Tại thế giới xanh thẳm này, nước của Vùng biển mê mang vô cùng trong trẻo trôi bềnh bồng khắp nơi, màu nước biển xanh biếc chứa chan biết bao sinh cơ.
Hàn Thạc vẫn còn chưa kịp dọ thám khắp nơi tại Vùng biển mê mang thì một thanh âm già nua đầy áp lực đã vang lên trong linh hồn hắn. Chỉ một khắc sau, nước biển trước mặt Hàn Thạc đã loé lên một ánh u quang lam sắc. Không đợi cho hắn kịp phản ứng, ánh u quang lam sắc kia đã phóng to kéo theo cả hai thân ngoại hóa thân của Hàn Thạc về phía trước.
Trời cao mênh mông, sương khói xám xịt dầy đặc khắp nơi, đưa mắt nhìn trời chỉ thấy một màn vô biên vô hạn, không có lực lượng nguyên tố, cũng không có các điểm dị thường của pháp tắc. Đây là một không gian không tên tuổi.
Cả hai linh hồn đều thử cảm nhận lấy mọi thứ chung quanh thì phát hiện linh hồn dường như không chịu quản thúc. Vừa có tâm niệm là như có chút không dằn được tỏa ra khắp nơi. Lạ ở chỗ là chẳng phát hiện được gì, chỉ như một mình tại mộng cảnh âm thầm phiêu lãng.
- Ngươi cuối cùng cũng tới rồi...
Thanh âm già nua lại phát lên, vang vọng cả không gian. Trong chốc lát, không gian chợt phát sinh dị biến. Thế giới mênh mông xám xịt đột nhiên có thêm sắc thái muôn màu. Từng dãy sông núi đột ngột từ mặt đất mọc lên. Sương mù dầy đặc bị thổi tan, ao hồ, cổ thụ, dã thú, gió, lửa tất cả những thứ trong một thế giới bình thường xuất hiện.
Mộng cảnh thâm trầm dường như đã đột nhiên biến thành hiện thực...
Hai linh hồn đang phiêu lãng tại vùng trời vô biên vô tận thoáng cái đã trở về thân thể. Hàn Thạc nhìn chung quanh, vẻ mặt đầy nét quái dị. Thì ra chỉ trong nháy mắt, cả cái thế giới trống trải đã biến thành sinh cơ tràn trề. Vạn vật thế gian, dã thú, phi điểu, phong hỏa lôi điện, mọi thứ đều hiện ra trước mặt hắn.
Đây là một thế giới không thật!
- Thời Không Chủ thần! - Cả hai hóa thân của Hàn Thạc đều hô nhỏ, một ngẩng đầu nhìn trời, một ngẩng đầu nhìn đất.
Trên trời dần dần xuất hiện một hình ảnh do sương mù tụ lại mà thành, mặt đất nứt ra, lửa từ trong lòng đất phụt lên trời cao hóa thành mưa hỏa rơi xuống khiến thế giới sinh cơ tràn trề này thêm phần ánh sáng rực rỡ.
Hình ảnh do sương mù tụ lại dần dà trở nên rõ ràng, sau một hồi hiện ra một khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn nheo. Chỉ là bóng hình khổng lồ kia lại như ẩn ẩn hiện hiện, dường như cặp mắt trống rỗng không có chút sắc thái, lãnh đạm vô thần kia không cách nào thoát khỏi được vùng sương mù mênh mông xám xịt.
Đây là thế giới của hắn ta, là một thế giới mới do lực lượng Thời Không của hắn ta tạo thành. Ở thế giới này chỉ có một mình hắn ta là thần linh, bất kỳ ai đi vào thế giới này sợ rằng đều phải chịu sự trói của lực lượng từ hắn ta.
Năm đó tại Vùng đất hỗn loạn, thống lãnh Liệp thần giả đến từ Thời Không thần vực đã từng tạo ra một thế giới thuộc về mình. Đáng tiếc là thế giới này không hoàn chỉnh, chỉ có tử khí thâm trầm mà không có một điểm sinh cơ. Vì thiếu đi tiến hóa của sinh mạng cho nên hắn không thể thoát khỏi âm mưu của Hàn Thạc.
Nhưng Hàn Thạc hiện đang ở trong thế giới này, lại có thể cảm giác được sinh cơ tràn trề, không thiếu thứ nào của một đại lục. Hắn dùng thần hồn cảm nhận một chút thì hiểu ngay thế giới do Thời Không Chủ thần tạo ra thật sự là một thế giới hoàn chỉnh - ẩn chứa vạn vật.
Hàn Thạc đột nhiên chấn động trong lòng, ý thức được ở thế giới này, lực lượng của Thời Không Chủ thần có thể phát huy tới tột bậc. Các Thần cách Chủ thần khác mà quyết chiến với hắn ta tại thế giới này, sợ rằng không ai là đối thủ của hắn ta.
- Không sai, đúng như ngươi tưởng tượng. Trong thế giới này, cho dù là Vận Mệnh nữ thần cũng sẽ chịu lực lượng quản thúc của ta. Cho nên cho dù có chuyện gì thương nghị đi nữa, cũng không có Thần cách Chủ thần nào dám đàm luận trực tiếp với ta tại Vùng biển mê mang, mà chỉ chọn một nơi khác.
Vẻ mặt già lão trên không trung chợt hé một nụ cười quái dị rồi nói:
- Ba người Nestor kêu ngươi tới liên hệ với ta vì biết ta khẳng định sẽ không bắt ngươi làm gì. Ba người bọn họ cho dù biết ta ở đây, cũng không dám tới thế giới của ta để đàm luận.
- Ông biết ta nghĩ gì à? - Cả hai khuôn mặt của Hàn Thạc đều giật mình la lớn.
- Ta đã nói rồi, trong thế giới này chỉ có một vị thần duy nhất. Bất kỳ sinh mạng bên ngoài nào đến thế giới của ta, đều sẽ chịu sự ràng buộc của ta, cả ngươi cũng vậy, cho dù là Vận Mệnh nữ thần có đến đây thì ta cũng biết trong lòng kẻ ấy nghĩ gì. Ở nơi này, ta không có gì không làm được. - Thời Không Chủ thần ngạo nghễ nói.
Chẳng trách ba người Nestor cho dù biết rõ tên Thần cách Chủ thần kỳ quái kia ở Vùng biển mê mang nhưng vẫn không dám tới thám thính. Hàn Thạc nhìn Thời Không Chủ thần rồi cười nói:
- Nếu như vị kia từ Thiên Không thành xuất hiện, đi tới thế giới của ngươi, vậy ngươi có thể không gì không làm được không?
Hàn Thạc vừa nói lời này, vẻ mặt ngạo nghễ của Thời Không Chủ thần liền hiện lên nét cay đắng, than thở nói:
- Cái thế giới này vẫn còn cần sự duy trì của thần cách. Nếu bà ta thu lại thần cách thì thế giới này cũng sẽ không còn tồn tại. Cho nên cũng giống như bọn Nestor vậy, ta không thể không tự vệ, nếu không một khi bà ta xuất hiện, mười hai người bọn ta và kể cả ngươi, không ai còn đường sống cả.
- Điều này là thật. Sáng Thế thần sẽ không bỏ qua cho đám người có thần cách bọn họ, càng sẽ không tu luyện ma công của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULLHàn Thạc gật đầu nghĩ một chút rồi nói:
- Ngươi nói ta rốt cuộc đã tới rồi, xem kiểu này thì ngươi tựa hồ đợi ta đã lâu rồi hả?
- Không sai, cũng không khác tưởng tượng của ngươi bao nhiêu. - Thời Không Chủ thần mỉm cười, con mắt trống hốc đột nhiên loé lên ánh dị quang, hình ảnh con người thấp thoáng bên trong, rất nhiều hình ảnh hiện ra từng cái một.
Hình ảnh thứ nhất: đại dương bao la tĩnh lặng, chợt có một đạo dị quang loé lên, không gian tê liệt rồi một thiếu niên từ dưới mộ địa dần dần tỉnh dậy...
Hình ảnh kế tiếp xuất hiện trong mắt Thời Không Chủ thần: từ lúc linh hồn Hàn Thạc bắt đầu ký thác lên mình thiếu niên Bryan, mọi việc hắn từng trải qua tại Babylon ma võ học viện với tốc độ nhanh nhất.
Mãi cho đến khi tâm cảnh của Hàn Thạc đột phá cảnh giới Ma Chủ tại Vùng đất hỗn loạn thì hình ảnh đang chạy mới ngừng hẳn.
Vẻ mặt Hàn Thạc nghiêm trọng, không ngờ từ khi bản thân bắt đầu tới thế giới này đã có người ngấm ngầm quan sát mình. Nhất cử nhất động của mình không ngờ không thoát khỏi vòng chưởng quản của hắn. Nghĩ tới chuyện này, hắn không khỏi sởn tóc gáy nhịn không được chửi:
- Ngươi có bệnh hả, ngấm ngầm dòm lén ta bao nhiêu năm như vậy?
Bị Hàn Thạc chửi như vậy khiến sắc mặt Thời Không Chủ thần trở nên quái dị, hình ảnh trong mắt cũng biến mất trong nháy mắt rồi chỉ cười khổ nói:
- Ngươi là hy vọng duy nhất của chúng ta, nên ta đương nhiên cần phải theo dõi ngươi cho sát, không để ngươi có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chỉ có ta mới có thể không ngừng vượt thời không, để ý từng cử động của ngươi. Ta cũng chẳng phải là lúc nào cũng theo dõi ngươi, lúc sinh mạng ngươi không có gặp nguy hiểm thì ta cũng mặc kệ.
Nghe hắn nói vậy Hàn Thạc bèn suy nghĩ một hồi rồi mới phát hiện hình ảnh vừa rồi không hề có lúc hắn với Phoebe "vui vẻ', lúc này hắn mới vui được một chút rồi hừ một tiếng nói:
- Ta tới rồi, ngươi nói đi, muốn ta làm chuyện gì? Khai mở Thiên Không thành có quan hệ đến lợi ích của ta, không cần ngươi nhắc nhở ta cũng biết phải làm thế nào. Chúng Thần chi chiến ta biết cũng tránh không được. Vậy ngươi đợi ta còn có chuyện gì thêm nữa?
Cặp mắt trống hốc của Thời Không Chủ thần nhìn chăm chú Hàn Thạc, trầm mặc một hồi rồi mới nhẹ giọng nói:
- Ta muốn tới vũ trụ của ngươi!
Lời vừa nói ra, Hàn Thạc lập tức biến sắc, kinh hãi nhìn cặp mắt của Thời Không Chủ thần quát:
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
- Ta muốn tới vũ trụ của ngươi!
Thời Không Chủ thần lặp lại lời nói, thanh âm trầm trầm:
- Bao nhiêu năm qua, ta đã thử rất nhiều việc, nhưng luôn bị trói buộc ở cái vũ trụ này, không cách nào được như người kia làm tê liệt lực cản trở của vũ trụ, nên không cách nào rời khỏi vũ trụ này.
Giọng nói của Thời Không Chủ thần có chút cô đơn, mở miệng than thở rồi tiếp lời:
- Ngay cả ta cũng không thể rời khỏi vũ trụ này, ta nghĩ chỉ có ngươi mới có thể cho ta hy vọng này mà thôi.
Thân là Thời Không Chủ thần, hiểu biết của hắn ta về lực lượng Áo Nghĩa của không gian tại vũ trụ này sợ rằng không có ai theo kịp. Ngay cả hắn vẫn không thể lợi dụng lực lượng không gian để rời khỏi vũ trụ này, việc này đủ chứng minh Ma tôn Cổ Thiên Tà rốt cuộc là đáng sợ cỡ nào. Thân là người kế thừa của ma công chính thống tại vũ trụ này, cũng chỉ có Hàn Thạc mới có hy vọng có thể dựa vào lực lượng ma công để làm tê liệt lực trở ngại vô cùng trong vũ trụ. Hắn ta đặt kỳ vọng trên người Hàn Thạc cũng là chuyện đương nhiên.
- Vì sao vậy? - Hàn Thạc ngạc nhiên.
- Ngoại trừ không thể phá vỡ trở ngại trong không gian vũ trụ ra, tại vũ trụ này ta chỉ cần nghĩ tới đâu là có thể đến ngay đó. Sinh mệnh dài như vậy, bất kỳ khu vực nào trong vũ trụ này ta đều đã từng đi qua. Đối với ta mà nói vũ trụ này đã chẳng còn gì hấp dẫn. Thân ở tại vũ trụ này, ta giống như bị giam cầm trong nhà tù. Cảm giác này ngươi không hiểu đâu. - Giọng nói của Thời Không Chủ thần tràn đầy cảm thán vô hạn.
Đối với Hàn Thạc mà nói, vũ trụ này rộng lớn vô cùng, có rất nhiều nơi hắn vẫn còn chưa đi qua, nhưng đối với Thời Không Chủ thần mà nói, không gian của vũ trụ này căn bản không có khoảng cách với hắn ta. Chỉ cần nghĩ tới là có thể đến ngay bất kỳ khu vực nào. Hơn nữa hắn ta lại có sinh mạng vô tận, tự nhiên là có thể đi một vòng khắp tất cả mọi nơi.
Hàn Thạc suy nghĩ một hồi rồi cũng ngấm ngầm hiểu rõ vì sao Thời Không Chủ thần lại muốn rời khỏi vũ trụ này, nhưng hắn vẫn không cách nào đáp ứng được bèn cười khổ nói:
- Lực lượng của ta căn bản không cách nào giúp ngươi rời khỏi vũ trụ này cả. Năm đó người kia sở dĩ có thể vượt qua trở ngại vũ trụ để đến nơi này là vì cảnh giới của hắn đã đến đỉnh điểm, còn ta thì vẫn còn cách đỉnh điểm một cự ly lớn. Huống chi vị kia tại Thiên Không thành có thể sắp ra rồi. Bà ta mà ra được, ngươi và ta sợ rằng chạy không khỏi cái chết, đừng nói đến chuyện mang theo ngươi rời khỏi vũ trụ này.
- Cho nên bọn ta mới muốn bà ta vĩnh viễn nằm đó!
Nghe Hàn Thạc nhắc tới Sáng Thế thần, sắc mặt Thời Không Chủ thần hơi biến đổi, hắn ta trầm mặc một hồi rồi mới nói với Hàn Thạc bằng giọng nói không hề có cảm tình. Hắn ta lại ngưng một lúc rồi mới tiếp lời:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng khi ngươi có năng lực sẽ phá gông xiềng vũ trụ tiễn ta lên đường, thì ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi! Bất luận là ai muốn làm tổn hại ngươi, ta đều sẽ đứng bên phía của ngươi!
- Hiện giờ ta đáp ứng thì ngươi có tin tưởng không? - Hàn Thạc cười ngất, cảm thấy đề nghị này của Thời Không Chủ thần mặc dù không tệ, nhưng bản thân mình thì chẳng có gì có thể bảo đảm được.
Không ngờ vượt khỏi dự liệu của Hàn Thạc, Thời Không Chủ thần nghiêm trang gật đầu nói:
- Đương nhiên là tin tưởng. Ta đã lẳng lặng quan sát ngươi bao nhiêu năm rồi, rất hiểu về ngươi so với bất kỳ ai khác. Chỉ cần ngươi thật sự hứa hẹn thì ngươi sẽ nhất định tuân thủ giữ lời!
Hàn Thạc ngạc nhiên, không ngờ hắn ta lại hiểu mình như vậy. Sau đó Hàn Thạc suy nghĩ một hồi rồi cảm thấy đề nghị của Thời Không Chủ thần với mình trăm lợi mà vô hại liền sảng khoái đáp ứng:
- Được, ta đáp ứng.
Đại Ma Vương