Con gái lúc nào cũng phức tạp hơn cánh đàn ông.
Chuyện tới tháng chính là một trong những rắc rối lớn của người phụ nữ.
Hàng tháng đều bị hành một lần, đau bụng rồi lại đau lưng, đúng là khổ trăm bề.
Lục Cẩm Nhiên tìm một bộ đồ thoải mái ở nhà, cô tranh thủ đi tắm, tránh để cơ thể cảm thấy không thoải mái.
Vòi sen chảy dọc xối nước vào cơ thể non mềm, Cẩm Nhiên không tự nhận mình đẹp nhưng cô biết cơ thể mình là một lợi thế, cảm giác mọi thứ đều hoàn hảo.
Lúc mặc bộ đồ mới liền để ý đến bộ đồ cũ.
Chiếc áo vest của anh đã bị cô "vấy bẩn" rồi.
Nhưng mà nghĩ lại liền có một cỗ ấm áp chạy dọc trong cơ thể.
Trình Nhất Dương hôm nay rất khác, anh quan tâm đến cảm nhận của cô, còn tận tình giúp đỡ cô trong lúc cô chẳng biết mình nên phải làm gì.
Cầm chiếc áo vest trên tay, khóe môi cô khẽ cong lên một đường.
Chẳng biết cảm giác này là gì, chỉ biết là cô đang dần có thiện cảm với anh, dần muốn rút ngắn thời gian ở bên cạnh anh.
Trình Nhất Dương dưới nhà không biết làm gì, chỉ biết cắm đầu vào mấy ván game.
Những lúc có thời gian rảnh, anh gần như đều dành thời gian cho mấy việc vô bổ như này.
Nói là vô bổ nhưng nó thật sự rất quan trọng trong đời sống của anh, dường như việc nghe nhạc, xem phim hay chơi game đều giúp anh giải tỏa đi bớt những căng thẳng và mệt mỏi.
Cẩm Nhiên bước xuống nhà, nhìn thấy anh chơi game vui vẻ như vậy cũng có chút buồn cười bước tới ngồi cạnh.
Nhìn vào màn hình của anh, cô trợn tròn mắt, thật chất là chẳng hiểu gì.
Cẩm Nhiên trước giờ chẳng mê game, thời gian rảnh cô toàn tâm toàn ý vào việc ăn và ngủ.
Nhất Dương bắn vài phát liền quay qua nhìn cô.
- Sao vậy? Chơi chung không?
- Thôi, tôi không biết chơi đâu.
Mà này, chiếc áo vest của anh...tôi trả sau nhé?
- Không cần đâu, giữ lấy đi! Tôi không có thói quen lấy đồ người khác đã xài qua.
- Anh là đang sợ dơ đấy à?
- Chắc là vậy!
Khuôn mặt của anh không lấy một chút biểu cảm, ánh mắt thì chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại.
Cẩm Nhiên bĩu môi nhìn vào tai anh, cô thích thú đưa ngón trỏ lên gẩy gẩy nhẹ.
- Anh sao lại bấm nhiều lỗ tai vậy?
- Không thấy nó đẹp sao?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
2.
[Ngôn Tình] Sống Chung
3.
Gục Trước Dịu Dàng
4.
Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
=====================================
- Tôi chỉ thấy đau thôi.
- Không đau đâu, mai tôi dẫn cô đi bấm.
Cẩm Nhiên rùng mình sợ sệt vội lắc đầu.
Nhưng cô cũng thích thú ngắm nhìn nó.
Tai anh bấm năm lỗ, nhìn vừa chất chơi lại vừa rất cá tính.
Ngón tay cô đưa lên gẩy nhẹ từng cái một, bất giác ngón tay đụng phải vành tai anh.
Nhất Dương quay lại nhìn cô khiến Cẩm Nhiên nuốt nước bọt.
- Tôi...tôi là...là thấy nó đẹp...nên...
- Thì tôi có bảo gì đâu? Sao tự dưng lại lắp bắp?
- A...ha...haha...
Cô đứng dậy chạy bay vào trong bếp.
Nhất Dương đưa mắt nhìn cô khó hiểu quay lại với trận game đang dang dở.
Cẩm Nhiên trong bếp đã đỏ mặt, tay đặt lên lòng ngực trái cảm nhận rõ từng nhịp đập.
- Ôi trời, bị gì vậy không biết? Tim đập nhanh như vậy là có ý gì?
Suy nghĩ một lát cô vội lắc đầu lấy lại bình tĩnh.
Tiến lại phía tủ lạnh, cánh tủ còn chưa được cô mở ra thì đã bị một bàn tay khác chặn lại.
Cẩm Nhiên quay người nhìn lên đã thấy Nhất Dương với khuôn mặt không mấy hài lòng.
- Làm gì?
- Tôi hỏi cô làm gì mới phải?
- Tôi muốn uống trà sữa, hai ly ban sáng đã uống đâu.
Anh uống cùng không?
Nhất Dương đẩy cô ra khỏi tủ lạnh, anh mở cửa tủ.
Hai ly trà sữa lập tức bay vào thùng rác trong sự không hiểu chuyện của Cẩm Nhiên.
Miếng ăn là miếng sống mà, Cẩm Nhiên trợn tròn mắt nhìn anh tức giận.
- Anh làm gì vậy hả?
Nhất Dương không trả lời chỉ bước lại phía bếp.
Nhìn thấy lọ đường nâu trên kệ liền khẽ cười.
Pha một ly nước đường ấm đưa qua cô nhưng Cẩm Nhiên vẫn còn giận dỗi phớt lờ anh.
- Làm gì?
- Uống đi, hôm nay không thể uống đồ lạnh.
- Tại sao không chứ? Anh có biết là anh rất quá đáng với đồ ăn của tôi không?
- Người chẳng biết lo cho sức khỏe như cô sao lại sống được tới bây giờ nhỉ? Không lẽ cô muốn tôi nói là thẳng ra là cô đang tới tháng không thể uống?
- Tôi...anh biến thái...
- Được, tôi biến thai.
Mau uống ly đường này cho ấm bụng.
Cô phụng phịu uống ly nước đường rồi ra sofa nằm.
Bụng thì cứ khó chịu, lưng thì nhức khiến cô mệt mỏi không muốn làm bất cứ việc gì.
- Nhất Dương, khó chịu quá.
- Sao vậy?
- Phần lưng dưới thật sự rất mỏi.
Anh bỏ điện thoại xuống giúp cô xoa bóp.
Cẩm Nhiên ban đầu giật mình vì hành động này của anh.
Tính kháng cự nhưng sự dịu dàng, dễ chịu này khiến cô đỡ đi những cơn nhức mỏi.
- Nhất Dương, mai mốt anh phải bù trà sữa cho tôi.
- Một ly nhé?
- Không, phải là hai ly.
- Tham lam.
Cô cười khì khì rồi nằm yên cho anh xoa bóp.
Sự mệt mỏi nhanh chóng kéo cô vào giấc ngủ.
Nhất Dương im lặng khẽ cười tiếp tục xoa bóp phần hông cho cô.
Sự dịu dàng này của anh có khiến cho Cẩm Nhiên rung động?.