ĐẠI NIẾT BÀN

Bữa cơm kéo dài gần hai tiếng, ông trời chơi rất không đẹp, nửa cuối bữa cơm trời đổ mưa to, khi mọi người đứng ở cửa cảm thụ được tiếng sầm sầm của nước mưa đập xuống mặt đất.

Hai ông bà cụ hôm nay đi chơi đã mệt, nên Đường Thành anh cả của ông Đường lấy xe chở ông bà cụ đi trước. Ông Đường và vài người nữa bàn bạc cách an bài:

- Tiểu Chu lái xe tới, bốn người ngồi xe Lão Trương, còn dì Ba thì...

Mục Giai Trúc kéo tay Đường Vũ, lưu luyến nói:

- Chị, tháng này chị rảnh lúc nào bảo em, em tới trường chị chơi.

Lại bảo với Tô Xán:

- Anh Tô Xán, tới lúc đó anh phải mời khách, hôm nay anh thoát được đại nạn có một phần công lao của em đấy.

- Ừ, tất nhiên rồi.

Tô Xán gật đầu dù chẳng biết Mục Giai Trúc đã làm cái gì.

Chợt cảm thấy có người nhìn mình, quay sang thì hóa ra là Trương Nhạc, ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Trương Nhạc quay đầu đi, nhận cú điện thoại, có vẻ là bạn bè, rủ hắn ra ngoài chơi bời, Trương Nhạc từ chối.

An bài đi an bài lại, ông Đường và mấy người kia sinh tranh cãi, ai cũng khăng khăng ý mình.

- An bài như vừa rồi là không được, không nghe tôi là thế nào cũng phải chạy hai lần, để một xe đưa người nhà ở gần nhất về trước, rồi đi thêm chuyến nữa, mọi người cùng vui.

- Chỉ ba người, gọi một cái taxi cho nhanh gọn, các anh là trẻ con đấy à?

- Anh nói thế là không phải mọi người tới cùng nhau, giờ người đi xe về, người gọi taxi không hay.

So với không khí đường hoàng trang nghiêm, Tô Xán thực sự thích người trong nhà tranh cãi nhau về chuyện vớ vẩn thế này, thế mới giống cuộc sống bình thường, nói với ông Đường:

- Chú Đường, cháu lái xe tới, có thể tính thêm xe của cháu nữa.

- Để tôi nói cho mà nghe, thế này là ổn nhất..

Ông Đường vẫn đang định thuyết phục mấy người kia, nghe vậy không chú ý:

- Nếu còn xe nữa thì tốt rồi... À, Tô Xán, cháu vừa nói gì?

- Để cháu đi lấy xe.

Tô Xán nói lại lần nữa rồi kích động chạy ù vào cơn mưa, cuối cùng cũng đã tới lúc này.

Không bao lâu sau trong màn mưa có ánh đèn chiếu xuyên qua, trong tiết trời hơi lành lạnh mang tới thêm nhiều cảm giác ấm áp.

Một chiếc xe toàn thân màu đen sáng bóng như chiếc dương cầm sơn đen của Đường Vũ, ưu nhã lướt trong bóng đêm, nước mưa rơi xuống vỏ xe bắn lung tung, dưới ánh đèn nhà hàng hiện ra sắc màu huyền bí lộng lẫy.

Đèn tròn, đuôi hơi nghiêng, ngoại hình đen sẫm cao quý mà không phô trương, chiếc xe Bentley nổi tiếng này có lẽ không mấy ai nhận ra, nhưng không ảnh hưởng tới việc đánh giá giá trị của nó.

Xuất hiện trong màn mưa, nó giống như chiến hạm Đức lẻn qua tuyến phong tỏa của hải quân Anh hùng mạnh nhất thế giới, tới trước mặt những chiếc thương thuyền yếu đuối.

Cửa sổ xe hạ xuống, Tô Xán thò đầu ra nói:

- Bây giờ không lo thiếu xe nữa rồi.

Xe đắt tiền đối với cái gia tộc này mà nói chẳng phải là cái gì lạ lùng, nhưng lại thuộc về người rất có thể là thành viên có địa vị rất nhạy cảm gia tộc trong tương lai, không thể không dùng cái nhìn sâu hơn để phân tích chàng trai này.

- Ồ, một chiếc Bentley, đẹp lắm!

Một trung niên nam tử không kìm được tặc lưỡi, mấy nam nhân khác cũng xúm lại gật gù bình luận, bọn họ đều là người có tiền có cửa, kiến thức về xe sang không ít.

Nhưng không ai chấn động hơn người biết rõ về Tô Xán như Mục Tuyền, dù bên ngoài vẫn bình tĩnh nhìn chiếc xe hỏi:

- Tô Xán, chiếc xe này ở đâu ra vậy?

- Hôm nay Thượng Hải có một triển lãm xe hơi, cháu vừa mua nó, còn chưa thuần thục lắm.

Tô Xán ra ngoài xe mới trả lời, vừa rồi đội mưa đi lấy xe bị ướt tóc:

Hiện không ai có thể lờ đi được chàng trai chưa tròn hai mươi tuổi vừa nãy là người bị lạnh nhạt nhất ở trong bữa cơm.

Mục Giai Trúc kể Đường Vũ khi còn nhỏ hay bắt nạt cô, đại khái là chừng sáu bảy tuổi, cho nên khi mười hai mười ba tuổi, cô liền phản khích, vì thế hay nói xấu Đường Vũ với các cô dì, trong lòng mọi người có ấn tượng Đường Vũ ỷ mình là cháu gái cưng của ông bà, lạnh lùng tới mức làm người ta thương tổn, ỷ tài khinh người.

Năm mười ba tuổi Dì ba đưa Mục Giai Trúc và Đường Vũ tới tới Thượng Hải nghỉ hè, con gái bác cả là Trịnh Nhất Tích rất xinh đẹp, chỉ thích mỗi Đường Vũ, lại lạnh nhạt xa lánh Mục Giai Trúc.

Mục Giai Trúc luôn cho rằng do Đường Vũ nói xấu sau lưng, nên nói cho mẹ mình, Dì ba tức giận gọi Đường Vũ ra, mỉa mai châm chọc một phen, chẳng giống như người lớn đối diện với trẻ con, chẳng giống người thân, lấy toàn bộ sự ác độc của mình đả kích một cô bé.

Từ đầu tới cuối Đường Vũ không giải thích, buổi tối đi ngủ, nghe thấy Dì ba ở ngoài cửa nói Mục Giai Trúc không biết tự trọng, không xem xem Đường Vũ là loại người gì mà cứ nhiệt tình sán tới, muốn được tôn trọng trong nhà thì phải tự mình nghĩ cách giành lấy.

Tối hôm đó Đường Vũ nhắm mắt vờ ngủ, cắn chặt môi, nhưng không khóc.

Thế rồi mọi người lớn lên, Trịnh Nhất Tích và Mục Giai Trúc từ nhỏ đến lớn đều không nhìn nhau vừa mắt, thường xuyên đấu đá làm cả vòng tròn nhốn nháo.

May là về sau Trịnh Nhất Tích sang Đức học ở ĐH Heidelberg, nếu không chẳng biết còn xung đột tới bao giờ.

Còn chị cô, viên minh châu sáng chói nhất trong gia tộc thì tính cách vẫn cao ngạo lạnh lùng.

Một chuyện mà ai cũng nghĩ rằng Mục Giai Trúc, đứa càn quấy phản nghịch nhất sẽ làm ra trước, lại xảy ra ở người chị gương mẫu, Đường Vũ có bạn trai rồi. Đường Vũ là người có hi vọng nhất của Đường gia, tất nhiên bạn trai cô là người thế nào luôn được cả gia tộc cực kỳ để ý, cũng có một số ứng cử viên được xem xét.

Vững vàng, rộng lượng, quy củ, bình thường, đó là ấn tượng của Mục Giai Trúc về anh Tô Xán. Mới đầu cô nghĩ Tô Xán dễ bắt nạt, nhưng chẳng mấy chốc Mục Giai Trúc biết không phải, bây giờ cô thấy ấn tượng khác của mình có vẻ cũng sai hết rồi.

Tô Xán trả lời Mục Tuyền xong đi thẳng về phía Đường Vũ, tim Đường Vũ đập rộn lên, cô linh cảm được Tô Xán đang định làm một chuyện gì đó, ánh mắt y giống như ánh mặt trời tinh khiết xua đi mây đen, trong ánh mắt đó chỉ có một mình cô.

Đưa tay ra kéo hai bàn tay Đường Vũ đang căng thẳng xoắn vào nhau trước bụng, Tô Xán dịu dàng gọi:

- Đường Vũ …

Đường Vũ cực kỳ hồi hộp chỉ khẽ ừm một tiếng, đầu cúi xuống, mắt nhắm lại, muốn cảm thụ hết tình cảm chứa trong lời Tô Xán sắp nói.

- Xin lỗi, không phải là Porche, Maybach, mình cũng không có hoàng kim thánh giáp, không đạp mây màu oanh oanh liệt liệt tới đón bạn, nhưng mình thấy chiếc Bentley này không biết có thể coi là thực hiện lời hứa được chưa? Mình biết bạn không cần những thứ thế này, nhưng mình đã hứa thì không thể không thực hiện, mình chỉ muốn cho bạn thấy, mình không quên những lời mình đã nói, những điều còn chưa làm được, mình sẽ giành cả đời thực hiện nó … mình vốn chuẩn bị nói rất nhiều, nhưng lúc này không nói ra được, nhưng có một điều mình nhất định phải nói, là điều tới giờ mình mới có đầy đủ tự tin nói ra.

Tô Xán hít sâu một hơi, như muốn lấy thêm dũng khí:

- Đường Vũ, làm bạn gái của anh nhé?

Lời Tô Xán đã ngừng lại, Đường Vũ vẫn lặng lẽ đứng đó, đầu cúi gằm không hề nhúc nhích.

Chung quanh im lặng, kể cả những người phụ nữ trung niên cũng thấy tim mình đập mạnh, tâm tình hoảng hốt, không biết là nên chờ đợi một câu đồng ý hay từ chối, nhưng chắc chắn một điều không ai muốn phá ngang giây phút cảm động của đôi tiểu tình nhân này.

Một lúc sau Đường Vũ mới ngẩng đầu lên, giọt nước mắt lo lanh treo trên lông mi cô gái bề ngoài lạnh giá, nhưng nội tâm phong phú tinh tế hơn bất kỳ ai, cánh mũi giật khẽ, gật đầu, giọng nghèn nghẹn:

- Được.

Vừa nói xong thì không kìm được hàng nước mắt chảy thành dòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi