ĐẠI NIẾT BÀN

Bên này đường đèn màu rực rỡ, tiếng người tiếng nhạc náo nhiệt, xe sang quần áo đắt tiền, còn phía đối diện là một mình Tô Xán, ăn mặc bình thường, bên cạnh là cái xe đạp, cách một con đường mà như hai thế giới.

Trương Nhạc chuyển ánh mắt đi, tựa hồ không quen người mà hôm đó ở trước mặt cả nhà phải miễn cưỡng cùng Mục Giai Trúc gọi là "anh Tô Xán" này.

Có người bạn tinh ý nhận ra, nhìn theo ánh mắt hắn, hỏi:

- Có chuyện gì thế?

- Không có gì cả, tưởng là người quen, nhưng nhìn kỹ thì không phải.

Trương Nhạc cười, đẩy đám bạn đi:

- Đi, chúng chơi bài thôi.

Những thanh niên độ tuổi như Trương Nhạc ai cũng nghĩ thích KTV hoặc quán bar, thực ra không hoàn toàn như thế, cái trà lâu này trông không bắt mắt, nhưng lại là một trong hội sở trà lâu tốt nhất Thượng Hải, chi phí không quá cao, nhưng phong cách, phương tiện giải trí đa dạng, không giống mấy hội sở ngột ngạt của đám trung niên.

Nghe nói một số minh tinh cũng hay ra vào nơi này, không có thứ huyên náo nhốn nháo của quán bar, không phải là ai cũng tùy tiện vào được, cùng vài người bạn thân thiết tới đây tán gẫu tâm sự không thể tốt hơn.

Có cách nói đường Ngoại Than là nơi vui chơi trong mộng tưởng của những cô gái có tài có sắc ở Thượng Hải, nơi này có đồ ăn tây chính tông, có trà cực phẩm, cho ai đi dạo mói chân dừng lại.

Nhìn dây leo chằng chịt chẳng có chút cảm giác nào là nơi mỹ nữ như mây, nhưng nhìn đám ong bướm đổ xô tới ở bãi đỗ xe có thể biết nơi này sức hấp dẫn thế nào.

Không cần nói cũng biết Tô Xán và cái xe đạp ở bên kia không cùng một đẳng giai tầng với người đi ô tô.

- Một mình đạp xe đi ngắm cảnh à?

Ai đó gật gù:

- Rất có tình thú, cái xe đạp của tôi để bám bụi lâu rồi, đem ra dùng chút.

- Trông cũng sạch sẽ lắm.

Một cô nữ sinh giọng thanh thanh, ánh mắt thì lại càn quét trên người Tô Xán:

- Nhạc Nhạc, nếu như em có hứng thú, hay là chúng ta đánh cược đi, lấy anh chàng kia đánh cược.

Cô nữ sinh kẻ mắt rất đậm đưa ngón tay ra, chỉ Tô Xán đang cầm chai nước khoáng lên uống:

- Nếu em rủ được anh chàng đó tham gia party của chúng ta thì coi như em thắng. Có điều không phải dễ dàng đâu nhé, trông anh chàng đó ánh mắt luôn chăm chú nhìn khách ra vào nơi này, nhưng mặt dửng dưng, người như vậy thường rất thanh cao, thà đi xe đạp của bản thân chứ không cúi mình vào ô tô người khác đâu.

Cả đám hò hét phụ họa, mấy cái trò thường chơi cũng vui đấy, nhưng không kích thích bằng chuyện này.

Cô gái tên Nhạc Nhạc kia không phải loại có tư sắc, nhưng cực kỳ thanh thuần, tới mức giống yêu tinh.

Ánh mắt Nhạc Nhạc đảo một vòng đánh giá Tô Xán:

- Được, quyết định như thế, chị Cao, nếu em dụ được anh chàng đó qua bên này, thì số đồ đã mua trong cốp chiếc Polo của em là chị phải trả tiền.

Cô gái họ Cao giơ tay lên:

- Chơi luôn.

Nhạc Nhạc đập tay giao hẹn, chỉnh lại chiếc váy xanh bích ngọc của mình, thong thả bước qua đường.

Trương Nhạc trong toàn bộ quá trình cực lực kéo mọi người vào trong mà không ăn thua, vì nhóm bạn của hắn đều rất hứng thú với trò chơi này.

Nhìn Nhạc Nhạc cực kỳ tự tin bước về phía Tô Xán, còn hất mái tóc làm dáng, Trương Nhạc rủa thầm trong lòng, đó đâu phải là sinh viên đơn thuần như bề ngoài, mà là nhân vật chinh phục được đóa kỳ hoa của hai nhà Mục Đường. Chỉ là không hiểu cái xe đắt tiền kia đâu mà lại đạp xe lang thang giữa trời tối... Chẳng lẽ y có sở thích biến thái?

Tô Xán chuyển ánh mắt lên người cô nữ sinh có vẻ hướng về phía mình, rất thuần khiết, gió đêm thổi tung mép váy vốn không đủ dài, dáng vẻ yếu đuối làm người ta muốn ôm vào lòng bảo vệ.

Đi tới bên cạnh Tô Xán, Nhạc Nhạc vén tóc rối bên mai, làm bộ ngập ngừng hỏi:

- Này bạn... bạn có một mình thôi à?

Cái mắt to, mũi hơi nhọn, phối hợp cả khuôn mặt có cảm giác giống mật đào, nhưng nếu không phải vì gió ngoài sông lồng lộng thổi vào, chắc y phải ngả người ra sau, mùi nước hoa trên người cô gái này quá nồng, không phải nước hoa rẻ tiền hay đắt tiền, Tô Xán không phân biệt được cái đó, y chỉ ghét cái mùi thôi.

Nhưng đỡ hơn mùi phấn, nếu phấn dính vào hoa quả mà Tô Xán ăn phải, 80% y có thể nôn ra tại chỗ, ngửi mùi thôi thì vẫn có thể không để lộ ra ngoài mặt.

- Ừ, tôi chỉ có một mình.

Tô Xán nở nụ cười, với những nữ sinh đáng yêu, y chưa bao giờ tiết kiệm nụ cười.

Chỉ là không hiểu "thằng em" Trương Nhạc kia rõ ràng nhận ra mình, sao lại né tránh, còn cô gái không quen biết lại tới bắt chuyện.

- Là thế này.

Nhạc Nhạc có chút ngần ngừ, dáng vẻ như không biết phải nói thế nào:

- Đám bạn của mình ở bên kia, đều thuộc loại chơi rất điên, yêu cầu hôm nay phải dẫn theo người yêu, nhưng mà mình chỉ có một mình, họ bắt phạt rượu... Mà mình lại uống rượu không tốt.. Thế nên...

Tô Xán mắt lướt qua eo cô gái nhìn về phía Nhạc Nhạc, trong lòng đại khái đoán được rồi, nhún vai giang tay ra:

- Tôi đạp xe tới đây, chỉ e không hợp với bên đó, mà lát nữa còn có việc.

Nhạc Nhạc cũng đoán không dễ dàng như vậy, nhưng kiểu Tô Xán từ chối quá thản nhiên làm tự tin của cô bị đả kích, hai cánh môi chề ra một chút, làm ra vẻ tiếc nuối:

- Ồ, vậy à, làm phiền bạn rồi.

Đi được nửa bước, Nhạc Nhạc quay đầu lại, ánh măt u oán:

- Xe có thể gửi phục vụ mà.

Tô Xán lắc đầu:

- Xin lỗi, tôi không yên tâm, mọi người chơi vui vẻ.

Nhạc Nhạc thất vọng, song vẫn nở nụ cười thật đẹp, quay người đi, chỉ muốn Tô Xán nhớ kỹ nụ cười này, cho y phải tiếc nuối.

- Nhạc Nhạc thất bại rồi.

Nhóm bạn của Trương Nhạc rất ngạc nhiên:

Nhạc Nhạc cực kỳ thục nữ đi qua đường, về tới trước đám bạn thì nghiến căng nghiến lợi, giọng the thé, chẳng có chút đáng yêu nào nữa:

- Nhìn cái xe đạp đồng nát của y đi, người ta để cả xe ô tô ở đây còn chẳng lo, y lại nói là không yên tâm, cái xe đó là đồ cổ nghìn năm à? Đúng là tên đầu gỗ, mất cả hứng.

Chẳng thể trách Nhạc Nhạc nổi giận đùng đùng như thế, lúc đi qua, rõ ràng ánh mắt tên kia liếc qua đùi mình khi bị gió thổi tốc lên, rất khó nói, cảm giác như bị tay y sờ vào vậy, cô gặp nhiều con trai cũng chưa thấy ai có cái mắt khiến người ta sinh cảm giác rõ ràng như vậy, là kẻ háo sắc không nghi ngờ. Nhạc Nhạc chắc mẩm thành công rồi, ai ngờ hai lần thi triển thủ đoạn, vậy mà lại bị từ chối, lại còn bằng lý do rất trời ơi với cái mặt rất thật, cảm giác đụng phải khúc xương khó gặm vậy.

Cô gái họ Cao cười:

- Ngay cả Nhạc Nhạc của chúng ta cũng bị chọc giận, đúng là tên điêu dân, bỏ đi, chuyện nhỏ mà thôi, đứng mỏi chân rồi, kẻ mù quáng đánh giá cao bản thân rất nhiều, đây là tổn thất của y, đừng để chuyện vặt này ảnh hưởng tới tâm tình của chúng ta.

Cả đám hò reo kéo vào trà lâu, Trương Nhạc đưa mắt nhìn Tô Xán lần cuối, vì sao Đường Vũ luôn lạnh lùng cao ngạo lại thích Tô Xán, là gút mắc mãi mãi trong lòng hắn.

Tô Xán ngồi thêm một lúc, không có thêm cô gái xinh đẹp nào chú ý tới mình, xem đồng hồ, đã tám giờ hơn, đạp xe băng qua ngã tư, y không phải là đi chơi không mục đích, vòng qua một con phố, hướng tới địa điểm vừa rồi ngồi quan sát.

Y là thợ săn đã tìm thấy con mồi.

Một tòa nhà cao tầng đứng ở bên sông, máy bay bay qua bầu trời, âm thanh chấn động màng tai, đó là khu nhà ở cao tầng mật độ thấp, "Mạn Cáp Đốn Thủ Tọa".

Cái khu nhà mới xây này đang giai đoạn chào bán, Tô Xán ngồi nghiên cứu tỉ mỉ, nhận định nó rất hợp với yêu cầu của mình, gần sông, có thể ngắm cảnh bên bờ Hoàng Phổ, không bị những cái nhà cao tầng chi chít che lấp tầm mắt, vị trí rất tốt.

Nơi này được xưng là "hoa viên không trung chuyên xây dựng cho nhân sĩ thượng tầng", các cô gái bán nhà mặc váy đồng phục xanh, sơ mi trắng thanh nhã, đã thấy quen các loại phú hào đi đủ các loại xe đắt tiền xuất hiện, nhưng lần đầu tiên thấy người đạp xe đi mua nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi