ĐẠI NIẾT BÀN

Khi Tô Xán và Lâm Quang Đống đứng dậy rời đi, Trương Chí lấy cớ tiễn bọn họ chuồn luôn, hắn chịu đựng đủ cái không khí ngột ngạt ở chỗ này rồi.

Ra ngoài Trương Chí lấy thuốc lá ra mời, Tô Xán không hút, hắn tự châm thuốc xong, hỏi:

- Tôi có cái tính gấp, rất tò mò, Tô Xán, làm sao cậu có thể khiến tạp chí một tháng sau có thể thành công?

Tô Xán còn tò mò hơn:

- Nghe có vẻ anh tin lời tôi nói thì phải?

- Vì sao không tin? Tôi đâu có giống cái đám cổ hủ đó, trước kia tôi tuyên bố có thể giải quyết một vụ làm ăn trong nhà, cha mẹ tôi cũng không tin, kết quả tôi vẫn làm được đấy thôi... nói chính xác tôi thấy đường lối của tạp chí văn hóa thời thượng là đúng đắn, phù hợp với xu thế mới, vào tay đúng người là sẽ thành công, còn đối với cậu vẫn nửa tin nửa ngờ.

Trương Chí rất thẳng thắn:

- Nói trước mất hồi hộp, đợi tới lúc đó anh sẽ biết rồi.

Tô Xán lấy điện thoại ra:

- Cho tôi số chứ?

- Tất nhiên, tôi mong cậu thành công, ha ha ha như thế sau này lời nói của tôi trước mặt mẹ tôi cũng giá trị hơn, để họ không coi thường thế hệ trẻ chúng ta nữa.

Trương Chí tay vừa kẹp điếu thuốc, ngón cái bấm số điện thoại gọi cho Tô Xán, miệng phả ra từng vòng khói rất nghệ thuật:

- Lúc đó tôi sẽ nói với mẹ tôi, không chừng chúng tôi cũng cần tới tạp chí của cậu.

- Cám ơn anh trước.

Tô Xán bảo Lâm Quang Đống đưa hắn một tời danh thiếp:

Trước khi Tô Xán đi, Trương Chí do dự một chút, nói:

- Này, rốt cuộc quan hệ của cậu với cô bé hoa khôi ĐH ngoại ngữ mà Vệ Đinh Đinh theo đuổi rất rát đó là thế nào?

- Ồ, tôi và Lâm Lạc Nhiên chỉ là bạn bè thôi, trước kia chúng tôi học cùng lớp mà.

Tô Xán không xác định được Trương Chí có ý gì, hẳn không phải chỉ là tò mò:

- Cẩn thận, đám Vệ Đinh Đinh có ý đồ nhắm vào cậu đó, cụ thể làm gì tôi không rõ, nhưng hôm đó sau khi Lâm Lạc Nhiên rời đi không quay về, hắn tức giận đập vỡ điện thoại...

Tô Xán gật đầu, vỗ vai Trương Chí:

- Tôi biết rồi, cám ơn nhiều.

Không cần lo điều này, chỉ là hiểu lầm, chỉ cần Lâm Lạc Nhiên giải thích một câu với Vệ Đinh Đinh là xong.

……

Đh Thượng Hải lặng lẽ đứng một góc trong thành phố sắt thép phát triển nhanh tới chóng mặt này, mấy bãi công trường ngổn ngang ngoài TSu vài tháng đã dựng kiến trúc cao vút, che đi một phần trời xanh mây trắng.

Thành phố thay đổi từng ngày, có những thứ chẳng hề thay đổi.

Nửa ngày ngắn ngủi làm chủ tịch Tô, Tô Xán quay trở về thân phận của mình, ngày ngày mang sách vở xuyên qua những khu phòng học, thi thoảng ngẩng đầu nhìn tòa nhà hiện đại hóa dần hình thành.

Trước đó không lâu Tằng Kha gọi điện cho Tô Xán, dặn y chú ý dinh dưỡng, học tập không nên quá mệt, không còn tiền thì gọi điện về nhà xin thêm.

Tô Lý Thành từ hai tháng trước đưa con đi học tới giờ không có nhiều biến động, nội bộ kiến trúc Đại Dung vừa mới hoàn thành trọng tổ, nhiều công tác đang lục tục bàn giao.

Tô Xán biết cha mình càng ngày càng bận, kiêm cả chức vụ tổng giám đốc và công trình sư, những người trước kia quan hệ đạm bạc, bây giờ nhiệt tình hẳn lên, nhất là những người ở Hạ Hải.

Thị trưởng Hồng Tiểu Thiên vốn là chiến hữu trong đại đội trước kia của Tô Lý Thành, năm nay ông ta đứng lên tổ chức một buổi tụ hội chiến hữu cỡ lớn, một số chiến hữu cũ ở các thành phố ven biển cũng trở về tham gia.

Tằng Kha trong điện thoại cực kỳ đắc ý nói với Tô Xán, cha y trở về không khác gì lãnh đạo đi thị sát, trước kia những người chẳng hề qua lại, những nhân vật chẳng thèm liếc mắt nhìn, giờ tới tận nhà, tâm sự ôn lại chuyện cũ.

Thực ra có chuyện cũ quái gì mà ôn, chẳng qua cùng một cái đại đội, nhưng nhập ngũ và xuất ngũ thời gian khác nhau, nhiều người còn chưa bao giờ gặp mặt.

Toàn bộ cuộc tụ họp tới hơn 160 người, có nông dân làm ruộng, có công chức nghỉ việc, có hộ cá thể kinh doanh nhỏ, cũng có những nhân vật tiếng tăm ở ngành nghề đang ăn nên làm ra như sắt thép, thông tin, mặc dù nơi nào chẳng có người này người nọ, song không phủ nhận người từng tham gia quân ngũ có điểm hảo sảng đơn thuần hơn.

Ví như Tô Xán trước kia có mấy khi tham gia họp lớp, vì không có gì để "vênh mặt với đời."

Mọi người tụ hội ba ngày, Hồng Tiểu Thiên còn chuyên môn mời người ĐTH quay phim, mỗi người tới địa điểm tụ hội đều chào kiểu nhà lính, báo số hiệu, rất tình cảm ấm áp.

Trong cuốn băng kéo dài trên 80 phút này, Tô Lý Thành còn được Hồng Tiểu Thiên trò chuyện thân thiết, trong mắt những người quen ở Hạ Hải, nhà họ Tô chuyến này bay lên trời rồi.

Bất tri bất giác Tô Lý Thành tới tầm cao thành tài nguyên trọng yếu trong mắt người khác.

Đại hậu phương không có gì đáng lo, sự nghiệp của cha mẹ tiến triển thuận lợi, Tô Xán cũng đang âm thầm chuẩn bị kế hoạch lớn của y, kế hoạch y có ý đồ từ lúc nhập học tới giờ.

Tất cả đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu một cú điện thoai của Vương Thanh nữa mà thôi.

Trước lúc đó Tô Xán vẫn chiếu theo thời khóa biểu đi học, từ KTX tới giảng đường 15 phút, từ giảng đường tới nhà ăn 10 phút, từ nhà ăn về KTX 12 phút, chính xác như đồng hồ.

Tiêu Húc buổi tối thi thoảng cùng mấy người chung chí hướng cùng tầng thảo luận thời sự quốc tế, từ sự kiện 11-9 ở Mỹ cho tới hội nghị tổ chức hợp tác Châu Á Thái bình dương do Trung Quốc đăng cai tổ chức. Tiêu Húc học không uổng phí, miệng cắn hạt dưa, tay vung vẩy đàm luận chuyện quốc tế trông ra dáng lắm rồi.

Trương Tiểu Kiều tưởng chừng trừ chuyện cô gái kia thì trên đời chẳng cái gì tác động được vào hắn, cái vòng tròn của Đỗ Đại Duy khiến người ta tránh xa cũng thế, khiến người ta xu nịnh cũng thế, chẳng thể ảnh hưởng tới những người trong phòng 602 ở tòa KTX nửa cũ nửa mới thấp thoáng dưới bóng ngân hạnh.

Thời gian này Tô Xán bị Đường Vũ lạnh nhạt, cả tuần chẳng gặp nhau lấy một lần, toàn là gửi tin nhắn qua lại, mà tâm trạng của Đường Vũ thì căn bản không thể phát hiện qua điện thoại. Đường Vũ trả lời tin nhắn, cùng hai người trò chuyện tán gẫu vẫn như bình thường, song lại có rất nhiều lý do không gặp y.

Tô Xán không biết Đường Vũ rốt cuộc có biết chuyện bữa tụ hội của Đỗ Đại Duy không, Trình Thông Thông có hiểu lầm gì về quan hệ của mình và Lâm Lạc Nhiên không, mà Đường Vũ có biết cũng không thể hiện ra, nha đầu này luôn giấu tâm sự cực sâu.

Xem lại sổ tay xác nhận thời khóa biểu của Đường Vũ xong, Tô Xán bỏ thời gian tới đường Tứ Bình mua một chiếc xe đạp Giant giá 2000, thời này có thể nói Giant hùng bá khắp Trung Quốc không đối thủ.

Tô Xán từ lúc vào cửa hàng độc quyền của Giant, tới lúc dắt xe ra ngoài, trước sau hết 25 phút, không để lãng phí một giây.

Y bắt xe taxi tới đây, còn hiện giờ đạp xe quay trở về trường.

- Tài chính phát triển là thiết yếu, nhưng trong quá trình phát triển, mức độ chênh lệch so với thực thể kinh tế phải ở phạm vi nào mới là thích hợp? Bản thân mô hình tài chính và tham số này có vấn đề gì cần chú ý? Mỗi tiết học tôi sẽ bố trí cho các em một đề tài chuyên sâu, hi vọng mọi người trở về tìm hiểu thêm... Bài học hôm nay tới đây là hết, buổi tiếp theo tôi sẽ ra câu hỏi với các em, hi vọng các em cho tôi câu trả lời chính xác.

Giáo viên gập sách lại, đứng dậy rời giảng đường, ra tới cửa bị mấy sinh viên chặn lại hỏi bài, hiền hòa giảng giải.

Mắt nhìn giai nhân thanh lệ mặt áo trắng tinh khôi ôm sách đi qua trước mặt mình, mũi khẽ hít lấy hương thơm tự nhiên đó, là mùi táo xanh, luôn là mùi này, ngửi rất thoải mái nhưng trong lòng lại có chút mất mác.

Cô nữ sinh tên là Đường Vũ này chẳng bao giờ hỏi hắn điều gì, tựa hồ những tri thức hắn giảng dạy, không làm cô nữ sinh này có chỗ nào nghi hoặc hay khó hiểu. Hôm nay hắn cố tình tung ra câu hỏi đối với sinh viên năm nhất mà nói là rất khó, vậy mà cô nữ sinh này vẫn không hề đặt câu hỏi.

Trong đầu vẫn lưu giữ bóng lưng yểu điệu của Đường Vũ ôm sách rời đi, tiếp đó lý trí của hắn bóp nát, vì một kẻ đáng ghét lại xuất hiện.

Đường Vũ chuẩn bị về KTX thay quần áo đi ăn cơm, nhưng xuống dưới bị chặn lại, Tô Xán ngồi trên xe đạp chắn ngang đường, nhe răng cười với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi