ĐẠI NIẾT BÀN

Tan học Tô Xán nhận được điện thoại của Lý Lam, hỏi y hai ngày nữa có rảnh không, tới đón tham gia một hoạt động, Tô Xán tất nhiên nói rảnh, y còn đang tính gọi điện cho Lý Lam, hỏi tiến triển gần đây của công ty ông Đường, y luôn quan tâm chuyện này, hơn nữa nghe nói gần đây trong nhà Đường Vũ có hoạt động, hình như nhân vật cấp trọng lượng nào đó của Đường gia tới, rất náo nhiệt.

Hai ngày sau Lý Lam tới đón Tô Xán, ngồi trong xe không hút thuốc, trông có vẻ thất thần.

Tô Xán tới bên ngoài cửa xe một lúc rồi mà không thấy Lý Lam có phản ứng gì, nhìn theo ánh mắt của hắn chỉ thấy phía trước là cổng trường, không có cô gái nào đặc biệt xinh đẹp, hay ăn mặc thiếu trên hụt dưới khiến người ta khó dứt mắt.

Gõ gõ cửa kính:

- Anh nghĩ gì mà nhập thần thế?

Lý Lam giật mình tỉnh lại, mở cửa cho Tô Xán vào, khởi động máy quay đầu xe, rẽ ra ngoài đường, nhìn cánh cống trước đơn giản, giọng bùi ngùi:

- Nhớ lại chút chuyện xưa thôi, trước kia học ở đây, anh thường đứng ở chỗ này, nhìn một học tỷ...

- A, anh cũng học Đh Thượng Hải? Vậy chúng ta là đồng môn rồi.

Tô Xán không ngờ tới, chả trách lái xe vào đây thuần thục như vậy, còn cả lần buổi tối ăn cơm cùng đó, hắn nhìn con gái nhà người ta đi qua chẳng biết che dấu gì, té ra là sư huynh đồng môn.

- Ừ, lâu rồi, lâu tới sắp không còn nhớ nữa...

Đó cũng là lý do mà Lý Lam thích nhìn Tô Xán và Đường Vũ ở bên nhau, làm hắn nhớ lại ngày tháng tuổi trẻ, chứ không phải chỉ vì Đường Vũ là con gái ông chủ, mà Tô Xán rất có khả năng tương lai thành người kế nghiệp.

Xe lại đỗ ở đoạn đường vắng, Lý Lam hạ cửa kính xuống châm thuốc, khói thuốc lượn lờ, ánh mắt hắn trở nên xa xôi, như có vật gì đó vốn cất sâu trong lòng đàn dần trồi lên:

- Cô ấy trên tôi một khóa, khi đó sinh viên tốt nghiệp được phân phối công tác, mặc dù nói là cổ vũ tự tìm công việc, nhưng quốc gia vẫn bao hết. Thời đó cao khảo chỉ có ngữ số ngoại lý hóa chính sinh, tổng điểm là 710, Thanh Hoa chừng 580, Bắc Đại là 570, tôi cũng từ Xuyên đi ra, còn là học sinh giỏi từng được bộ trưởng giáo dục biểu dương, 600 điểm vào ĐH Thượng Hải học khoa tài chính. Chính học tỷ đó là người đón tôi vào trường, rồi tôi mời cô ấy ăn cơm cám ơn, từ đó nảy sinh tình cảm, nắm tay, đi dạo, ba năm đầu cứ trôi qua đẹp đẽ... Thế rồi năm ấy, chúng tôi cãi nhau vì chuyện hướng đi sau khi tốt nghiệp, giờ nghĩ lại thấy hai bên đều quá cố chấp...

- Chúng tôi ở bên nhau ba năm, thi thoảng có tranh cãi va chạm nhỏ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chia tay, tình cảm sâu đậm. Đến lúc tốt nghiệp, nhà chị ấy dùng quan hệ, được phân phối tới Ngân hàng nhân dân TQ, chị ấy cứ đi như thế...

Lý Lam ngừng lại, hít một hơi thuốc, lần này hắn hít có vẻ rất tham lam:

- Ngày hôm đó tôi đang chơi bóng ở sân trường, cô ấy mua cho tôi một chai nước khoáng, nói " đây là lần cuối em xem anh chơi bóng, em đi đây." Tôi biết không giữ được nữa, cứ đi sau lưng cô ấy, cô ấy đi qua chính cánh cổng hôm nay, tôi dừng lại ở đó. Tôi trở về phòng, tay cầm chai nước, không uống. Trước đó chúng tôi hẹn với nhau, cô ấy tốt nghiệp xong tạm thời tìm việc ở Thượng Hải một năm, đợi tôi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ chung tay xây dựng cuộc sống, thành gia lập nghiệp... Tôi không hỏi tin tức về cô ấy nữa, chỉ sợ nghe tin cô ấy đã kết hôn, dù biết cô ấy chắc chắn đã kết hồn rồi, thoáng cái đã mười mấy năm...

- Bao nhiêu năm qua mà anh không quên được chị ấy?

Tô Xán ngạc nhiên, mười mấy năm không gặp, thậm chí không biết tin tức gì, mà nghe giọng Lý Lam rõ ràng tình cảm vẫn rất sâu đậm, thực sự khác với nhận thức của y về tình yêu:

- Vì thế mà anh chưa kết hôn?

Lý Lam chạc tuổi Lâm Quang Đống, sự nghiệp coi như đã thành đạt, vậy mà còn chưa lập gia đình, chả lẽ nguyên nhân chỉ vì cô gái năm nào?

- Gì chứ, cậu nghĩ tôi là ai nào, chuyện xa xưa vớ vẩn, hôm nay đột nhiên xúc cảm chút thôi, anh Lý này đào hoa lắm đấy, chẳng qua là chưa gặp được cô gái khiến tôi muốn an cư lạc nghiệp mà thôi. Trước kia cô ấy cho tôi cảm giác muốn yên định, bây giờ tìm không ra người như thế... Chẳng phải tôi kén cá chọn canh, biết sao được lòng người chẳng còn như xưa nữa...

Trong tiếng ca mang mùi bi thương ấy, Lý Lam lần nữa khởi động xe phóng vút đi.

Lý Lam đưa Tô Xán tới đường Văn Định khu Từ Hối, đường phố phồn hoa, trên đường khắp nơi có thể thấy mảng có xanh mướt, những bồn hoa tươi màu, chiếc ghế dài cho người ta ngồi xuống nghỉ ngơi, con đường chính của thành phố chia nhanh ở chỗ này, trời cao mây trắng lộ ra giữa khe hở những tòa nhà cao tầng.

Như đi vào thế giới khác.

Thật thoải mái, Tô Xán cảm giác được sức mạnh của tài phú ở nơi này.

Ww 2, chủ nghĩa đế quốc phương tây đem GDP biến thành vũ khí, đánh phá khắp nơi, hiện giờ quốc gia cũng đang liều mạng làm kinh tế, đem GDP chuyển biến thành sản nghiệp khoa kỹ. Phe diều hâu ở TQ nói đám chủ nghĩa đế quốc chưa bao giờ từ bỏ sự thèm khát với tài nguyên phong phú của nước ta, đám trộm cắp xấu xa ấy thông đồng bao vây chúng ta, TQ phải chuyển hóa kinh tế thành thực lực quân sự, sớm ngày có thực lực phản kích lại đế quốc Mỹ và đám hề theo đuôi.

Nói cho cùng vẫn là làm kinh tế, kiếm tiền.

Khu nhà ở cao cấp mới xây nên này được đặt tên là " Hậu Đường Tam Thiên Thành", nhìn một cái là biết sản phẩm của xí nghiệp Đường thị, Lý Lam lái xe tới nơi bán nhà, đó là một ngôi nhà cao hai tầng, tường kính, khung hợp kim, đơn giản hiện đại. Từ ngoài nhìn bên trong thấy từng khu dùng rèm ngăn cách, bên trong đặt ghế sô pha bàn trà, dùng làm nơi tiếp khách giới thiệu tư vấn mua nhà.

Hiện giờ khu bán nhà cực kỳ náo nhiệt, đang tổ chức một bữa tiệc buffe, bên ngoài đỗ đủ các loại xe hơi, có biển chính phủ lẫn quân đội.

Tô Xán theo Lý Lam đi vào, thấy ông Đường cầm ly rượu vang, không ngừng chạm cốc chuyện trò với người xung quanh, vì vậy hai bọn họ không quấy rầy, kiếm bàn trống ngồi xuống.

- Giám đốc Lý.

Một nhân viên nữ mặc đồng phục váy xanh khá xinh đẹp đi qua chào Lý Lam.

Lý Lam gật đầu nói:

- Cho tôi một bình cà phê.

Lý Lam vừa vào, cô gái này ở tít đằng xa tiếp khách đã chạy tới rồi, xem ra hắn nói mình đào hoa không phải là khoe khoang.

Thấy Tô Xán quan sát bữa tiệc, Lý Lam giải thích:

- Đây chỉ là bữa tiệc trước khi đặt mua nhà do giám đốc Đường tổ chức, mời ít bạn bè trong vòng tròn, có người tới đặt nhà, người chỉ tới chúc mừng.

Cà phê được đưa lên rất nhanh, không khí phiêu đãng mùi thơm dễ chịu, cô gái còn ân cần hỏi bọn họ có muốn ăn gì không mới tránh đi.

Lý Lam tiếp tục nói cho Tô Xán biết tình hình:

- Đây là hạng mục lớn của Đường thị, không được phép có chút sơ xuất nào, là khu nhà cao cấp nhất ở khu Từ Gia Hối này. Trước đó gặp phải nguy cơ làm trong giới có rất nhiều tin đồn bất lợi, chưa nói khoản nợ kia, cục quốc thổ và cục quy hoạch tranh chấp cũng gây không ít khó khăn cho chúng tôi. Thiết kế của Hậu Đường Tam Thiên Thành do cục quy hoạch phê duyệt, về sau cục quốc thổ lại ra công văn nói mảnh đất của chúng tôi chiếm dụng của trường tiểu học, hai bên cãi vã, làm chuyện bán nhà của chúng tôi bị trì hoãn.

- Khoảng thời gian đó khỏi nói cũng biết áp lực của chúng tôi thế nào, khi đó chúng tôi chạy hết thị cục, phân cục, khoa... Giấy tờ qua tay hơn ba mươi người mà không biết khi nào phê duyệt. Cậu biết một khu nhà cao cấp thế này, hơn nghìn công nhân, mỗi ngày tốn cả triệu duy trì. Lại thêm chuyện của Triều Nhạc, khi đó giám đốc Đường rơi vào tuyệt cảnh rồi.

Tô Xán ngạc nhiên, không ngờ chuyện còn phức tạp như thế, nhìn lại ông Đường, nụ cười lúc này so với lúc đó không khác là bao, chẳng trách Lý Lam nói hắn bội phục nhất là tâm cảnh của ông.

Cục quốc thổ sao đột nhiên có chính sách nảy sinh tranh chấp với cục quy hoạch được, không hiểu trong này có trò chơi chính trị gì, thảo nào Mục Tuyền đưa Đường Vũ tới Thượng Hải rồi ở lại lâu như thế, còn đi khắp nơi gặp gỡ bạn bè, có lẽ chính là công tác ở phương diện này.

Lúc đó mình chẳng nắm được gì đã lớ ngớ muốn giúp ông Đường thay đổi cục diện, thật quá ngây thơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi