ạ?”

Cẩu Mao mập mờ đuổi cậu đi, “Anh về giờ đây.”

Giang Thâm vội vã ra trạm xe buýt, nhưng vẫn nhịn không được nhìn lại đằng sau, Cẩu Mao quay đầu bước tới gần đám người kia, đối phương hình như còn hỏi, “Ai vậy?”

Giọng điệu Cẩu Mao qua loa, “Con trai nhà hàng xóm, tao chăm sóc giúp ấy mà…”

Giang Thâm lên xe rồi thì không vội nữa, cậu ngây ngốc, nhớ lại những người bạn của Cẩu Mao và lời Thanh Linh Tử đã nói, trong đầu tựa như không thể chứa quá nhiều chuyện nên rối như tơ vò, suýt nữa lỡ mất trạm dừng ở cung văn hóa.

Lớp múa đã đến kha khá người, Giang Thâm nhìn một vòng thì không thấy Tống Hân đâu, đến hỏi cô Lâm thì cô cũng chỉ biết được một chút.

“Tống Hân phải học bù.” Cô Lâm ra hiệu cho các học sinh bắt đầu làm nóng người, cô nhìn Giang Thâm, “Em cũng đi học à?”

Giang Thâm gật đầu, “Năm nay em lớp ba.”

Cô Lâm cười, “Nhanh ghê, nhoáng tí là lên cấp hai liền ấy mà.”

Giang Thâm ngây ngốc, “Lên cấp hai là không được múa nữa ạ?”

Cô Lâm ngẩn người, “Ai nói với em thế?”

“Lúc trước Tống Hân từng nói vậy ạ.” Giang Thâm nhẹ nhàng áp mình lên sàn nhà.

Gân cốt của cậu vừa mềm mại vừa dẻo dai, sau một thời gian tập luyện thì người cậu còn có thể uốn cong hơn cả cung tên, cô Lâm giữ eo cậu, giúp cậu làm vài động tác cơ bản.

“Tống Hân bây giờ vẫn chưa chắc chắn.” Cô Lâm nói, “Em ấy rất thích múa, có lẽ sẽ kiên trì học tiếp.” Nói xong lại nhìn Giang Thâm, “Em thì sao, thích múa không?”

“Thích ạ.” Giang Thâm nghiêm túc gật đầu nhẹ, cậu không do dự nói, “Em muốn nhảy múa nữa, nhảy múa mãi.”

Cô Lâm không nói gì, cô thở dài, vẻ mặt dịu dàng vô cùng, cuối cùng chỉ xoa nhẹ đỉnh đầu Giang Thâm.

Bạch Cẩn Nhất tập xong huấn luyện quất dây mới có cơ hội rời quyền đài xuống nghỉ ngơi, đỉnh đầu hắn đắp chiếc khăn mặt, mồ hôi tí tách rơi xuống từ trán, Lại Tùng lấy nước uống chức năng cho hắn, đang mở nắp bình thì thấy Giang Thâm ló đầu vào từ cửa, nhìn ngó xung quanh.

“Thiên nga nhỏ.” Lại Tùng gọi cậu, “Em tan học rồi sao?”

Giang Thâm xấu hổ không dám vào, “Bạch Cẩn Nhất đâu ạ?”

Bạch Cẩn Nhất lấy khăn mặt trên đầu xuống, sửa lại mái tóc, bình tĩnh hỏi, “Sao đấy?”

Giang Thâm thấy hắn thì có vẻ vui hẳn, “Cậu mau ra đây.”

Bạch Cẩn Nhất ném khăn mặt cho Lại Tùng, một mình bước ra ngoài.

Giang Thâm để tay sau lưng, ra vẻ thần bí, “Cậu nhắm mắt lại đi.”

Lông mày dày rậm của Bạch Cẩn Nhất chau lại, “Cậu phiền quá.” Nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đóng mí mắt lại.

Giang Thâm cẩn thận lấy hộp socola Dove ra, đưa đến trước mặt Bạch Cẩn Nhất, “Mở mắt được rồi.”

Bạch Cẩn Nhất một mắt nhắm, một mắt mở ra một kẽ nhỏ, “…”

Giang Thâm nhếch môi cười toét miệng, “Socola Dove đấy! Tặng cho cậu!”

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, hắn nhìn vỏ hộp, tấm dán giá tiền một trăm tám mươi ngàn phía trên còn được chưa bóc ra, Giang Thâm lại cười vừa ngốc nghếch vừa ngây thơ, như kiểu mình đang đưa một thứ gì đó rất tốt, dáng vẻ vừa kiêu ngạo vừa đau thịt.

“Cậu mau nếm đi.” Giang Thâm giục hắn, “Ăn ngon lắm.”

Bạch Cẩn Nhất thuận theo ý cậu bẻ một miếng bỏ vào miệng, hắn nhìn cậu, “Muốn ăn không?”

“Tớ không ăn.” Giang Thâm kiên định nói, “Mua cho cậu ăn mà.”

Bạch Cẩn Nhất đáp, “Miệng cậu chảy nước bọt kìa.”

Giang Thâm lập tức hết hồn quẹt quẹt miệng.

Bạch Cẩn Nhất cười một tiếng, thản nhiên nói, “Gạt cậu đấy.”

Giang Thâm: “…”

Lại Tùng thấy hắn cầm hộp socola đi vào thì rất ngạc nhiên, “Ai cho thế? Thiên nga nhỏ à?”

Bạch Cẩn Nhất gật đầu,  Lại Tùng “oa” một tiếng, “Ôi trời, ẻm ngọt ngào thế,  cơ mà chú không được ăn cái này nhiều đâu, lượng đường quá cao.”

Bạch Cẩn Nhất liếc nhìn anh, hình như không muốn nhều lời, chỉ đi vào lấy túi của mình trong tủ ra.

Lại Tùng theo đuôi phía sau, “Cho anh một viên, anh sẽ chia sẻ bớt cho chú.”

Bạch Cẩn Nhất làm như không nghe thấy, nhét hộp socola vào túi.

Lại Tùng xây xẩm mặt mày, “Gì thế ba, nhỏ mọn quá hà, một viên cũng không được sao?”

“Không được.” Bạch Cẩn Nhất đóng cửa tủ rồi khóa lại, luồn chìa khóa vào sợi dây sau đó quấn vài vòng lên cổ tay mình, “Thiên nga nhỏ mua cho em ăn, chỉ có mình em được ăn thôi, hiểu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi